Trên Đường Chạy Nạn Nhặt Được Tiểu Phúc Bảo , Cả Nhà Đổi Vận - Chương 90:---: Thịt hươu ngon như vậy không lo không bán được ---

Cập nhật lúc: 2025-10-14 12:55:35
Lượt xem: 7

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/9KUV8bsqzA

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

 

“Đông Hưng thúc, đến mua thịt hươu !” Diệp Đại Tẩu theo Diệp Lão Đại từ trong nhà , phát hiện đến quen, vội vàng chào hỏi. Diệp Lão Đại cũng theo nàng gọi một tiếng Đông Hưng thúc, đến bàn vớ lấy dao, nhắc giá tiền Diệp Quyên Nhi với đó, mới hỏi: “Người phần nào?”

 

Diệp Đông Hưng hít một khí lạnh, giá tiền quả thực hề rẻ. Một cân thịt hươu gần như thể mua hai ba cân thịt heo. thịt heo dễ mua, hươu thứ tùy tiện thể bắt gặp. Nhìn thấy sắp đến mùa thu hoạch, mua một thớ thịt về nhà, ăn mới sức mà gặt hái. Hơn nữa, giá thịt hươu đó Diệp Quyên Nhi . Diệp Đông Hưng do dự cả buổi sáng, cuối cùng vẫn quyết định qua đây mua một cân về nhà để thỏa cơn thèm. Nghĩ kỹ xong, y liền vội vã chạy đến, cốt là để chọn một miếng ưng ý. Nếu đến muộn, sẽ chỉ còn những phần khác chọn bỏ.

 

“Ta một cân thịt ba chỉ, chọn cho miếng nào nhiều mỡ một chút!” Các gia đình ở thôn Dung Khê chung đều khá nghèo, đặc biệt là một hai tháng mỗi mùa thu hoạch, đó là lúc trong nhà thiếu thốn nhất. Có những nhà đừng là ăn thịt, e rằng còn vay mượn chút lương thực mới thể lấp đầy bụng. Trong bụng đều chẳng chút dầu mỡ nào. Đã ăn một bữa thịt, đương nhiên chọn miếng nào béo một chút mới ngon.

 

“Được thôi, cắt cho một thớ.” Diệp Lão Đại cắt một thớ thịt ba chỉ đặt lên cân. Tay y khá chuẩn, tròn một cân, chỉ là cán cân thấp một chút. Diệp Lão Đại tiện tay cắt thêm một miếng mỡ nhỏ, cán cân vốn còn thấp liền bật lên ngay. Diệp Đông Hưng thấy mày mặt hớn hở, lấy những đồng tiền đếm kỹ ở nhà, đặt lên bàn. Diệp Lão Đại đặt thịt hươu chậu y mang đến, thêm cho y một khúc xương ít thịt, : “Đa tạ Đông Hưng thúc mở hàng cho , khúc mang về nấu canh uống nhé!” Diệp Đông Hưng càng vui hơn, liền miệng khen ngợi: “Lần các ngươi đưa thịt lừa, , nhà ngươi qua là gia đình hiểu lễ nghĩa, hổ là hậu nhân của Đông Hải . “Năm xưa, cả nhà Đông Hải trong thôn tiếng tăm đều , chỉ tiếc là đều bạc mệnh đôi chút. “Thôi, chuyện nữa. Sau trong nhà gì cần giúp đỡ, cứ việc tìm , họ hàng xa cũng là , đừng khách sáo.” “Được thôi, Đông Hưng thúc, .” Diệp Lão Đại tuy thể rảnh rỗi mà phiền , nhưng câu đó cũng thể hiện tấm lòng, nên y liền miệng đáp lời.

 

Đợi Diệp Đông Hưng vui vẻ xách thịt hươu khỏi cửa, Diệp Lão Đại liền vội vàng cắt một tảng thịt ba chỉ lớn, chặt một miếng sườn sụn ở vị trí ngon nhất, tiên mang bếp. Còn đợi y từ trong bếp , đến mua thịt.

 

“Cho một thớ thịt ba chỉ.” Người đến là một phụ nhân ngoài năm mươi tuổi, lạ mặt, ấn tượng gì. “Người bao nhiêu?” Diệp Lão Đại hỏi. Phụ nhân dùng ngón cái và ngón trỏ nhấc miếng thịt ba chỉ bàn lên hồi lâu khoa tay múa chân : “Ngươi cắt bỏ một lát bên , cắt cho một thớ thịt sát đây.” Nhìn vị trí nàng khoa tay múa chân, Diệp Lão Đại lập tức tỏ vẻ khó xử: “Vị thím , một miếng thịt lớn như , hoặc là cắt từ bên trái, hoặc là cắt từ bên , nào ai như bảo cắt thịt như thế?” Phụ nhân còn hết sức lý mà : “Ta đến mua thịt, đương nhiên phần nào thì mua phần đó!”

 

Diệp Lão Đại chau mày : “ vị trí , cắt một lát bên đây e là còn đến nửa cân, giữ bán cho ai đây?” “Ngươi ngu ngốc như chứ, lẽ nào để rõ ràng ? “Miếng thịt nhà ngươi khi đến cắt như , ai mà cắt bao lâu, mặt dính bẩn gì , ruồi đậu ? “Cho nên bảo ngươi cắt bỏ một lát bên đây cắt cho , hiểu ?” Diệp Lão Đại ngẩng đầu phụ nhân một cái, thầm nghĩ nàng hẳn cố ý đến gây sự đấy chứ? Y hít một thật sâu, cố gắng hết sức kiên nhẫn : “Hươu của là sáng nay mới săn về, trong thôn nhiều đều thấy. “Thịt đều tươi rói cắt, cứ yên tâm. “Hay là thế , cắt đôi miếng thịt , cắt cho một cân từ bên , đảm bảo hai bên đều là thịt mới cắt ?” Phụ nhân vẫn lắc đầu: “Không , bên đó gầy quá, chỉ chỗ thịt mỡ rộng bên thôi.”

 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/tren-duong-chay-nan-nhat-duoc-tieu-phuc-bao-ca-nha-doi-van/chuong-90-thit-huou-ngon-nhu-vay-khong-lo-khong-ban-duoc.html.]

Diệp Lão Đại tức giận đặt con d.a.o xuống bàn, phất tay : “Vậy thì bán , cứ đến chỗ nào bán như mà mua!” Phụ nhân cũng vui, : “Thịt hươu nhà ngươi bán đắt như , đến huyện thành còn đủ mua ba cân thịt heo về. “Ta thấy đều là cùng thôn, thấy nhà ngươi cả một con hươu lớn như , ăn hết giữ mà lãng phí, mới qua đây chiếu cố ăn cho nhà ngươi. “Ngươi thì , cắt một miếng thịt cũng chịu? Đã , mua nữa!” Phụ nhân xong xoay vẻ , nhưng trong lòng chờ Diệp Lão Đại gọi . Ai ngờ Diệp Lão Đại căn bản ăn cái kiểu đó, cũng chẳng thiếu một cân thịt nàng mua, ai mua thì nhà giữ mà ăn. Phụ nhân chầm chậm thong thả gần đến cổng sân , vẫn thấy Diệp Lão Đại gọi , khỏi sốt ruột, nhịn đầu hỏi: “Ngươi, ngươi bán thì thật đó nha!” “Người cứ thong thả.” Diệp Lão Đại chiều cái tính của nàng . Phụ nhân đường lui, nhưng thật sự mua thịt hươu, nên cứ lề mề ở cửa , đụng trúng Diệp Quyên Nhi đang vội vã chạy đến.

 

“Ôi chao, vợ Vương Lai Phúc đó , ngươi cứ quanh quẩn ở đây gì thế!” Diệp Quyên Nhi ăn xong dọn dẹp bếp núc sớm qua đây, chính là sợ Diệp Lão Đại giữ thể diện, đối phó nổi những kẻ mặt dày trong thôn. Tào Thị, vợ Vương Lai Phúc, chính là một trong đó. Tào Thị là cả thôn công nhận là kén chọn và thích trả giá để chiếm lợi lộc nhỏ. Đi mua rau, khác thì so sánh ba nhà, nàng ước gì so sánh ba mươi nhà. Mua hẹ còn ước gì nhặt từng cọng một. Tào Thị thấy Diệp Quyên Nhi, liền trực tiếp coi nàng như bậc thang của , xoay theo lưng nàng sân.

 

Diệp Quyên Nhi Tào Thị khó đối phó, nàng tình cờ cùng nàng thành chợ, tận mắt thấy nàng lấy từng quả dưa chuột trong giỏ của săm soi, từng quả một đặt xuống đất. Lúc đó bà lão bán rau sắc mặt vẫn , lẽ còn tưởng Tào Thị mua hết dưa chuột luôn chứ! Ai ngờ Tào Thị xem hết lượt một lượt xong, mua lấy một quả nào, dậy : “Đằng hẳn còn chỗ bán dưa chuột, xem thêm chút nữa.” Bà lão bán rau xong câu , mặt tức đến biến dạng. Cho nên Diệp Quyên Nhi cũng thèm để ý nàng , sân thoáng qua thịt bàn, liền : “Lão Đại, ngươi cứ cắt thịt ba chỉ thành từng thớ một cân đặt đó, lát nữa ai đến mua thì cứ để họ tự chọn.” Diệp Lão Đại , lập tức nhận cách của Diệp Quyên hơn, tay vung d.a.o c.h.é.m xuống, nhanh cắt hết thịt ba chỉ thành từng thớ.

Mèo Dịch Truyện

 

Tào Thị thừa cơ xông lên, miệng : “Ôi chao, Lão Đại ngươi vẫn , vẫn xem cô ngươi kìa, nếu ngươi sớm cắt như , nãy cũng chẳng hao tốn sức với ngươi mà chẳng hiểu gì.” Nàng xong liền nắm lấy một thớ thịt mà ý lúc nãy. “Ta miếng , cân cho .” Tào Thị , một bên chằm chằm chiếc cân trong tay Diệp Lão Đại, một bên suy tính xem nên để chiếm chút lợi lộc. Diệp Quyên Nhi liếc mắt một cái liền tính toán trong lòng nàng , giành : “Vừa nãy , hôm nay nhất loạt mặc cả.” Tào Thị bĩu môi : “Ôi chao, !”

 

Diệp Lão Đại dùng dây rơm giúp Tào Thị buộc thịt . Thấy nàng xách thịt rời , Diệp Quyên Nhi mới : “Lão Đại, ngươi cứ yên tâm, thịt hươu như lo bán .” “Cô, , đa tạ .” Diệp Lão Đại ngây ngô. Thịt hươu là thứ để ôn bổ ích khí, đặc biệt thích hợp bồi bổ mùa thu đông, nên tuy đắt hơn thịt heo ít, nhưng vẫn ít nguyện ý mua. Không lâu , thịt ba chỉ bán hết. Vương Quảng Bình ngoài thịt ba chỉ, còn mua một miếng thịt bắp, về nhà để vợ kho ăn nhậu. Đợi Vương Quảng Bình , những khác đến mua thịt mới ùn ùn kéo tới.

 

Vào xem một cái, thịt ba chỉ bán hết sạch, đều khỏi oán trách Diệp Quyên Nhi. “Ôi chao, sớm thì đến sớm hơn. Ta theo giờ ngươi mà đến, thế thì , chỗ ngon đều hết cả.” Diệp Quyên vội vàng : “Ta nào họ đều đến sớm như chứ! Đừng là ngươi, còn mua thịt ba chỉ nữa là. “Hay là ngươi xem sườn sụn xương sống? Mang về hầm một nồi nóng hổi ?” “Cho vài khúc xương sống !” Dù cũng là gặm xương, xương sống còn rẻ hơn sườn sụn một chút. Không lâu , lòng, đầu, móng cũng một lão già trong thôn mua mất, khi còn oán trách Diệp Lão Đại lấy riêng trái tim hươu .

 

Diệp Quyên Nhi : “Vương Thành, nếu trái tim hươu, thì cái giá nữa! “Cháu trai là thành thật, chứ ngốc !” Vương Thành tự nhiên là chuyện như , chẳng qua là thói quen lẩm bẩm vài câu. Nghe Diệp Quyên Nhi , liền : “Y ngốc cũng sợ, đây chẳng cô là giám sát cho y !” “ , ai bảo trong thôn những kẻ tính toán chi li ầm ĩ như ngươi chứ. “Cháu trai mới đến, đầu tiên bán hàng rừng trong thôn. “Ta giúp y giám sát, chẳng để các ngươi nhai ngấu nghiến cả xương cùng thịt ?” Diệp Quyên Nhi sai, thịt hươu như quả thực lo bán . Không lâu bán hết sạch, những khúc xương mấy thịt đều tặng thêm. Diệp Lão Đại cũng theo Diệp Quyên Nhi nhận hơn nửa thôn. Diệp Quyên Nhi với y: “Ngươi đóng cổng lớn , như là biểu thị bán hết , nếu khác đến, thấy cổng nhà ngươi đóng, sẽ nữa.” Diệp Lão Đại đóng cổng xong , lật tay từ bàn bưng một cái chậu, bên trong một thớ thịt ba chỉ và ba dẻ sườn. “Cô, đây là nương bảo giữ cho từ , mang về nhà mà ăn.” Diệp Quyên Nhi đương nhiên chịu nhận, hai giằng co trong sân nửa buổi. Cuối cùng vẫn là Diệp Lão Thái Thái mặt, khuyên mãi mới dụ Diệp Quyên Nhi mang thịt hươu về nhà.

 

 

Loading...