Ngay cả cô La tốt tính sắc mặt cũng trở nên khó coi, không vui nói: “Em Hà, em đừng có nói nhảm, tôi bị ai mua chuộc? Em phải đưa bằng chứng ra đây! Nói bậy bạ như vậy là hủy hoại thanh danh của tôi!”
Hà Lệ Sa đi tới, giật lấy thông báo nghỉ học trên tay Lâm Tố Tâm và nói: “Dù sao tôi cũng không làm những chuyện này!”
Lâm Tố Tâm cũng không phản kháng, để cô ta cầm lấy tờ giấy A4 trên tay, sau đó nói: “Những chuyện khác có làm hay không thì tôi không thể xác định, nhưng về việc hãm hại tôi, tôi chính là nhân chứng sống sờ sờ. Lúc đó chính cô đã nói với tôi ‘sao không đi c.h.ế.t đi’, giờ tôi vẫn còn nhớ như in.”
“Cô……” Hà Lệ Sa trừng mắt nhìn cô.
Khóe miệng Lâm Tố Tâm cong lên tao nhã, ánh mắt bĩnh tĩnh đối diện với cô ta.
Hà Lệ Sa bị cô nhìn đến đổ mồ hôi lạnh sau lưng, chỉ cảm thấy tình thế hôm nay dường như không nằm trong tầm kiểm soát của cô ta, cô ta giống như một con chuột giãy chết, bị chơi đùa dưới móng vuốt của một con mèo lớn hung tàn.
Rõ ràng là lần đó, khi bọn họ đuổi Lâm Tố Tâm ra khỏi Ngân Diệu, bảo cô đi c.h.ế.t đi, cô gái này vẫn mang vẻ mặt bảo sao nghe vậy, tuy muốn phản kháng nhưng cô không có bối cảnh, cũng không có sức mạnh, căn bản không có chỗ giãy giụa.
Rõ ràng là một con sâu có thể bóp c.h.ế.t bằng một ngón tay, rốt cuộc là bắt đầu từ khi nào, tình thế giữa hai người lại đảo lộn?
Cô từ khi nào trở nên mạnh mẽ và điềm tĩnh như vậy, dường như là tính toán trước, từng bước đẩy cô ta vào bước đường cùng?
Người nên nghỉ học là Lâm Tố Tâm, tại sao lại trở thành cô ta?
Hà Lệ Sa run lên vì tức giận, nói: “Cô là nhân chứng gì chứ? Chính cô hãm hại tôi, lời của cô cũng có thể tin sao? Dựa vào đâu nhà trường lại phải nghe lời làm chứng của loại người như cô chứ? Đây tuyệt đối là vu khống! Tôi sẽ không thừa nhận, tôi sẽ không nhận thua! Các người không có quyền bắt tôi nghỉ học!”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/treu-choc-tong-tai-chi-yeu-co-vo-thien-hau/chuong-1071-nguoi-phu-nu-cua-ong-chu-la-mot-tai-hoa.html.]
Lâm Tố Tâm thấy cô ta vẫn còn ngụy biện, mỉm cười, đang định nói thì bỗng nghe thấy ở cửa vang lên một tiếng vỗ tay.
Âm thanh này phá tan bầu không khí căng thẳng trong văn phòng, tất cả mọi người đều bị thu hút, đồng loạt quay người nhìn ra cửa.
Đứng ở cửa là một người đàn ông thân hình cao gầy, đeo cặp kính gọng vàng, đường nét khôi ngô, nhìn rất tao nhã.
Người đàn ông nhìn Hà Lệ Sa nói: “Em Hà này, bài diễn thuyết của em thật xuất sắc, rất cảm động, nhưng em cũng phải chịu trách nhiệm về lời nói của mình. Nếu phòng giáo vụ đã gửi thông báo nghỉ học cho em, đối với lý do nghỉ học được đưa ra ở trên, chúng tôi chắc chắn đã điều tra đầy đủ và thu được chứng cứ.”
Hà Lệ Sa cảnh giác nói: “Anh là ai?”
Hầu hết mọi người trong văn phòng đều không biết người đàn ông này, nhưng Lâm Tố Tâm vừa nhìn đã nhận ra, đây chính là trợ lý Giang, tay sai bên cạnh Hạ Minh Tuyên!
Mê Truyện Dịch
Không phải anh ấy nên theo sát Hạ Minh Tuyên, đi theo hầu hạ cho anh ta sao? Sao lại xuất hiện ở đây?
Rất nhanh, nghi vấn của cô đã được giải đáp.
Trưởng phòng Vu đứng bên cạnh Giang Dịch Thâm bước lên một bước, giới thiệu với mọi người trong văn phòng: “Đây là Trưởng phòng Giang, Giang Dịch Thâm, được Ban giám đốc trực tiếp điều qua, trưởng phòng giáo vụ mới của chúng ta, đề nghị mọi người vỗ tay hoan nghênh!”
Trong phòng giáo vụ vang lên một tràng pháo tay.
Nghe thấy đủ loại lời nịnh nợ từ xung quanh, khóe miệng Lâm Tố Tâm không khỏi giật giật.
Cái gì mà “Chúc mừng thăng chức, Trưởng phòng Giang trẻ như vậy đã làm trưởng phòng rồi, đúng là tuổi trẻ tài cao”?