Trên Đường Chạy Nạn Nhặt Được Tiểu Phúc Bảo , Cả Nhà Đổi Vận - Chương 80:--- Ta muốn đánh muội muội ngươi rồi! ---
Cập nhật lúc: 2025-10-14 12:55:25
Lượt xem: 9
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/6fTjxREp2d
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Đến bên bờ sông, Diệp lão tam một nữa dốc tâm ý việc sửa xe nước. Linh kiện lấy , chỉ là hình dáng thô sơ dựa trí nhớ; lắp xe nước, khiến nó trở , còn cần đo đạc, gia công tinh xảo và mài dũa thêm. Nhìn thấy Diệp lão tam chuyên tâm việc, những lo lắng và nghi ngờ đó của dân làng cũng vơi quá nửa. Dù sửa , ít nhất thái độ việc của đàng hoàng, hời hợt như lời Vương Đại Long . Thế nên mấy xem một lúc cũng lục tục về nhà. Chỉ Vương Đại Long vẫn ẩn trong bụi cây ven sông, ngừng dõi theo ba đang việc bên bờ sông.
Lúc , bên lão Diệp gia, trong các phòng đều đang bận rộn. Các nương tử lau chùi sạch sẽ đồ đạc mua về cả trong lẫn ngoài, chỗ nào bằng phẳng vững chãi, việc đơn giản thì gọi trượng phu đến sửa sang, vấn đề lớn hơn thì để chờ Diệp lão tam về sửa. Diệp Đại Tẩu đó dọn dẹp hơn nửa, nên bao lâu dọn dẹp xong xuôi. Nàng tiên đến phòng Diệp Lão Thái Thái giúp đỡ một lát, thấy trời còn sớm mới nhà bếp bắt đầu chuẩn bữa trưa. Song bên bữa trưa chuẩn xong, mà Diệp lão tam vẫn về. Ngược , bưng chén đĩa đến tận cửa.
“Tứ Thím, đến, mau nhà ạ.” Diệp Đại Tẩu thấy là Đổng thị, mà Diệp Quyên Nhi giới thiệu cho hôm , vội vàng lau tay tạp dề, bước nghênh đón và mời mọc. Phu quân của Đổng thị tên là Diệp Đông Hưng, thứ tư trong nhà, nên Diệp Đại Tẩu mới gọi nàng là Tứ Thím. “Không , chỉ đến để đưa cho các ngươi chút đồ ăn thôi.” Đổng thị nhét cái bát trong tay tay Diệp Đại Tẩu, “Đây là gừng non và tỏi đường do tự muối. Không tự khoe, nhưng ở thôn , về tài muối dưa, xếp thứ hai thì ai dám thứ nhất . Thịt lừa các ngươi đưa hôm qua thơm lắm, nhà cũng chẳng gì ho, tiện tay vớt ít dưa muối cho các ngươi nếm thử, nếu thấy ngon thì sẽ mang thêm cho!” “Tứ Thím, thật sự quá khách khí , dám nhận chứ!” Nhìn thấy bát gừng non và tỏi đường đầy ụ, Diệp Đại Tẩu ngừng từ chối. Đổng thị chẳng chẳng rằng, trực tiếp nhét cái bát tay Diệp Đại Tẩu, bước ngoài. “Tứ Thím, đợi , đổ thức ăn trả bát cho .” “Không vội, lát nữa cứ để bọn trẻ đưa qua cho là .” Đổng thị bước chân thoăn thoắt, chớp mắt mất dạng.
Diệp Đại Tẩu bưng dưa muối nhà bếp, bên ngoài cửa đến. “Tẩu tẩu ở nhà ?” “Đây chẳng Khánh Viễn !” Diệp Đại Tẩu nhanh chân bước , “Mau nhà , ăn cơm ? Nếu thì ở ăn chút !” “Không ạ, Tẩu tẩu, đây là hồng khô và khoai lang sấy nhà tự , đồ gì lành, cứ cho bọn trẻ ăn chơi thôi.” Diệp Khánh Viễn xong, nhét cái túi vải trong tay tay Diệp Đại Tẩu, chạy . “Ấy, Khánh Viễn, ngươi…” Mấy nhà nhận thịt lừa hôm qua cứ như hẹn , đồng loạt kéo đến giờ cơm trưa để đưa quà. Không lâu , Diệp Đại Tẩu nhận mấy món quà. Nhà biếu chút dưa muối, nhà biếu chút quà vặt, còn nhà tặng trứng vịt muối tự ướp. Toàn là đồ ăn thức uống, gì quý giá, nhưng thể hiện tấm lòng của từng nhà, cũng coi như mở một chút cục diện cho việc sinh sống của gia đình trong thôn. Cũng khiến Diệp Đại Tẩu càng thêm cảm thấy Diệp Lão Thái Thái tính toán trong lòng, vẫn học hỏi chồng nhiều hơn mới .
Mèo Dịch Truyện
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/tren-duong-chay-nan-nhat-duoc-tieu-phuc-bao-ca-nha-doi-van/chuong-80-ta-muon-danh-muoi-muoi-nguoi-roi.html.]
Bữa trưa xong nửa ngày, mà Diệp lão tam vẫn bặt vô âm tín. Thấy đám trẻ đói bụng, Diệp Lão Thái Thái liền lên tiếng: “Được , chúng dùng bữa , đợi nữa, cứ để chút trong nồi cho là .” Cả nhà dùng bữa trưa xong, Diệp lão tam vẫn thấy tăm . Diệp Tam Tẩu rốt cuộc cũng xót chồng, dùng cái giỏ đựng hai cái bánh màn thầu, thêm ít dưa muối và một hũ nước, đưa cho Diệp Xương Tuyết dặn dò: “Con đường bờ sông chứ? Đem cơm cho cha con .” Nàng xong yên lòng dặn dò: “Đi cẩn thận, đừng nghịch ngợm, đừng chạy nhảy lung tung, nếu đổ đồ ăn thì xem đ.á.n.h con !” “Nương, cứ yên tâm, con chắc chắn sẽ nhanh chóng đưa cơm cho cha.” Diệp Xương Tuyết nhận lấy cái giỏ, cam đoan đầy miệng. Việc đưa cơm cũng chẳng gì khó, Diệp Tam Tẩu cũng quá bận tâm, trở phòng tiếp tục dọn dẹp đồ đạc.
Diệp Xương Tuyết bên định cửa, Tình Thiên liền dẫn theo cún con chạy tới : “Nhị ca, bờ sông , thể mang và cún con cùng ạ? Tình Thiên xem xe nước lớn!” Tình Thiên , Diệp Xương Tuyết thể đồng ý. Chàng nghĩ một chút, đường bờ sông đều là đường dốc xuống khá dễ , Tình Thiên hẳn là thể tự . Lúc về tuy đều là đường dốc lên, nhưng lúc đó cần xách giỏ nữa, thể cõng Tình Thiên về. Thế là Diệp Xương Tuyết gật đầu : “Vậy theo cho , chạy lung tung.” “Muội nghĩ Tình Thiên giống chắc?” Diệp Xương Thụy từ trong phòng , “Đi thôi, cùng các .” Vừa thấy đại ca, nhị ca và Tình Thiên đều bờ sông, ba đứa nhỏ còn mà yên , tất cả đều ùn ùn kéo cửa. Mấy dẫn theo Tình Thiên, một đường về phía bờ sông. Vừa bước khỏi con đường nhỏ cửa nhà, liền mấy bé cầm đao gỗ kiếm gỗ chặn đường. Kẻ dẫn đầu chính là Vương Chính Bảo, con trai của Vương Đại Long. Vương Chính Bảo cầm thanh kiếm gỗ cha cho, dùng mũi kiếm chỉ mấy đứa trẻ nhà họ Diệp hỏi: “Các ngươi đấy?” Diệp Xương Tuyết lập tức : “Chúng thì liên quan gì đến ngươi!” Vương Chính Bảo bình thường dẫn theo mấy đứa bạn hoành hành ngang ngược trong thôn, trong đám trẻ cùng tuổi thậm chí lớn hơn chút, hầu như ai địch nổi, gì từng gặp qua một kẻ cứng đầu như Diệp Xương Tuyết. “Bà nội , các ngươi đều là lũ nghèo rớt mồng tơi từ Quan ngoài đến, là hạng hạ đẳng đáng lẽ nô bộc cho nhà giàu, đây là thôn của chúng , các ngươi nên tự cút !” Vương Chính Bảo năm nay mới tám tuổi, tuy hiểu lắm ý nghĩa một lời của Lưu Quả Phụ, nhưng thể lặp sai một chữ những gì thấy ở nhà. Nghe lời , sắc mặt Diệp Xương Thụy lập tức sa sầm. Trong nhà hiện tại chỉ là từng học, ở bên ngoài Sơn Hải Quan, cũng rõ, nếu nô bộc cho khác, thì sẽ còn tư cách sách nữa, cũng thể tham gia khoa cử. Vậy nên những lời Vương Chính Bảo chắc chắn là lời ý . Còn Diệp Xương Tuyết, căn bản cần hiểu Vương Chính Bảo đang gì, chỉ cần biểu cảm và giọng điệu của , thằng nhóc điều lành. Diệp Xương Tuyết một tay tóm lấy kiếm gỗ của Vương Chính Bảo : “Miệng mồm dơ bẩn đang ai đấy?” Vương Chính Bảo thấy “vũ khí” của tóm lấy, lửa giận bùng lên. Đối với một kẻ chí xông pha giang hồ như , đây quả là một sự sỉ nhục lớn. Vương Chính Bảo dùng sức giật lấy “vũ khí” của từ tay Diệp Xương Tuyết. dùng sức quá mạnh, thanh kiếm gỗ đột nhiên đ.á.n.h đầu Diệp Thụy Niên. “Oa——” Diệp Thụy Niên lập tức đau đến lớn.
Thế là, khi còn kịp phản ứng, Diệp Xương Tuyết đột nhiên đặt cái giỏ trong tay xuống bụi cỏ ven đường, “vút” một tiếng xông lên, giơ nắm đ.ấ.m đánh. Vương Chính Bảo tuy thường dẫn mấy đứa trẻ con trong thôn gây rối, bình thường thỉnh thoảng cũng đ.á.n.h nọ. đó cũng là khi hai bên c.h.ử.i rủa lâu, phân định thắng thua, cuối cùng mới động tay động chân. Hắn còn từng thấy ai một lời nào, xông lên là đ.á.n.h ngay. Những khác càng ngờ tới. “Aó——” Chỉ Vương Chính Bảo kêu t.h.ả.m một tiếng, giơ tay ôm mũi liên tục lùi , m.á.u tươi theo kẽ ngón tay của , tí tách nhỏ xuống vạt áo . Diệp Xương Tuyết cũng ngờ, Vương Chính Bảo yên ở đó, nhúc nhích để đánh. Thấy cú đ.ấ.m của trúng ngay sống mũi đối phương, Diệp Xương Tuyết đắc ý vung tay. Thôn Dung Khê tuy cũng là nơi thôn dã, nhưng rốt cuộc cũng gần kinh thành, sánh với vùng Quan ngoại dân phong mạnh mẽ. Mấy Vương Chính Bảo so với Diệp Xương Tuyết, quả thực giống như ch.ó Bắc Kinh nuông chiều từ bé gặp ch.ó săn từng trải trăm trận, chạm mặt thua t.h.ả.m bại. Nhìn bàn tay đầy m.á.u của , Vương Chính Bảo cũng mềm chân. mặt mấy đứa bạn, vẫn cố gắng gượng : “Ngươi, các ngươi dám đ.á.n.h !” “Đánh chính là ngươi đó!” Diệp Xương Tuyết ngẩng cằm , “Ai bảo ngươi mồm mép bẩn thỉu mấy lời đó? Ai bảo ngươi đ.á.n.h ?” Chàng vung nắm đ.ấ.m về phía Vương Chính Bảo. “Ngươi…” Vương Chính Bảo Diệp Xương Tuyết bắt nạt quá đáng, nhưng mở miệng, m.á.u mũi tràn đầy khoang miệng. Những lời đó lập tức theo m.á.u mũi mà nuốt xuống. Diệp Xương Tuyết lập tức châm chọc: “Ôi chao, m.á.u lẫn nước mũi ngon hả?” Lời khiến Vương Chính Bảo tức đến đầu bốc khói. Hắn chẳng kịp nghĩ gì khác, đột nhiên xông lên, một tay ôm lấy eo Diệp Xương Tuyết ném xuống đất. Diệp Xương Tuyết ở Quan ngoài ít đ.á.n.h với những đứa trẻ khác, đối với chuyện sớm phòng , ném xuống đất, hai ngược giằng co ngang sức ngang tài. Thấy Vương Chính Bảo mặt mày m.á.u xông lên đ.á.n.h với Diệp Xương Tuyết, mấy đứa bạn theo lập tức dâng lên chút nghĩa khí. Không những đứa nào bỏ chạy, mà ngược đều từng bước tiến gần, vây quanh. Thấy đối phương ít , mà tuổi tác đều tám chín tuổi, Diệp Xương Thụy khỏi lo lắng mấy đứa nhà sẽ chịu thiệt. Chàng bảo Diệp Xương Triệu và Diệp Xương Phong tiên đưa Diệp Xương Niên và Tình Thiên về nhà. thấy đột nhiên trợn tròn mắt, đồng loạt kinh hô thành tiếng. Chàng vội vàng đầu , chỉ thấy Diệp Xương Tuyết và Vương Chính Bảo cả hai đều ngã xuống đất, tay vẫn còn nắm chặt lấy áo đối phương, đ.á.n.h lăn lộn mặt đất. Máu mũi của Vương Chính Bảo cũng dính lên mặt, lên Diệp Xương Tuyết, trông như thể cả hai đều thương. “Nhị ca——” Tình Thiên căng thẳng hai đang lăn lộn đất, nhất thời cũng rốt cuộc ai đang chiếm thượng phong. Ngay lúc sự chú ý của đều tập trung hai đang đ.á.n.h , ai Xuân Hoa vòng phía từ lúc nào. Nàng một tay túm lấy cánh tay Tình Thiên, kéo cô bé về phía , giọng run run: “Ngươi mau buông ca ca , nếu , sẽ đ.á.n.h ngươi!” Tình Thiên với vẻ mặt khó tin ngẩng đầu Xuân Hoa. Trước đó cùng ăn cá , tại Xuân Hoa tỷ tỷ bắt ? Xuân Hoa Tình Thiên đến ánh mắt né tránh, nhưng tay hề buông lỏng, ngược càng dùng sức hơn. Tình Thiên nàng túm đến cổ tay đau nhói, trong lòng cũng vô cùng ấm ức, vành mắt tức khắc đỏ hoe, nước mắt lưng tròng.