Lâm Tố Tâm ngạc nhiên nói: “Cậu định về nhà? Sớm quá rồi đó! Mình còn định ăn tối xong mới về, nói gì đi nữa cũng là ngày nghỉ cuối cùng, sau khi khai giảng, quá trình đào tạo thực tập sinh của Băng Toản cũng bắt đầu, lúc đó không còn thời gian rảnh để chơi đâu”.
Thật ra, Lâm Tố Tâm cũng không phải là người thích chơi như vậy, nhưng đã biết ngày hôm nay Hạ Minh Tuyên sẽ về, cô không muốn về nhà cho lắm, cái gì mà tắm rửa sạch sẽ ở nhà đợi anh ta chứ? Phi phi phi, quá không biết xấu hổ, kiên quyết không được cúi đầu trước thế lực của cái ác!
Nếu có thể, cô sẽ dứt khoát qua đêm ở bên ngoài luôn.
Phùng Tư Tư nói: “Không được, mình còn phải về nhà thu xếp đồ đạc, buổi tối phải chuyển đồ đến ký túc xá, ngày mai lại đi báo cáo. Bây giờ cậu ở trong trường thì dễ rồi, không cần dọn nhà giống như mình”.
Lâm Tố Tâm ngẩn ra, nói: “Đúng nhỉ, vào học lại thì tất cả mọi người đều phải ở trong trường”.
“Đúng đó, Tố Tâm”. Phùng Tư Tư vui vẻ kéo cô, nói: “Hiểu Đình cũng từ Mỹ về, lần này, ba người chúng ta lại có thể ở với nhau rồi! Thời gian này cậu ở một mình, chắc chắn là rất nhàm chán!”
Khóe miệng Lâm Tố Tâm co quắp: “Không chán…”
Quả thật không hề nhàm chán chút nào, mỗi ngày có một đống người giúp việc xoay quanh cô, trong những khoảng thời gian đặc biệt còn có một con hồ ly vô cùng dính người vô cùng xấu bụng bám sát lấy cô, quả thật không nhàm chán chút nào!
Nhưng mà, hình như trước đây cô đã lừa gạt Phùng Tư Tư, nói mình ở ký túc xá, chẳng lẽ sắp bị vạch trần rồi sao?
Không được, sắp đi học lại rồi, đúng lúc cô nên nhân cơ hội này rời khỏi biệt thự của Hạ Minh Tuyên, chuyển vào ký túc xá của học sinh thôi.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/treu-choc-tong-tai-chi-yeu-co-vo-thien-hau/chuong-1202-mat-may-phoi-phoi.html.]
Tuy Hạ Minh Tuyên luôn nhấn mạnh rằng anh không có hứng thú t.ì.n.h d.ụ.c với một cô gái tuổi vị thành niên còi cọc như cô, nhưng nhìn cái ánh mắt và ngôn từ càng ngày càng mập mờ của anh, Lâm Tố Tâm vẫn nhạy bén cảm nhận được mối đe dọa, luôn cảm thấy mình mà ở cùng nhà với anh thì kiểu gì cũng bị tháo ra nuốt vào bụng.
Mê Truyện Dịch
Hơn nữa, sau khi khai giảng, học sinh trong trường sẽ nhiều lên, cô ra vào đảo Nhật Diệu sẽ bị rất nhiều người nhìn thấy, đến lúc đó sẽ bị người ta bàn tán nữa, chi bằng khiêm tốn một chút.
Phùng Tư Tư vội vã trở về, cũng không để ý đến vẻ mặt muốn nói lại thôi của Lâm Tố Tâm.
Vẫy tay tạm biệt Phùng Tư Tư xong, Lâm Tố Tâm lại đi dạo một mình trong trung tâm thương mại một vòng, thật sự không muốn về quá sớm. Thấy trời đã tối, cô cũng hơi mệt một chút, định tìm quán café nghỉ ngơi.
Ai ngờ, cô vừa mới bước ra khỏi cổng trung tâm thương mại thì đã thấy một chiếc xe thể thao màu đỏ quen mắt đậu ở quảng trường, xung quanh có một đống người yêu xe tò mò bao vây, vừa cảm thán vừa chụp ảnh.
Phó Tử Khâm đeo kính mác, khuôn mặt vô cảm ngồi trong xe, nhìn thấy Lâm Tố Tâm đi tới, cô ấy lập tức bấm còi một cái để xua tan xóm người, lái xe tới đậu trước mặt cô, mở cửa xe ra giúp cô.
“Cô Lâm, cậu ba bảo tôi tới đón cô về”.
Lâm Tố Tâm hơi giật mình, hỏi: “Hạ Minh Tuyên? Sao anh ta biết tôi đang ở đây?”
Phó Tử Khâm lắc đầu, nói: “Cậu ba chỉ bảo tôi chờ cô ở đây, mời lên xe!”.
Lâm Tố Tâm nhớ ra, vừa rồi lúc Hạ Minh Tuyên gọi cho cô cũng nói cô đang đi cùng Phùng Tư Tư, trong lòng cô càng khiếp sợ.
Người đàn ông này cũng thần thông quảng đại quá nhỉ, có cái gì là anh ta không biết nữa không! Hơn nữa theo dõi giám sát một thục nữ như thế có biến thái quá không?