Mộ Hàn Khanh thấy Lâm Tố Tâm né tránh trong vô thức thì vẻ mặt toát lên sự ảm đạm, thấp giọng nói: “Em…anh không có ý gì khác, chỉ muốn xem xem em có bị thương không thôi”.
Vẻ mặt anh ta trông có chút tổn thương, dường như không chấp nhận được động tác né tránh của Lâm Tố Tâm vậy. Cái biểu cảm này mà xuất hiện trên khuôn mặt đẹp trai của anh ta là lại kèm theo một khí chất có thể khiến nữ sinh mềm lòng ngay lập tức.
Nhưng mà, Lâm Tố Tâm lại hoàn toàn không hề hấn gì, đề phòng nhìn anh ta một cái, nói: “Tôi không sao, làm phiền tránh ra một tí, tôi phải đi về”.
Cô nhích sang một bên, định tránh khỏi người đàn ông chướng mắt này.
Bất kể Lâm Tố Tâm trước kia có tình cảm sâu nặng với anh ta bao nhiêu thì trong mắt cô bây giờ, người đàn ông này đúng là một thằng khốn nạn triệt đầu triệt đuôi, từ khi sống lại cho đến bây giờ, cô gặp bao nhiêu là phiên phức, suy cho cùng là tại anh ta mang lại hết.
Tuy với gia thế của cô, muốn giúp nguyên chủ lấy lại công bằng thì hơi khó, nhưng ít nhất cô không cần phải dính dáng thêm với người đàn ông này nữa.
Nhưng Mộ Hàn Khanh lại không biết suy nghĩ của cô, thấy cô muốn đi, anh ta nhích đôi chân dài sang bên cạnh, lập tức chặn đường đi của cô: “Tố Tâm, em chờ một chút, anh đặc biệt tới tìm em mà”.
Lâm Tố Tâm đổi hướng vài lần nhưng đều bị anh ta ngăn cản, dứt khoát dừng lại, nói bằng giọng không thân thiện lắm: “Cậu Mộ, anh có ý gì?”
Mộ Hàn Khanh hơi sửng sốt, đôi mắt màu hổ phách nhìn cô chăm chú, nói: “Trước đây, em đều gọi thẳng tên anh…”
Lâm Tố Tâm nghe anh ta nhắc đến trước đây thì nhất thời chán ghét, người đàn ông này thật sự đủ rồi đấy, nguyên chủ bị anh ta hại vẫn chưa đủ thảm sao? Mỗi lần Đỗ Lâm Nhi muốn đối phó cô ấy, anh ta lập tức dạt sang một bên, chờ gió êm sóng lặng đã rồi lại ra ngoài trêu chọc cô ấy, như thế là đùa giỡn với cô ấy hay xem cô ấy là lốp xe phòng hờ đây?
Lâm Tố Tâm cười giễu một cái: “Ngại quá, cậu Mộ, cậu là cậu ấm nhà giàu cao cao tại thượng, tôi là con bé mồ côi nghèo khó không có chỗ nương tựa, chúng ta không quen nhau, tôi gọi thẳng tên anh thì chẳng phải quá xúc phạm sao? Chắc anh nhớ nhầm rồi”.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/treu-choc-tong-tai-chi-yeu-co-vo-thien-hau/chuong-1161-toi-thich-anh-ay-day.html.]
Mộ Hàn Khanh cười khổ: “Tố Tâm, có phải em vẫn còn trách anh không?”
Lâm Tố Tâm nhìn vào ánh mắt có vẻ trìu mến và nghiêm túc của anh ta, chợt cảm thấy buồn nôn.
Người đàn ông này quá dối trá, nhìn cái dáng vẻ tình cảm nồng nàn và thành thật này của anh ta đi, thông thường những cô gái nhỏ ra đời không lâu chắc chắn sẽ cảm thấy anh ta chân thành với mình, tuyệt đối không giả dối. Còn cái loại ánh mắt bất lực này, như thể đã bị bao nhiêu là hiểu lầm, khiến người ta không kìm được muốn tha thứ cho anh ta, an ủi anh ta.
Nhưng Lâm Tố Tâm lại biết rõ, dưới cái vỏ bọc trông như tình cảm sâu sắc này, người đàn ông này hoàn toàn là một công tử đào hoa thích đùa bỡn tình cảm của người khác.
Lâm Tố Tâm không hề khách sáo nhìn anh ta chằm chằm, nói: “Trách? Anh suy nghĩ nhiều quá rồi. Tôi nhớ chúng ta vốn dĩ không quen nhau, hay là cậu Mộ nhắc nhở tôi một tí đi, rốt cuộc anh đã làm chuyện gì có lỗi với tôi, cảm thấy tôi sẽ trách anh?”
Mê Truyện Dịch
“Cái này…”
Thấy Mộ Hàn Khanh nhất thời nghẹn lời, Lâm Tố Tâm quả quyết quay đầu, chuẩn bị rời đi.
Ai ngờ, cô vừa đi có mấy bước thì đã bị Mộ Hàn Khanh kéo cánh tay lại từ sau lưng.
Lâm Tố Tâm nhất thời phiền não, quay đầu lại, trợn mắt giận dữ nhìn anh ta: “Anh có ý gì?”
Mộ Hàn Khanh rất ít khi nhìn thấy dáng vẻ Lâm Tố Tâm hung dữ như thế.
Lâm Tố Tâm trong ấn tượng của anh ta luôn là một cô gái dịu dàng vô hại, yên tĩnh đằm thắm, mãi mãi nhu hòa và ấm áp như gió mùa xuân. Cho dù là lúc cô ấy chạy tới chất vấn anh ta khi hôn ước của anh ta và Đỗ Lâm Nhi bị bại lộ, cô ấy cũng chỉ biết chảy nước mắt một cách đáng thương, chưa từng thốt lên một câu nói tàn nhẫn nào.