Lâm Tố Tâm không khỏi bật cười, nói: “Anh thật sự suy nghĩ nhiều quá rồi, kẻ có tiền đều tự luyến như thế sao? Hài hước quá!”
Mộ Hàn Khanh khẽ nhíu mày: “Tố Tâm…”
Lâm Tố Tâm không muốn dây dưa với anh ta tiếp nữa, nhìn thời gian thấy đã không còn sớm, cô còn phải chạy về ăn cơm tối đấy.
Cô dứt khoát dời đề tài, nói: “Cậu Mộ, bớt xàm ngôn đi, tôi không ngồi đây để cùng anh nhớ về hồi ức năm xưa, anh tìm tôi có chuyện gì thì nói nhanh đi, đừng làm trễ nãi thời gian của tôi”.
Mộ Hàn Khanh không ngờ, trước đây chỉ cần anh ta cười với Lâm Tố Tâm một cái, nói vài lời dỗ ngon dỗ ngọt là cô sẽ dễ dàng tha thứ cho anh ta, nhưng Lâm Tố Tâm hôm nay dường như không xem trọng anh ta chút nào, ngay cả mắt cũng chưa từng liếc nhìn anh ta.
Lẽ nào, cô thật sự đã thay đổi tình cảm trong khoảng thời gian hai tháng ngắn ngủi này rồi sao?
Mộ Hàn Khanh lặng lẽ nhìn cô một cái, nói: “Lần này anh tới, chủ yếu là để nói xin lỗi với em. Anh thật sự không ngờ Đỗ Lâm Nhi sẽ âm thầm thao túng giáo viên trong trường mà đuổi học em, còn Hà Lệ Sa bọn họ bắt nạt em như vậy, hại em tự sát. Anh thật sự không ngờ mọi chuyện sẽ như thế…”
Lâm Tố Tâm cười giễu, nói: “Có nhiều chuyện anh không ngờ tới lắm!”
Nói cái gì mà “thật sự không ngờ”, lúc Đỗ Lâm Nhi ép cô nghỉ học, học sinh bình thường thật sự không có nhiều người biết, nhưng Mộ Hàn Khanh là giai cấp đặc quyền trong trường, nếu có chú ý đến Lâm Tố Tâm thì sao mà không biết được?
Mộ Hàn Khanh thấy vẻ mặt lạnh lùng của cô thì có chút lo lắng, đi tới trước một bước, nói: “Tố Tâm, em đừng như vậy, cuối kỳ anh đã bị cha anh gọi đến Bắc Kinh rồi, cho đến khi trở về thành phố Thiên Hải, anh mới biết đã xảy ra nhiều chuyện như thế. Lúc nghe nói em tự sát, tim anh suýt nữa thì ngừng đập, may mà sau đó em bình yên vô sự. Anh thật sự rất lo cho em!”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/treu-choc-tong-tai-chi-yeu-co-vo-thien-hau/chuong-1171-la-ten-khon-nan-boi-tinh-bac-nghia.html.]
Lâm Tố Tâm cười nhạt, nói: “Cậu Mộ, tôi không hiểu anh có ý gì? Anh lo lắng cho tôi làm gì? Anh là người có vị hôn thê, lo lắng cho những cô gái khác hình như không tốt lắm đâu!”
Ánh mắt Mộ Hàn Khanh trở nên buồn bã: “Quả nhiên em vẫn còn trách anh”.
Lâm Tố Tâm phiền chán cảnh tượng này không thôi, căn bản là lười trả lời.
Lời nói của Mộ Hàn Khanh không khỏi quá buồn cười đi, cho dù lúc Lâm Tố Tâm bị đuổi học anh ta không biết, nhưng từ khi cô tự sát cho đến nay đã được hơn hai tháng rồi, cậu cả này cũng chưa đi tìm cô lần nào, còn cái lúc cô cá cược với Hà Lệ Sa nữa, ầm ĩ đến mức cả trường đều biết, cũng không thấy anh ta có phản ứng gì.
Nếu Mộ Hàn Khanh mà có một chút tình cảm với cô thì không thể lạnh lùng vô tình như thế, bây giờ quay về tỏ vẻ là tình thánh thì có ích lợi gì?
Lâm Tố Tâm quan sát khuôn mặt đẹp trai nhã nhặn của Mộ Hàn Khanh một tí, cảm thấy cũng không có gì quá đặc biệt, cái khí chất mà ở trong mắt nguyên chủ là phong độ nhanh nhẹn, thì dưới cái nhìn của cô, hoàn toàn là làm bộ làm tịch.
Mê Truyện Dịch
Không giống Hạ Minh Tuyên, cái khí chất cao quý tự nhiên mà thành đã ăn sâu vào tận xương tủy, mỗi cái giơ tay nhấc chân đều toát lên sự cao quý đó, hoàn toàn không cần cố ý thể hiện hay trau chuốt gì cả.
Không đúng, sao cô lại nghĩ đến tên họ Hạ đó rồi? Lâm Tố Tâm không khỏi nhíu mày.
Thật ra, lần này Lâm Tố Tâm thật sự trách nhầm Mộ Hàn Khanh rồi.
Sau khi biết được tin cô suýt nữa bị đuổi học, lại còn tự sát, Mộ Hàn Khanh quả thật nóng lòng như lửa đốt chạy về thành phố Thiên Hải, còn nghĩ hết cách liên lạc với cô, thậm chí còn cãi nhau với Đỗ Lâm Nhi một trận.
Nhưng mà, anh ta không tìm được cách gì hữu hiệu, cũng không tìm được Lâm Tố Tâm, mãi cho đến lần này nghe nói cô muốn tham gia thi lại, anh ta mới quyết định đến phòng thi để chặn người.