Lâm Tố Tâm trừng mắt nhìn: “Đây là cái gì?”
Hạ Minh Tuyên phun ra hai chữ từ hai cánh môi mỏng có hình dáng hoàn hảo: “Thực đơn!”
“Gì?”
Lâm Tố Tâm còn tưởng mình nghe lầm, nhưng cô cúi đầu nhìn, trên mảnh giấy phủ nhũ vàng quả thật viết một loạt tên món ăn bằng bút máy: Ức bò hầm cà chua, sườn xào chua ngọt, thịt hai lần chín*, canh sườn hầm rau củ…
(*) Gốc là “hồi oa nhục”, hay còn gọi là thịt “hai lần chín”, là một món ăn của Tứ Xuyên, Trung Quốc.
Cái này đúng là thực đơn thật! Cái người này không chỉ đã có suy nghĩ muốn cô nấu cơm từ sớm, mà ngay cả thực đơn cũng giúp cô viết xong luôn rồi.
Tuy chữ viết của cậu ba Hạ giống y con người anh ta, vừa tao nhã không gò bó, vừa góc cạnh sắc bén không thể che giấu, trông rất vui tai vui mắt, nhưng điều đó cũng không thể che đậy được ý đồ xấu của anh ta!
Lâm Tố Tâm sững sờ nhìn một lúc lâu, Hạ Minh Tuyên ngồi trên ghế salon bên cạnh, ung dung chờ cô hoàn hồn.
Cuối cùng, sau giây lát trố mắt, Lâm Tố Tâm hộc ra một câu: “Anh không bị gan nhiễm mỡ à?”
“Em nói cái gì?”. Lần này biến thành cậu ba Hạ ngu người, anh thật sự không ngờ trí tưởng tượng của Lâm Tố Tâm lại phong phú như thế, thế mà lại phụt ra một câu từ trên trời rơi xuống như vậy.
Lam Tố Tâm phất mảnh giấy trong tay, nói: “Anh không phát hiện ra sao? Trong thực đơn anh viết căn bản không có đồ chay, anh suốt ngày ăn thức ăn đầy mỡ như thế, thật sự sẽ bị gan nhiễm mỡ đấy. Tôi nghe nói, bây giờ có rất nhiều người nằm trong độ tuổi hai mươi mấy cũng đã bị gan nhiễm mỡ nghiêm trọng rồi, đặc biệt là mấy công tử sống an nhàn sung sướng không vận động, lại thích ăn thịt không thích ăn rau, là có nguy cơ cao nhất đó”.
Hạ Minh Tuyên híp mắt một cái, phát hiện con nhóc mình nuôi này hình như đã học thói xấu rồi, ăn nói gợi đòn như thế, chẳng lẽ là học anh sao?
Hạ Minh Tuyên cười xấu xa, nói: “Không ngờ em quan tâm tôi như thế. Em yên tâm, chồng em thân thể khỏe mạnh, vóc người tiêu chuẩn, còn có cơ bụng tám múi nữa, nếu em không tin, tôi cởi ra cho em xem chút nhé?”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/treu-choc-tong-tai-chi-yeu-co-vo-thien-hau/chuong-1221-anh-co-bi-gan-nhiem-mo-khong.html.]
Nói xong, anh đưa tay tới trước ngực, ra vẻ định cởi nút áo sơ mi thật.
Lâm Tố Tâm sợ đến mức vội vàng lắc đầu, nói: “Không cần, không cần, vóc người anh có đẹp hay không thì liên quan gì đến tôi? Tôi đi nấu cơm đây!”. Cô chạy nhanh như một làn khói.
Hạ Minh Tuyên chống đầu, ánh mắt dõi theo bóng lưng của Lâm Tố Tâm, khẽ thở dài một cái, lập ức điều chỉnh một tư thế ngồi thoải mái hơn.
Thật ra, sau nụ hôn nồng nhiệt vừa rồi, không phải là anh không có phản ứng, may mà con nhóc này không có kinh nghiệm, không hề nhìn ra được, hơn nữa hai ba câu nói đã bị chọc tức mà bỏ chạy rồi, nếu không thì…có lẽ sẽ bị cô phát hiện ra mất.
Bây giờ con nhóc này đã đủ ngỗ nghịch rồi, nếu để cô biết mình có tầm ảnh hưởng lớn như vậy đối với anh thì có lẽ càng lên mặt lên mũi hơn!
Nhưng mà, con nhóc này vẫn còn vị thành niên, bảo anh gặm cũng không được, không gặm cũng không được, đúng là khó chịu!
Lâm Tố Tâm cầm thực đơn trong tay chạy lon ton vào phòng bếp, trong đầu vẫn còn thoáng hiện lên hình ảnh Hạ Minh Tuyên ngẩng đầu, lộ ra cái cằm và cổ kiên nghị, đưa tay cởi nút áo.
Dáng người của cậu ba Hạ…chắc chắn là rất đẹp.
Mỗi lần bị anh ôm vào ngực, cô có thể tinh tường cảm nhận được sự mềm dẻo và tràn trề sức mạnh của cơ bắp cách một lớp áo của anh, hơn nữa anh thân cao chân dài, hoàn toàn như một cái móc áo hình người, mặc cái gì cũng đẹp…
Lâm Tố Tâm hồi tưởng xong, đột nhiên khiếp sợ phát hiện ra, mình thế mà lại nóng mặt. Chuyện này đúng là kỳ lạ, nhất định là ảo giác, ảo giác thôi!
Nhưng mà, vì sao ngày hôm nay cô lại bị anh hôn? Rõ ràng cô đã học bí thuật phòng sói của Phó Tử Khâm rồi cơ mà! Mấy ngày hôm trước lúc Mộ Hàn Khanh muốn giở trò khiếm nhã với cô, cô còn thẳng thừng cho anh ta một bài học, sao đến lúc đụng phải Hạ Minh Tuyên thì cô lại quên mất việc này chứ?
Cái này không khoa học, tên họ Hạ không bỏ thuốc mê cho cô chứ hả?
Mê Truyện Dịch
“Cô Lâm?”