Trên Đường Chạy Nạn Nhặt Được Tiểu Phúc Bảo , Cả Nhà Đổi Vận - Chương 87:--- Cha, sao người lại lợi hại như vậy! ---

Cập nhật lúc: 2025-10-14 12:55:32
Lượt xem: 10

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/8Uw8rOeVOM

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

 

Cung tiễn tự chế uy lực và độ chuẩn xác đều hạn, nhưng Diệp Lão Đại vẫn dựa kinh nghiệm của , một mũi tên b.ắ.n trúng nai . Chỉ tiếc rằng mũi tên trúng yếu hại, chỉ khiến con nai thương. Nai đau đớn, kêu lên một tiếng bỏ chạy. Diệp Lão Đại dám dùng cung tiễn nữa, e sẽ hỏng da nai, vội vàng cắm cung ngược về lưng, bước nhanh đuổi theo. Y nhanh chóng chế phục con nai , nếu thì mất con mồi là chuyện nhỏ, mùi m.á.u tanh dẫn dụ những con mồi lớn hơn mới là chí mạng.

 

May mắn là mũi tên tuy một kích trí mạng, nhưng cũng b.ắ.n xuyên qua mạch m.á.u lớn ở cổ nai , khiến nó mất m.á.u nhiều, chạy xa vô lực đổ rạp xuống đất. Diệp Lão Đại phấn khích thôi, vội chạy lên bổ thêm một nhát dao, cắt đứt khí quản của nai . Hắn kéo nai đến bờ sông, rút d.a.o găm , tại chỗ mà xả máu. Dù lộc huyết lãng phí hết quả thực chút đáng tiếc, nhưng lúc cũng vật chứa thích hợp để đựng về, nếu cứ đường mà nhỏ m.á.u mãi, vạn nhất dẫn dụ mãnh thú thì quá nguy hiểm.

 

Diệp Lão Đại xót xa xả máu, nhưng khi thấy tấm da nai nguyên vẹn và đẽ, y nhịn mà nở nụ . Một con nai lớn đến , thịt nai đủ cho cả nhà no nê một bữa, phần còn thể phơi khô để dành ăn dần. Điều quan trọng nhất là tấm da nai nguyên vẹn vẫn đáng giá, dùng quà đáp lễ cho Tần gia cũng mất mặt.

 

Trong lúc Diệp Lão Đại đang xử lý nai núi, Diệp Lão Nhị và Diệp Lão Tứ đang giúp Diệp Khánh Viễn gánh nước. Ruộng đất của trong thôn, cơ bản đều khai khẩn dọc theo sông, tự nhiên cũng là để tiện cho việc tưới tiêu. để ngăn nước sông dâng cao ngập ruộng, nên cũng thể quá sát bờ sông, hơn nữa còn cần cao hơn mặt sông một mới . Gánh nước tưới đất thực sự là một công việc vất vả, nên mấy năm khi quan phủ đến khuyến khích dùng guồng nước, trong thôn mới nghiến răng gom góp tiền bạc xây một cái bên bờ sông.

 

Ruộng nhà Diệp Khánh Viễn vị trí lắm, coi như là cách bờ sông khá xa. Ngày thường dùng guồng nước thì còn dễ , chứ gánh nước thì quả thực quá mệt mỏi. Y gánh hai gánh chút thở dốc. bốn thùng nước đổ ruộng, quả thực chỉ là muối bỏ bể, chỉ ướt một khoảnh đất nhỏ, chốc lát hút sạch.

 

Diệp Khánh Viễn thở dài, gánh thùng về phía bờ sông thì bỗng thấy Diệp Lão Nhị và Diệp Lão Tứ đang gánh nước, thẳng tới đối diện.

 

Diệp Lão Tứ từ đằng xa cất cao giọng : “Khánh Viễn ca, cho chúng , khoảnh đất nào là của nhà , đừng lát nữa tưới nhầm sang ruộng nhà khác!”

 

“Nhị ca, Lão Tứ, hai tới đây?” Diệp Khánh Viễn kinh ngạc thôi.

 

“Chúng ở nhà cũng nhàn rỗi, tới đây giúp một tay.” Diệp Lão Nhị tới, đặt đòn gánh xuống, cẩn thận hỏi rõ phạm vi ruộng đất nhà Diệp Khánh Viễn, đổ nước trong thùng ruộng.

 

Nhà Diệp Khánh Viễn ít nhân khẩu, cha y qua đời sớm, y chân cẳng , việc đồng áng. Y mới cưới vợ vụ thu hoạch mùa thu năm ngoái, nay thê tử m.a.n.g t.h.a.i bảy tháng. Vì việc đồng áng đều trông cậy một y. Vốn dĩ nghĩ hôm nay chắc chắn đến tối mịt, ngờ tới giúp. Thế là ba bắt đầu ngừng gánh nước, tưới đất.

 

Diệp Khánh Viễn phát hiện, thể lực của Diệp Lão Nhị và Diệp Lão Tứ đều hơn . Lúc nghỉ giữa chừng, Diệp Khánh Viễn nhịn hỏi: “Nhị ca, Lão Tứ, đây ở ngoài biên ải các cũng gánh nước tưới đất ư?”

 

“Ấy chà, đương nhiên , đặc biệt năm nay còn tưới nhiều hơn hẳn.” Diệp Lão Nhị xổm bờ ruộng, thở dài , “Đáng tiếc hoa màu vẫn giữ chút nào. Năm nay ngoài biên ải đại hạn, nước sông và nước giếng đều cạn khô, gánh nước cũng chỗ mà gánh.”

 

Diệp Lão Nhị ngày ở ngoài biên ải, trồng trọt là một tay cừ khôi, còn lợi hại hơn cả cha y. Điều quan trọng nhất là y cũng thích vùi ruộng. Diệp Nhị Tẩu thường , y chăm sóc hoa màu còn chu đáo hơn cả chăm sóc con cái. Diệp Lão Nhị cũng hiểu đạo lý lớn lao gì, nhưng trong lòng y vẫn luôn cảm thấy. Có bỏ công sức việc , đến lúc thu hoạch là rõ ràng nhất.

 

Vậy nên ngày ở ngoài biên ải, ruộng đất nhà họ Diệp vĩnh viễn là trồng nhất thôn. Không những ruộng đất ngay ngắn tề chỉnh, khiến thấy ưng ý. Điều quan trọng nhất là sản lượng ruộng đất nhà y vĩnh viễn đều nhiều hơn nhà khác một đến hai thành. Thêm đó, bốn đều là cần mẫn, lúc nông nhàn còn thường xuyên lên núi săn bắn, nên cuộc sống của lão Diệp gia, vẫn luôn là sung túc nhất trong thôn.

 

Vậy nên nghĩ đến năm nay sớm gieo mạ, cấy ghép xuống ruộng, bón phân nhổ cỏ tỉa cây đủ kiểu chăm sóc tỉ mỉ hoa màu, cuối cùng chỉ thể trơ mắt chúng ngày qua ngày héo úa, khô héo, cuối cùng đều c.h.ế.t khô ruộng, Diệp Lão Nhị khỏi đau lòng khôn xiết. Vì lúc thể giúp nhà Diệp Khánh Viễn tưới nước, những luống hoa màu gần chín trong ruộng, y những cảm thấy mệt mỏi, ngược còn thấy tràn đầy sức lực.

 

“Nghỉ ngơi gần đủ , tiếp tục thôi!” Diệp Lão Nhị dậy .

 

Diệp Khánh Viễn cũng dậy, gánh thùng nước : “May mà nay trời se lạnh, mặt trời cũng gay gắt, ban ngày cũng thể tưới đất , bằng còn mò mẫm trong đêm tối tới gánh nước.”

 

đó!” Diệp Lão Nhị ngẩng đầu mặt trời mù mịt ẩn đám mây mỏng , “Ba chúng cùng cố gắng, tranh thủ thành buổi trưa.”

 

Lúc , Diệp Lão Đại ở xa núi xả m.á.u nai sạch sẽ. Sau đó buộc chặt bốn vó của nó, chặt một cành cây gánh lên vai, chuẩn xuống núi. Diệp Lão Đại lên núi từ sáng sớm, nay còn đến trưa săn một con vật lớn như , thầm nghĩ hôm nay vận may của quả thực quá . Bởi vì thời gian lên núi khá ngắn, nên Diệp Lão Đại căn bản hy vọng những dây thòng lọng đặt đó thể bẫy con mồi nào. Tuy nhiên, khi xuống núi vẫn nghiêm ngặt theo đường cũ về, chuẩn thu tất cả dây thòng lọng.

 

Đây là quy tắc năm xưa y học khi theo trong thôn núi ở ngoài biên ải. Ngày đầu tiên lão thợ săn dẫn y lên núi, nghiêm túc với y. Để ngăn ngừa vì thế mà thương, nên khi núi săn b.ắ.n trở về, bất kể bắt con mồi , đều thu dây thòng lọng. Mặc dù ai cũng tuân thủ quy tắc , nhưng Diệp Lão Đại nhiều năm qua vẫn luôn như , trở thành một thói quen của y.

 

Cứ thế theo thứ tự đặt dây thòng lọng đó mà về, Diệp Lão Đại càng càng kinh ngạc. Y tổng cộng đặt mười hai cái dây thòng lọng, cái nào trống rỗng, bẫy thỏ thì cũng là bẫy gà rừng. Diệp Lão Đại xuống núi nhặt con mồi gùi, lúc đầu còn đầy phấn khích, nhặt đến thì gần như chút tê liệt. Từ khi y học cách săn b.ắ.n đến nay, đây vẫn là đầu tiên gặp chuyện kỳ lạ như .

 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/tren-duong-chay-nan-nhat-duoc-tieu-phuc-bao-ca-nha-doi-van/chuong-87-cha-sao-nguoi-lai-loi-hai-nhu-vay.html.]

Quay lưng chừng núi, Diệp Lão Đại đặt con nai lưng xuống nghỉ một lát, tiện thể đếm con mồi trong gùi. Bảy con thỏ, năm con gà rừng. Chẳng lẽ là ở đây đều lên núi săn bắn, nên những con thú rừng trong núi đều chút đề phòng, vì mới dễ dàng bắt đến thế ư? Diệp Lão Đại trong lòng ngừng lẩm bẩm.

 

Y nghỉ một lát, ngẩng đầu mặt trời, ước chừng nếu một mạch về, chừng còn kịp bữa trưa. Tuy trong lòng y bánh mà Diệp Đại Tẩu mang cho, nhưng nếu thể ăn đồ nóng hổi, ai gặm bánh nguội cơ chứ! Vậy nên Diệp Lão Đại đợi thở đều , uống vài ngụm nước, liền vác gùi lên lưng, gánh nai , xách gà rừng tiếp tục về nhà.

 

Y cứ thế đến chân núi, lập tức trong thôn đang việc ruộng phát hiện. Dân làng lập tức vây quanh.

 

“Đây là săn một con nai về ư?”

 

“Con nai nhỏ nha, chừng hơn trăm cân!”

 

Mèo Dịch Truyện

“Còn gà rừng ư?” Người kiễng chân gùi, “Ối chà, còn cả thỏ nữa!”

 

“Chuyến thu hoạch ít đó nha!” Người trong thôn khỏi ngưỡng mộ.

 

Nay còn đến trưa, cho dù trời sáng lên núi, tính cũng chỉ mới nửa ngày. Nửa ngày thôi mà nhiều thu hoạch đến , thể khiến ngưỡng mộ đến đỏ mắt chứ!

 

“Hôm nay may mắn.” Diệp Lão Đại cõng nhiều đồ như , che giấu , chỉ thể cố gắng khiêm tốn , “Bên núi chúng thú rừng nhiều, liền đặt thêm mấy cái dây thòng lọng, một buổi sáng bắt nhiều như , đến chính cũng giật đó!”

 

Những khác trong lòng nhịn lẩm bẩm, thật sự dễ bắt đến thế ư, thấy ai khác bắt nhiều như về? Diệp Lão Đại lớn lên ở ngoài biên ải, chắc chắn kỹ thuật săn b.ắ.n nào đó khác với trong cửa quan. giữa họ mối quan hệ lắm, đều ngại hỏi nhiều.

 

Diệp Lão Đại cứ chằm chằm những con mồi săn , bèn cố ý chuyển đề tài hỏi: “À , sáng nay khi lên núi trong thôn rơi xuống sông, tìm thấy ?”

 

“Tìm thấy , nước cuốn xuống hạ nguồn xa.”

 

“Phải đó, sặc ít nước, may mà c.h.ế.t.”

 

“Trước đó thấy họ khiêng về nhà , khỏi cửa còn thấy Lưu quả phụ ở nhà lóc om sòm đó!”

 

“Chẳng c.h.ế.t , cái gì mà !”

 

Nay trong thôn đều Vương Đại Long là vì nửa đêm phá guồng nước mới rơi xuống sông, nên nhắc đến y thái độ đều mấy , càng ai thông cảm cho y.

 

Diệp Lão Đại , : “Tìm thấy là , cũng về nhà đây.”

 

Y đoạn liền vội vã vác con mồi lên lưng, thoát khỏi vòng vây của dân làng, bước nhanh về nhà. Về đến nhà còn kịp cửa, Diệp Lão Đại nén nổi vội cất cao giọng : “Tình Thiên? Mau đây, xem cha mang gì về cho con .”

 

Lời còn dứt, Tình Thiên nhanh chóng từ trong sân chạy , phía quả nhiên còn cún con theo.

 

“Cha!” Tình Thiên giòn giã kêu lên, con nai lưng Diệp Lão Đại cõng thu hút sự chú ý. Trước đây đường chạy nạn, Diệp Lão Đại từng săn một con nai, nên Tình Thiên từng ăn thịt nai. khi đó chỉ là một con nai con thương ở chân và nai bỏ rơi. Đây vẫn là đầu tiên nàng thấy một con nai trưởng thành lớn đến .

 

Tình Thiên kinh ngạc há hốc miệng, tiến hai bước đến bên cạnh Diệp Lão Đại, nhón chân cố gắng vươn dài cánh tay, sờ sờ bộ lông của nai . “Con nai thật lớn quá!” Đôi mắt Tình Thiên sáng lấp lánh, sùng bái Diệp Lão Đại, “Cha, cha lợi hại đến thế ạ!”

 

 

Loading...