Trên Đường Chạy Nạn Nhặt Được Tiểu Phúc Bảo , Cả Nhà Đổi Vận - Chương 92:---: Một nhà hoan hỷ, một nhà sầu ---
Cập nhật lúc: 2025-10-14 12:55:37
Lượt xem: 10
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/6fTjxREp2d
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Dung Khê thôn một tiệm tạp hóa nhỏ, do một hộ gia đình họ Vương trong thôn mở. Chưởng quỹ là Vương Phú Quý, nhưng bình thường đều là thê tử của , Liễu thị, trông coi tiệm bán hàng. Hàng hóa trong tiệm nhiều, chỉ những thứ thường dùng như dầu muối tương dấm và một vật dụng hàng ngày dễ hỏng. Mọi cũng chỉ khi việc gấp mới đến đây mua đồ, còn nếu cần mua nhiều thứ, cơ bản đều sẽ huyện thành. Thông thường những tiệm tạp hóa trong thôn thế , ngoài việc bán hàng của , còn giúp khác ký gửi bán. Nếu trong thôn tiện huyện thành, chịu chi thêm vài văn tiền, Vương Phú Quý khi thành nhập hàng cũng sẽ giúp dân làng mua hộ đồ về.
Tiệm tạp hóa nhà họ Vương cách nhà xa, nên dù Tình Thiên chậm cũng nhanh tới nơi. Nàng vịn khung cửa, cố sức nhấc chân bước qua ngưỡng cửa nhà. Lúc trong tiệm khách nào khác, chỉ Liễu thị đang trong phòng c.ắ.n hạt dưa. Thấy Tình Thiên , nàng cũng dậy, chỉ hỏi: "Mua gì đó?"
Tình Thiên đường đến sớm nghĩ kỹ , nàng nhỏ nhẹ : "Thím, mua đường." "Mua đường gì?" Liễu thị Tình Thiên chuyện lễ phép như , lúc mới nhổ vỏ hạt dưa trong miệng , dậy : "Chỗ thím đây di đường, còn chi ma đường." "Chi ma đường bán thế nào ạ?" Tình Thiên cẩn thận hỏi. Di đường nàng từng ăn , nhưng chi ma đường thì đầu thấy, mười văn tiền trong túi đủ .
Liễu thị từ trong hũ sành lấy một khối chi ma đường cho Tình Thiên xem, : "Một văn tiền hai khối, cháu bao nhiêu?" Vừa thấy cái giá , Tình Thiên liền yên tâm, bẻ ngón tay tính toán : "Thím, mua năm văn tiền." Liễu thị vội lấy đường cho nàng, ngược hỏi: "Cháu tiền ?" Dù thì trẻ con trong thôn đến mua đường ăn, một hai văn tiền là lắm . Tình Thiên trông nhỏ tuổi như , Liễu thị lo nàng tiền trong túi.
"Thím, tiền ạ." Tình Thiên vội vàng từ trong hà bao của đếm năm văn tiền, đặt lên bàn mặt Liễu thị. "Tiền của cháu ở ? Chẳng lẽ là trộm từ nhà ?" Liễu thị thấy trong hà bao của Tình Thiên chỉ năm văn tiền, liền nhịn hoài nghi hỏi. Tình Thiên trộm lời ý , vội vàng : "Thím, ạ, trộm đồ, đây là nương mới cho ." Liễu thị nhíu mày : "Không lễ tết, nương cháu cho cháu nhiều tiền như gì?" "Chỉ, chỉ là..." Tình Thiên tuổi còn nhỏ, một lời còn rõ ràng , Liễu thị hỏi một loạt vấn đề đến mức , gấp đến nỗi khuôn mặt nhỏ nhắn đỏ bừng. Liễu thị thấy càng nghi ngờ nàng trộm tiền từ nhà mua đường ăn.
"Cháu về , ăn đường thì bảo cha cháu cùng đến mua." Diệp Lão Đại ở bên ngoài thấy lời , nhịn liền bước nhà : "Tình Thiên." "Cha!" Tình Thiên thấy Diệp Lão Đại nhà, cũng nghĩ vì xuất hiện ở đây, ủy khuất bĩu môi, duỗi cánh tay xin ôm. Diệp Lão Đại khom lưng bế Tình Thiên lên, với Liễu thị: "Vị đại tẩu , con gái loại trẻ con trộm tiền. "Nhà hôm nay bán lộc nhục, cho nên nương con bé mới cho con bé mấy văn tiền, bảo con bé đến mua đường ăn."
"Ôi chao, là Diệp Lão Đại!" Liễu thị lập tức trở nên nhiệt tình, "Huynh thật là giỏi giang, Phú Quý nhà cũng đến nhà mua lộc nhục , mua xong cũng chơi, đến giờ còn về." Rồi nàng còn chút ngại ngùng giải thích: "Ôi chao, thật cũng ý gì khác. "Chỉ là đây đứa trẻ trộm tiền đến mua đường, đó phụ còn đuổi tới mắng , cho nên mới hỏi thêm vài câu." Diệp Lão Đại đối với tình huống nàng cũng thể hiểu , đây ở ngoài quan ải, trong thôn cũng từng xảy chuyện tương tự. "Không , rõ ràng là ."
Liễu thị rút một tờ thảo chỉ ngả vàng, từ trong hũ kẹp mười khối chi ma đường, thêm nửa khối nữa : "Khối vỡ tặng thêm cho các ." "Cảm ơn thím ạ." Tình Thiên ngoan ngoãn cảm ơn. Liễu thị gói chi ma đường khen: "Con gái thật ngoan, thật lễ phép." Diệp Lão Đại Liễu thị khen con gái nhà , mặt lập tức nở hoa. Hắn ngoài miệng khiêm tốn : "Cũng , ngoan thì cũng ngoan lắm."
Liễu thị tò mò hỏi: "Các từ ngoài quan ải đến, bây giờ ở trong thôn quen ?" "Trong thôn đều , gì quen cả." Diệp Lão Đại . "Hôm nay đều lợi hại, thôn lâu ai đ.á.n.h nhiều săn vật như về." "Ta cũng chỉ là may mắn, tính là tài năng gì." Diệp Lão Đại khiêm tốn .
Liễu thị đưa chi ma đường cho Tình Thiên, nhân tiện còn quên giới thiệu với Diệp Lão Đại: "Sau nếu các mua thứ gì, hoặc bán thứ gì, đều thể đến tìm Phú Quý nhà . "Hắn quen với các cửa hàng và hàng rong trong huyện thành, cũng tốn thêm mấy tiền, tiện lợi! "Các tự thành mua, chừng còn đắt hơn mua đấy! "Ví dụ như những thứ săn núi, Phú Quý cũng thể giúp các bán đến huyện thành, chắc chắn sẽ dễ bán hơn ở trong thôn!" "Được, nhớ , nếu gì cần, nhất định sẽ đến tìm nhà các ." Diệp Lão Đại thuận miệng đáp lời, nhưng cũng để trong lòng. Dung Khê thôn cách huyện thành và kinh thành đều xa, gì tự bán là , hà cớ gì để khác kiếm lời từ đó.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/tren-duong-chay-nan-nhat-duoc-tieu-phuc-bao-ca-nha-doi-van/chuong-92-mot-nha-hoan-hy-mot-nha-sau.html.]
Mua đường xong, Diệp Lão Đại ôm Tình Thiên đang chuẩn , thì chạm mặt một nam nhân trung niên từ bên ngoài bước . "Này, thê tử, hôm nay tay trái đổi tay , chẳng gì cũng kiếm mười văn tiền ròng. "Nhà Lưu Quả Phụ rốt cuộc vẫn tiền, tự tiện mua lộc nhục, chịu chi thêm năm văn tiền mỗi cân để mua giúp nàng . "Ta nhân tiện cũng mua một phần về, tối nay chúng cũng hầm lộc nhục ăn."
Liễu thị đến Lưu Quả Phụ, vội vàng liếc mắt hiệu cho . Đáng tiếc, Diệp Lão Đại cao lớn giữa hai , che chắn kín mít. Tuy nhiên, Diệp Lão Đại đây khi bán lộc nhục từng gặp , lúc đó Diệp Quyên Nhi giới thiệu, là Vương Phú Quý, mở tiệm tạp hóa trong thôn. Bởi vì lúc đó tổng cộng mua hơn ba cân thịt ba chỉ, tính là bán khá nhiều , nên Diệp Lão Đại ấn tượng khá sâu sắc về .
"Phú Quý ca." Diệp Lão Đại chào hỏi một tiếng. "Ôi chao, Lão Đại , đến ." Vương Phú Quý thấy Diệp Lão Đại, vẻ mặt ngượng nghịu. Hắn đây khi mua lộc nhục còn đang nghĩ, thấy Diệp Lão Đại là bản lĩnh, nên nghĩ quen với , chừng thể kiếm chút tiền từ . Nào ngờ còn kịp nghĩ cách kéo gần quan hệ, thành ngượng ngùng thế . May mà Diệp Lão Đại cũng gì về chuyện mua thịt giúp Lưu Quả Phụ, chỉ hàn huyên vài câu ôm con gái rời .
Mèo Dịch Truyện
Từ tiệm tạp hóa , Diệp Lão Đại hỏi: "Tình Thiên, cha ôm con dạo quanh thôn một chút ?" "Dạ !" Tình Thiên một tay xách chi ma đường, một tay ôm cổ Diệp Lão Đại. Nàng thật thích quấn quýt bên Diệp Lão Đại và Diệp Đại Tẩu, nhưng hai gần đây đều bận rộn, trừ buổi tối về phòng, cơ bản thời gian nào để ở bên Tình Thiên. Cho nên, hễ cơ hội, Tình Thiên đều theo họ như một cái đuôi nhỏ. Nghe Diệp Lão Đại đưa chơi trong thôn, Tình Thiên mừng khôn xiết, thậm chí còn ngân nga bài đồng d.a.o Diệp Đại Tẩu mới dạy nàng. "Hỷ thước hoa, đậu cành cây, há miệng , ríu rít kêu. Kim thêu hoa, chỉ áo hoa, thêu một hà bao tặng nương ..." Diệp Lão Đại ôm nàng dạo quanh thôn một vòng lớn.
Từ xa thấy Xuân Hoa cõng giỏ tre, từ trong một nhà bước , về phía núi. Diệp Lão Đại ôm Tình Thiên tới, thấy bức tường viện đổ nát và cái sân đầy cỏ dại, liền chắc đó là căn nhà cũ của Lưu Quả Phụ. Lưu Quả Phụ đang ở trong sân dọn dẹp lộc nhục mua từ tay Vương Phú Quý. Vừa dọn dẹp còn bất mãn lẩm bẩm: "Thằng nhóc Vương Phú Quý đúng là gian xảo, bảo mua giúp hai cân lộc nhục, dám thu thêm của mười văn tiền."
Vương Đại Long đang trong nhà, tiếng lảm nhảm của Lưu Quả Phụ, tức đến mức kéo cổ họng khàn đặc hét lớn: "Ai ăn thịt nhà , đều nó vứt hết !" Hắn tối qua từ guồng nước rơi xuống dòng sông băng giá, cả liền ngây , cho nên lập tức nước cuốn trôi. May mà bơi giỏi, khi sặc hai ngụm nước ban đầu cuối cùng cũng phản ứng , bắt đầu cố gắng đạp nước, để đầu thể nổi lên mặt nước hít thở, nhờ đó mà c.h.ế.t đuối. sợ lạnh, còn sức tự bơi lên, chỉ thể trôi nổi theo dòng nước, đến hạ nguồn nơi dòng chảy chậm , cuối cùng mới đẩy lên bờ, đó dân làng tìm thấy và khiêng về. đây còn là điều khó chịu nhất, điều khiến khó chịu nhất là, tự gây một trận, những hại nhà họ Diệp chút nào, ngược còn tự chuốc họa . Bên thì sốt cao khó chịu, mà nhà họ Diệp bên còn săn một con hươu về. Cho nên Lưu Quả Phụ còn tìm bỏ giá cao mua lộc nhục về, Vương Đại Long càng tức sôi máu.
Lưu Quả Phụ cũng tức giận ném thịt chậu, dậy nhà : "Ta mua lộc nhục là vì ai? Chẳng lẽ là vì bản thèm ăn ? "Ta là gần đất xa trời , ăn nhiều một miếng ít một miếng thì ? "Chẳng xót xa ngươi, mua về cho ngươi bồi bổ thể ? Kết quả ngươi còn la mắng ? "Kiếp rốt cuộc tạo nghiệp gì, mà kiếp phận khổ sở đến thế—" Lưu Quả Phụ lóc gào thét, những chuyện cũ rích đều lôi hết, từ lúc gả nhà họ Vương cho đến khi chồng c.h.ế.t, đến hai đứa con trai đều vô dụng...
Những lời nàng cứ dăm bữa nửa tháng lóc kể lể một , Vương Đại Long đến chai cả tai , vốn khỏe, càng thêm đau đầu. Nếu là bình thường, Lưu Quả Phụ bắt đầu mấy lời , Vương Đại Long tìm cớ chuồn ngoài . bây giờ dân làng đều oán giận hai họ, cũng dám ngoài, chỉ thể bực bội kéo chăn trùm kín đầu.
Diệp Lão Đại ôm Tình Thiên, ngoài bức tường viện đổ nát, nhà Lưu Quả Phụ cãi vã ầm ĩ, thể là hả hê, nhưng trong lòng cũng cảm thấy khá sảng khoái. "Con gái ngoan, thôi, chúng về nhà!" Diệp Lão Đại trong tâm trạng vui vẻ ôm Tình Thiên xoay , vặn đối mặt với Xuân Hoa đang cõng một giỏ trư thảo. Thấy Tình Thiên, mặt Xuân Hoa bỗng đỏ bừng, hé miệng, dường như gì đó, nhưng cuối cùng vẫn hậm hực ngậm miệng . Tình Thiên thì đột ngột đầu , vùi khuôn mặt nhỏ nhắn của cổ Diệp Lão Đại, Xuân Hoa.