Ngoan ngoãn tắm rửa…sạch sẽ? Chờ Hạ Minh Tuyên về nhà?
Mặt Lâm Tố Tâm lập tức nóng lên, chớp mắt một cái, thấy trên trán mình như có khói bay ra!
Hồi tưởng lại ngày đó, quả thật Hạ Minh Tuyên đã từng nói, bây giờ anh cái gì cũng không thiếu, chỉ thiếu một nữ đầy tớ làm ấm giường, muốn cô lấy thân báo đáp gì gì đó. Anh ta sẽ không thật sự có ý này chứ? Cô còn tưởng rằng Hạ Minh Tuyên là một người đàn ông đáng tin tưởng, thì ra nội tâm cũng bỉ ổi như vậy!
Thật ra ngẫm lại, Hạ Minh Tuyên còn từng cưỡng hôn cô, từng đè cô xuống giường, suýt nữa thì gì gì đó rồi, nếu nói anh ta có suy nghĩ xấu xa với mình thì cũng có lý lắm.
Lâm Tố Tâm càng nghĩ càng thấy kinh khủng, cắn răng nói: “Hạ Minh Tuyên, anh mơ đi! Tôi tuyệt đối sẽ không…sẽ không…”
“Sẽ không cái gì?”. Giọng Hạ Minh Tuyên ngậm ý cười.
Lâm Tố Tâm nói: “Tôi sẽ không ngủ với anh, anh dẹp cái suy nghĩ đó đi!!”
Hạ Minh Tuyên suýt thì cười ra tiếng, lại gắng gượng nhịn được, giả vờ kinh ngạc nói: “Em muốn ngủ với tôi? Cái này hả…tôi biết, có rất nhiều người phụ nữ muốn bò lên giường tôi, nhưng không ngờ em cũng như thế à? Dù sao em cũng là vị hôn thê của tôi, em có nhu cầu về phương diện này, tôi hẳn là phải thỏa mãn em, nhưng mà, em không cảm thấy tuổi em còn hơi nhỏ, làm chuyện này sẽ không tốt lắm à?”
Lâm Tố Tâm ngẩn ra, lập tức phát hiện mình lại bị anh đùa bỡn, suýt nữa thì đập bể cái điện thoại, cả giận nói: “Hạ Minh Tuyên, đồ biến thái!”.
Hạ Minh Tuyên cười nói: “Còn mắng người đàn ông của em thêm một lần nữa, tôi ghi nhớ rồi, em nợ tôi một nụ hôn, nhớ trả”
Mẹ nhà anh, anh ta còn có mặt mũi mà nói nữa à!
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/treu-choc-tong-tai-chi-yeu-co-vo-thien-hau/chuong-1201-mat-may-phoi-phoi.html.]
Lâm Tố Tâm phẫn hận nói: “Tôi nợ cái đầu anh, anh hôn người khác đi, tôi không muốn nhiều lời với anh nữa!”
Cô tức giận đùng đùng bỏ điện thoại vào túi, còn chưa kịp nguôi giận thì đã thấy Phùng Tư Tư hùng hổ bước tới.
“Lâm Tố Tâm! Rốt cuộc cậu bị cái gì, sao lại vội vàng chạy đi thế, mình tìm cậu nửa ngày trời! Cậu nói chuyện điện thoại với ai đó? Thần thần bí bí như vậy, không phải là bạn trai trong truyền thuyết chứ hả?”
Mê Truyện Dịch
Trong khoảng thời gian này, lời suy đoán về bạn trai của Lâm Tố Tâm đã bay đầy trời, Phùng Tư Tư là bạn thân của Lâm Tố Tâm, đương nhiên càng tò mò hơn. Nhưng mà Lâm Tố Tâm vô cùng kín miệng, cô ấy hỏi thăm rất nhiều lần mà vẫn không hỏi được.
Phùng Tư Tư cảm thấy địa vị bạn thân đang bị khiêu chiến, trong cơn nóng giận lại…càng muốn biết hơn! Cho nên tóm được cơ hội là sẽ truy hỏi.
Đúng là hết chuyện để nói mà, Lâm Tố Tâm cắn răng nghiến lợi nói: “Bạn trai cái gì, mình không có bạn trai!”
Cô cũng không phải chưa từng yêu đương, chưa chính thức tỏ tình thì có thể gọi là bạn trai sao? Mà Hạ Minh Tuyên tuy cứ hở mồm ra là “tôi là vì hôn phu của em”, nhưng mà hình như anh ta chưa bao giờ nói thích mình! Chỉ biết cưỡng hôn mình, rảnh rỗi là nói mấy lời đen tối làm ô nhiễm lỗ tai cô, có trời mới biết anh ta muốn làm gì!
Nhưng mà ngẫm lại, những công tử nhà giàu này sao có thể nghiêm túc đối với một cô gái như cô được? Nhìn Mộ Hàn Khanh là biết. Cô vẫn nên đừng để những lời đùa giỡn của Hạ Minh Tuyên trong lòng thì hơn.
Phùng Tư Tư nghi ngờ nhìn cô, nói: “Lừa ai đấy? Nhìn mặt mày phơi phới của cậu đi, rõ ràng cho thấy không bình thường!”
Lâm Tố Tâm mở to hai mắt: “Rốt cuộc cậu qua môn ngữ văn thế nào vậy? Cái gì gọi là mặt mày phơi phới, chỗ nào không bình thường? Không biết dùng từ thì đừng có dùng bừa bãi”.
Phùng Tư Tư nói: “Cậu xem mặt cậu đỏ như thế này này, còn không thừa nhận!”
Lâm Tố Tâm đang sắp nổi điên thì Phùng Tư Tư nhìn đồng hồ đeo tay, đột nhiên hét lời: “Trời đất ơi, đã giờ này rồi à, mình nên về nhà thôi!”