Trên Đường Chạy Nạn Nhặt Được Tiểu Phúc Bảo , Cả Nhà Đổi Vận - Chương 83:---: Đêm hôm khuya khoắt lại làm chuyện xấu gì đây? ---

Cập nhật lúc: 2025-10-14 12:55:28
Lượt xem: 4

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/Vt6cHAxjv

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

 

Mấy đứa trẻ nhà họ Diệp đầu tiên thấy cảnh cọn nước đưa nước, dòng nước ào ào từ sông guồng lên, đứa nào đứa nấy đều vô cùng hiếu kỳ. Cả lũ xúm gần xem trò vui. Ngay cả Tình Thiên cũng chịu tiếp tục trong lòng Diệp Đại Tẩu nữa, nàng vặn vẹo đòi xuống để cọn nước cận cảnh. Diệp Đại Tẩu đặt nàng xuống đất, theo sát phía từng bước rời, sợ nàng cẩn thận ngã xuống nước.

 

Diệp Lão Đại khi chào hỏi trưởng thôn, thấy Diệp Lão Tam đang xổm ở chỗ gặm bánh bột, liền qua : "Trước với , khi nào cần lên cọn nước thì gọi chúng một tiếng, cứ cố tự ? Cái cọn nước cao như thế, vạn nhất chuyện gì nguy hiểm thì !"

 

Diệp Lão Tam nuốt miếng bánh bột trong miệng, uống ngụm nước, ngây ngô : "Đại ca, yên tâm, hôm nay hai con trai của chú Đông Khôi đều đến giúp. Lúc lên cọn nước, bọn họ buộc dây lưng , đầu buộc cây. Đệ thấy việc đều chu , nên gọi các ."

 

"Chú Đông Khôi cũng giúp ít." Diệp Lão Đại gật đầu, "Sau hai nhà chúng thể qua nhiều hơn."

 

Hai xổm ở góc chuyện, còn mấy đứa trẻ bên đều cọn nước mê hoặc. Một cái cỗ máy khổng lồ như , còn thể chuyển động, thể guồng nước, chẳng còn vui hơn đồ chơi nhiều ?

 

Tình Thiên cố gắng ngẩng đầu lên, rõ hình dáng phía , nhưng tiếc nàng quá lùn, nhỏ bé đến nỗi gần như ngửa mà vẫn thấy. Nàng đầu quanh một vòng, tìm thấy vị trí của Diệp Lão Đại, liền chạy về phía y.

 

"Cha... ôi..."

 

Tình Thiên chạy, đúng lúc đ.â.m chân Vương Quảng Bình đang tới. Vương Quảng Bình chuyện với Diệp Đông Khôi, đề phòng mà Tình Thiên vấp ngã.

 

"Ôi ơi!"

 

Diệp Đại Tẩu giật , vội vàng chạy tới, tiên ôm Tình Thiên lên xem ngã , đó mới nhớ Vương Quảng Bình. Vương Quảng Bình ngã nhẹ, đất cứ kêu "ôi", Diệp Lão Đại và Diệp Đông Khôi vội vàng chạy tới cùng đỡ dậy.

 

"Thôn trưởng, thực sự xin , là trông chừng con bé cẩn thận, để nó chạy lung tung đ.â.m ngài!"

 

Diệp Lão Đại cũng : "Thôn trưởng thương nặng chứ? Hay là để cõng ngài?"

 

Vương Quảng Bình vô cớ ngã một cú, vốn đang định nổi giận. Tình Thiên nhỏ xíu như , chắc chắn cố ý. Huống hồ đứa trẻ cũng tự ngã. Nếu y còn nổi giận, thì sẽ cho là hiểu lý lẽ. Hơn nữa, nhà họ Diệp mới sửa xong cọn nước, y dám vì chút chuyện nhỏ mà so đo với con nhà .

 

"Không , đất cỏ, mềm mại lắm." Vương Quảng Bình tự phủi đất , "Các ngươi vẫn nên mau xem đứa bé ngã ?"

 

Diệp Đại Tẩu vội vàng hỏi Tình Thiên: "Ngã đau ?"

 

Tình Thiên lắc đầu, hướng về Vương Quảng Bình : "Ông thôn trưởng, cháu xin , cháu nên chạy lung tung."

 

Tiểu Tình Thiên vốn sinh trắng trẻo non nớt đáng yêu, chuyện còn mang theo giọng điệu nũng nịu, lập tức xoa dịu chút khó chịu trong lòng Vương Quảng Bình.

 

"Con bé nhà ngươi ngoan quá." Vương Quảng Bình khen xong nén giọng với Tình Thiên, "Ngươi cũng cố ý, ."

 

Mặc dù ngày thường khi chuyện với trẻ con cũng sẽ vô thức đổi giọng điệu. Vương Quảng Bình lớn tuổi , nén giọng chuyện quả thực khiến nổi da gà khắp mẩy.

 

Tình Thiên vội vàng đưa tay về phía Diệp Lão Đại: "Cha, cha bế con xem cọn nước ?"

 

Nghe thấy con gái , Diệp Lão Đại nào nỡ từ chối, vội vàng ôm nàng lên, về phía cọn nước : "Tình Thiên thích xem cọn nước ?"

 

"Thích ạ!" Tình Thiên dùng sức gật đầu, "Trước con từng thấy."

 

Diệp Lão Tam lúc ăn xong bánh bột, dậy tới đúng lúc thấy lời Tình Thiên, liền : "Nếu Tình Thiên thích, để Tam thúc sẽ cho ngươi một cái cọn nước đồ chơi."

 

"Thật ?" Tình Thiên lập tức đầu Diệp Lão Tam. Cọn nước ở bờ sông tuy lớn và hùng vĩ, nhưng cuối cùng cũng thể ngày ngày cạnh mà xem, nếu một cái cọn nước đồ chơi, chẳng thể chơi ngay tại nhà ? Nghĩ đến đây, ánh mắt Tình Thiên Diệp Lão Tam khác hẳn.

 

Diệp Lão Đại thấy khỏi chút ghen tị, với Diệp Lão Tam: "Đệ đừng hứa hão với con gái , thì , bắt mà tìm cọn nước nhỏ cho con gái đây?"

 

Diệp Lão Tam nhe răng : "Đại ca, còn , loại ăn ba hoa. Mấy ngày nay vì sửa cọn nước, nghiên cứu kỹ cấu trúc của nó . Huynh bảo một cái lớn như lẽ , nhưng một cái đồ chơi nhỏ thì khó."

 

"Chờ xong hãy !" Diệp Lão Đại bỏ câu đó, ôm con gái thẳng đầu .

 

Diệp Lão Đại tiếp tục ôm Tình Thiên xem cọn nước, con gái chăm chú cọn nước đến nỗi chớp mắt, trong lòng y đột nhiên dâng lên một chút cảm giác nguy hiểm. Y Diệp Lão Tam khéo tay, vạn nhất Tình Thiên cảm thấy cha như y bằng Tam thúc tài thì ?

 

"Tình Thiên, ngươi thích thỏ con ? Mai cha lên núi bắt thỏ về cho ngươi chơi nhé?"

 

Diệp Lão Đại nghĩ mãi, bản y chỉ tài săn b.ắ.n là hơn mấy khác.

 

"Dạ ạ!" Tình Thiên chút phấn khích đồng ý ngay, đó kìm hít hít nước bọt , "Thỏ mà nương ngon lắm!"

 

Diệp Lão Đại vốn bắt mấy con thỏ về cho Tình Thiên nuôi chơi, ngờ khiến con gái thèm ăn. mặc kệ là nuôi ăn, chỉ cần con gái thích là .

 

"Được, ngày mai cha sẽ lên núi bắt thỏ cho ngươi!"

 

Lúc , dân làng cơ bản tản hết, chỉ còn nhà họ Diệp nán bờ sông hồi lâu. Mãi cho đến khi mấy đứa trẻ xem cọn nước thỏa mãn , cả nhà mới lững thững về.

 

Vương Đại Long nấp bụi cây thấy bọn họ cuối cùng cũng , khỏi hừ lạnh một tiếng. "Xì, lũ nhà quê từ ngoài quan ải đến , cả nhà đều một bộ dạng từng thấy đời, thấy mỗi cái cọn nước mà cũng vui vẻ đến thế."

 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/tren-duong-chay-nan-nhat-duoc-tieu-phuc-bao-ca-nha-doi-van/chuong-83-dem-hom-khuya-khoat-lai-lam-chuyen-xau-gi-day.html.]

Thấy bờ sông còn ai, Vương Đại Long mới lén lút chui khỏi bụi cây. Trước khi , y liếc cọn nước đang vận hành ở bờ sông, mặt lộ một nụ giễu cợt.

 

Về đến nhà, Vương Đại Long với Vương Đại Hổ: "Đệ mau về phòng chợp mắt một lát, dưỡng thần , tối nay với ca ngoài một chuyến."

 

Lưu Quả Phụ vội hỏi: "Hai đứa ngoài gì?"

 

"Ra ngoài xem kiếm chút đồ ăn nào chứ gì!" Vương Đại Long , "Ngày nào cũng thế , miệng sắp nhạt nhẽo đến cả chim !"

 

Vương Đại Hổ hiểu ý đại ca, đây là ngoài trộm đồ ăn về, lập tức gật đầu lia lịa, về phòng lên giường nghỉ dưỡng sức.

 

Hai ngày nay cũng ăn no, vì trong nhà lương thực, chủ yếu là nhà cũ nhiều năm ở, bếp lò sập. Lưu Quả Phụ và hai con trai đều nghĩ đến lời hứa của Vương Đại Phượng khi , sẽ thuê nhà ở huyện thành cho bọn họ chuyển đến. Vì ai tốn công sửa sang nhà cũ, mấy ngày nay đều ăn uống qua loa.

 

Bên Vương Đại Long đang chuẩn lên giường ngủ một lát, thì thấy con gái Xuân Hoa ở gian ngoài thút thít.

 

"Cả ngày chỉ , còn c.h.ế.t mà ngươi tang gì!"

 

"Xì xì xì!" Lưu Quả Phụ vội , "Nói cái gì c.h.ế.t chóc, những lời may mắn."

 

Giang Thị ấm ức vô cùng, thút thít : "Đừng con gái , cũng . Bếp dùng , nhà xí thì sập, ăn uống, vệ sinh gì cũng bất tiện, con bé đói đến chịu nổi, còn ..."

 

Giang Thị khó nhịn kẹp chặt hai chân. Nàng giờ đang mang thai, vốn dĩ còn tiểu hơn bình thường. giờ chuyển đến nhà cũ , gì cũng bất tiện. Vương Đại Long những mau sửa sang những chỗ hỏng trong nhà, mà ngày nào cũng chạy ngoài. Cũng ngoài gì, ngày nào cũng về với một đầy đất cát.

 

Chưa đợi Vương Đại Long gì, Giang Thị nhịn nữa, bước tới dúi Xuân Hoa lòng Vương Đại Long, nhỏ: "Chàng đây trông con cho một lát, sắp bí tiểu c.h.ế.t !"

 

Vương Đại Long đành ôm Xuân Hoa đang oa oa, theo Giang Thị sân đầy cỏ dại. Lưu Quả Phụ khỏi liếc mắt, quăng cái giẻ lau trong tay.

 

"Có những đúng là lắm chuyện, cỏ ở sân cao nửa , trời tối đen như mực, ngươi cứ tìm đại một chỗ nào đó, ai mà thấy ngươi chứ? Hơn nữa, đều là nhà, ngoài, ai mà rảnh rỗi đến nỗi ăn no rửng mỡ xem ngươi tiểu chứ!"

 

Vương Đại Long phụ họa: "Ai chứ!"

 

Giang Thị lời , tức đến nỗi nước mắt lưng tròng, hận thể đ.á.n.h y hai quyền. nàng thật sự bí đến cực hạn , chỉ đành vội vàng vén váy tìm một chỗ giải quyết.

 

Xuân Hoa thút thít : "Cha, con đói!"

 

Vương Đại Long lập tức nổi trận lôi đình, vỗ mấy cái m.ô.n.g Xuân Hoa.

 

"Oa——" Xuân Hoa đánh, càng thêm thê lương.

 

Giang Thị vội vàng thắt dây lưng quần chạy , một tay giật lấy đứa bé từ trong lòng y, giận dữ : "Chàng ngoài chịu cục tức gì ? Ở ngoài thì như một tên nhát gan, chỉ về nhà trút giận lên đầu con !"

 

"Ngươi ai là tên nhát gan?" Vương Đại Long lời lập tức tức tối, "Ngươi chờ xem, tối nay sẽ cho ngươi thấy, rốt cuộc ai mới là tên nhát gan!"

 

Giang Thị lời , giống như trộm đồ, lập tức nhíu mày hỏi: "Chàng đang ấp ủ chuyện gì thế?"

 

"Ngươi đừng quản, trong lòng tính toán cả!"

 

Trời tối lâu, Vương Đại Long gọi Vương Đại Hổ cùng ngoài. Y vốn định đợi đến nửa đêm mới tay, nhưng lời của Giang Thị kích động, trong lúc tức giận khỏi nhà sớm hơn. Dù trời cũng tối , trong thôn cũng sẽ ai bờ sông nữa.

 

Vương Đại Long dẫn Vương Đại Hổ một mạch thẳng đến bờ sông.

 

"Ca, rốt cuộc chúng gì thế?"

 

"Đệ cứ đừng quản." Giọng Vương Đại Long phấn khích đến nỗi run rẩy, "Cứ xem , tối nay ca dẫn một phi vụ lớn. Đến lúc đó, dân làng chắc chắn sẽ dung thứ cho bọn chúng! Đuổi bọn chúng , nhà sẽ thể chuyển về!"

 

Hai mò mẫm trong bóng tối đến bờ sông, Vương Đại Long mới cẩn thận đ.á.n.h lửa, một cái đuốc đơn giản giao cho .

 

"Đệ cầm chắc nhé, giúp soi sáng một chút!"

Mèo Dịch Truyện

 

Vương Đại Long xong, vén vạt áo nhét thắt lưng, nhổ hai bãi nước bọt hai lòng bàn tay, xoa xoa túm lấy cọn nước trèo lên. Vương Đại Hổ lúc cũng hiểu ý đồ của đại ca. Y hỏng cái bộ phận mà Diệp Lão Tam sửa xong. Đến lúc đó dân làng dùng cọn nước, chắc chắn sẽ oán trách nhà họ Diệp.

 

"Ca, đầu óệ đúng là thật!" Vương Đại Hổ khâm phục .

 

Vương Đại Long nhanh chóng leo lên, rút chiếc rìu cài lưng , nhằm bộ phận Diệp Lão Tam mới lắp mà chặt lia lịa.

 

lúc , phía Vương Đại Hổ đột nhiên truyền đến một tiếng quát quen thuộc: "Ai? Làm gì thế?"

 

Vương Đại Hổ sợ đến run b.ắ.n cả . Giọng Vương Quảng Bình y chắc chắn thể nhận nhầm. trưởng thôn đến bờ sông lúc ? Vương Đại Hổ lập tức ném đuốc xuống đất, cố sức giẫm tắt, định thừa dịp trời tối che giấu hành tung. y quên mất Vương Đại Long vẫn còn ở cọn nước. Vương Đại Long đang nhanh chóng trèo xuống, ai ngờ mắt đột nhiên tối đen như mực, cái gì cũng thấy.

 

. “A——” Hắn hoảng hốt trong lòng, chân trượt ngã, kêu t.h.ả.m một tiếng rơi xuống dòng nước xiết của con sông. Vương Đại Hổ tiếng rơi xuống nước thì ngây , cũng chẳng màng việc bại lộ , lao đến bên sông lớn tiếng gọi: “Huynh, ——” Vương Quảng Bình lúc cũng thở hổn hển chạy đến bên sông, giơ đèn lồng lên soi, lập tức giận tím mặt. “Vương Đại Hổ, hai các ngươi nửa đêm nửa hôm chuyện gì nữa đây?”

 

 

Loading...