Lâm Tố Tâm không biết rằng mình lại trở thành con sâu làm rầu nồi canh trong mắt Từ Tiêu Ý, cô vẫn đang chìm đắm trong niềm vui thắng cược.
Sau một đêm ủ men, sáng hôm sau, khi cô lên hệ thống bảng tin, trên trang tin đồn lại xuất hiện vô số bài viết, tất cả đều đang thảo luận tin đồn lớn nhất học viện năm nay.
Những học sinh thi tuyển vào Học viện Ngân Diệu dường như đã hẹn trước, đăng bài tới tấp, lên án việc Hà Lệ Sa gian lận và bắt nạt học sinh bình thường.
Nhóm nữ sinh trong trong nhóm fan hâm mộ của cậu Mộ hoàn toàn im lặng, Hà Lệ Sa vẫn im lặng, không nói rằng sẽ nghỉ học, cũng không nói sẽ không nghỉ học. Tóm lại, giả vờ như bản thân không tồn tại.
Lâm Tố Tâm đã có tính toán trong đầu, cũng không quá để ý đến phản ứng của cô ta, nhưng Phùng Tư Tư lại rất tức giận.
Để ăn mừng việc cả hai đều vượt qua kỳ thi thực tập sinh và thắng cược thành công, Phùng Tư Tư và Lâm Tố Tâm hẹn nhau uống trà chiều tại một trong những nhà hàng phương Tây cao cấp nhất ở thành phố Thiên Hải.
Vào một buổi trưa hè yên tĩnh và thanh bình, ánh nắng lấp lánh rọi qua giàn nho cao trên đầu, tỏa ra ánh sáng lốm đốm, vừa ngắm mặt sông lấp lánh ngoài cửa sổ, vừa thưởng thức cà phê và bánh ngọt thơm lừng trên bàn, vốn là một việc đẹp đẽ biết bao, nhưng bây giờ, đã bị phá hủy bởi giọng nói tức giận của Phùng Tư Tư.
“Tố Tâm, cậu nói có tức không cơ chứ! Giờ cô ta trốn tránh như vậy, rõ ràng là muốn nuốt lời, thật sự chưa từng thấy người nào không biết xấu hổ như vậy!”
Lâm Tố Tâm vội vàng rót trà cho cô: “Đừng tức giận nữa, nào, uống trà đi.”
Phùng Tư Tư cầm lấy tách trà và nói: “Tố Tâm, sao cậu lại không tức giận?”
Lâm Tố Tâm cười nói: “Tại sao tôi phải tức giận? Tôi đã thắng cược rồi, người bị chê cười, bị coi thường là cô ta, Hà Lệ Sa. Cho dù cô ta không chịu nghỉ học, ở lại trường chắc cũng sẽ bị mọi người cười c.h.ế.t thôi. Hơn nữa, sao cậu biết cô ta chắc chắn sẽ không nghỉ học?”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/treu-choc-tong-tai-chi-yeu-co-vo-thien-hau/chuong-1051-oan-gia-ngo-hep.html.]
Phùng Tư Tư nói: “Điều này chẳng phải là rõ ràng sao? Ai lại ngu ngốc đến mức tự nghỉ học? Trừ khi cậu là thiên kim tiểu thư thế gia như Đỗ Lâm Nhi, như vậy còn có thể gây áp lực lên phía nhà trường để trực tiếp đuổi cô ta, những rõ ràng là không thể.”
Mê Truyện Dịch
Người ngoài nhìn vào, đương nhiên là như vậy.
Lâm Tố Tâm cũng không phản bác, mà chỉ cười: “Chờ đến lúc xác định cô ta không chịu nghỉ học rồi nói, biết đâu ngày mai cô ta chủ động nghỉ học thì sao.”
Phùng Tư Tư kêu lên: “Tố Tâm, cậu không bị sốt chứ? Cậu thật sự nghĩ quá nhiều rồi……”
Lâm Tố Tâm cười mà không nói gì.
Phùng Tư Tư đột nhiên lại nghĩ tới một chuyện liền hỏi: “Nói mới nhớ, có một chuyện tôi cảm thấy rất kỳ lạ. Tôi nhớ là cậu đã từng nói với tôi, cậu căn bản không dự thi vòng ba của nhóm sáng tác, tại sao lại xếp cậu vào bên sáng tác nhỉ?”
Lâm Tố Tâm cũng thấy khó hiểu về chuyện này: “Tôi cũng không rõ, lẽ nào là vì điểm thi vòng một và vòng hai của tôi quá tốt?”
Phùng Tư Tư nói: “Điều đó chắc không có khả năng, dù sao cậu đã thi thiếu một vòng, không tính điểm như vậy đâu……”
Lâm Tố Tâm cũng biết là không thể, nhưng cô luôn nghi ngờ đây là do Hạ Minh Tuyên động tay động chân, chính là không biết tại sao Hạ Minh Tuyên lại cho cô vào nhóm sáng tác. Lẽ nào là vì nguyện vọng đầu tiên của cô là sáng tác, anh ta liền tốt bụng phát hiện, muốn giúp cô hoàn thành tâm nguyện của mình?
Nghĩ vậy, Lâm Tố Tâm không khỏi tự rùng mình ghê tởm.
Điều này là không thể, cậu ba nhà họ Hạ biến thái như vậy, không lừa cô là tốt lắm rồi, lại tốt bụng như vậy? Nghĩ đi nghĩ lại cảm thấy có chút đáng sợ……