Trên Đường Chạy Nạn Nhặt Được Tiểu Phúc Bảo , Cả Nhà Đổi Vận - Chương 689:--- ---Hoàn toàn chìm vào bóng tối
Cập nhật lúc: 2025-10-15 23:43:08
Lượt xem: 0
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/8pYOUfPdMO
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Khi Hoàng Thiên đổ bệnh, tình hình bên phía Diệp lão đại quả thực cũng mấy khả quan. Hai họ ở sườn dốc suốt một đêm, mãi đến sáng hôm , khi tuyết ngừng rơi và mặt trời ló dạng, họ mới thả bè gỗ xuống sông.
Tuy nhiên, ý tưởng bè gỗ xuôi dòng vẻ đơn giản, nhưng thực tế triển khai vô cùng khó khăn. Hai bên bờ sông đều là vách đá dựng , vì thường ngày ít , nếu sẽ chuyện vàng sa khoáng khắp nơi mà ai .
Thế nên, trong suốt chặng đường xuôi dòng của Diệp lão đại và Trình lão bản, họ tìm thấy bất kỳ chỗ nào thể dừng để điều chỉnh nghỉ ngơi, chỉ thể động cuốn theo dòng nước. Nửa đoạn đường đầu tiên tạm coi là thuận lợi, nhưng đến nửa đoạn , lòng sông đột ngột hẹp , dòng nước cũng vì thế mà trở nên xiết. Diệp lão đại chân cẳng bất tiện chỉ thể bè gỗ, miễn cưỡng đóng vai trò định. Chỉ cần tự lo cho rơi xuống nước, là giúp ích nhiều.
Còn Trình lão bản, trong tay cầm một cành cây to bằng cánh tay trẻ con, tâm ý dán mắt phía , bất cứ lúc nào cũng cần dùng cành cây ghì những tảng đá lớn lòng sông để điều chỉnh hướng của bè gỗ. Với dòng nước xiết như , một khi bè gỗ may va đá, chắc chắn sẽ tan tành, đến lúc đó cả hai họ sẽ rơi dòng nước lạnh buốt và cuồn cuộn.
công việc ngoài việc kiểm tra sự nhanh nhạy của Trình lão bản, còn là một thử thách cực lớn đối với cánh tay và sự định của hạ . Đã ít mất thăng bằng, suýt chút nữa thì rơi khỏi bè gỗ. May mắn là mỗi đều Diệp lão đại mắt nhanh tay lẹ tóm lấy kéo .
Mãi mới thể hiểm nguy mà vượt qua đoạn sông nước xiết , khi lòng sông một nữa mở rộng, dòng nước cuối cùng cũng trở nên định và êm ả, mặt sông một cái vô cùng tĩnh lặng, ngay cả một hòn đá cũng thấy. Trình lão bản lúc mới cảm thấy đau nhức rã rời, đầu gối mềm nhũn, thể vững nữa. Chàng phịch xuống bè gỗ, mồ hôi trán chảy xuống mắt. Trình lão bản vội vàng đưa tay lên lau, lúc mới phát hiện tay mỏi rã rời, run rẩy ngừng, ngay cả một động tác đơn giản như lau mồ hôi cũng thể thành.
Diệp lão đại xé tay áo giúp lau mồ hôi mắt và trán, lo lắng : “Ngươi toát mồ hôi đầm đìa, cẩn thận kẻo phong hàn đấy!” Giờ đây vẫn còn ở trong Trường Bạch Sơn, nhất thời e rằng vẫn thể thoát ngoài, vạn nhất đổ bệnh thì chuyện đùa. Ở bên ngoài lẽ tùy tiện uống vài thang t.h.u.ố.c hoặc uống t.h.u.ố.c cũng khỏi, nhưng trong chốn rừng sâu núi thẳm thể biến thành bệnh nặng nguy hiểm đến tính mạng.
Trình lão bản cũng hiểu đạo lý , nên dù nóng toát mồ hôi đầu, cũng dám cởi mũ tháo khăn quàng cổ, ngược còn tự quấn kín kẽ hơn một chút. Bè gỗ xuôi dòng êm ả, Trình lão bản kìm mà bắt đầu mơ mộng về cuộc sống . “Phát hiện lớn của ngươi , khi trở về báo lên triều đình, Hoàng thượng chắc chắn sẽ trọng thưởng cho ngươi, chừng còn thể sắp xếp cho ngươi một chức quan nào đó nữa!”
Diệp lão đại lời khỏi bật . “Ta còn chữ, gì đến chức quan!” “Không chữ thì chứ, gầm trời bao nhiêu chữ nhưng hiểu lẽ , chẳng vẫn quan đấy thôi. Chỉ cần Hoàng thượng kim khẩu ngọc ngôn, ai còn dám phản đối?”
Mèo Dịch Truyện
Mặc dù lý trí điều là thể, nhưng Trình lão bản , Diệp lão đại cũng khỏi thầm mơ ước trong lòng. Nếu thật sự thể một chức quan nhỏ, đến lúc đó mặt Hoàng Thiên chẳng sẽ thêm chút tự tin ? nghĩ , cha ruột của Hoàng Thiên là Thân Vương và Vương phi. Dù chức quan nhỏ thì chứ? Trừ khi thể Hoàng đế, nếu thì thể vượt qua địa vị của ? Vừa nghĩ đến đây, trái tim Diệp lão đại mới ấm áp trở liền nguội lạnh tức khắc.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/tren-duong-chay-nan-nhat-duoc-tieu-phuc-bao-ca-nha-doi-van/chuong-689-hoan-toan-chim-vao-bong-toi.html.]
Diệp lão đại còn nghĩ vẩn vơ nữa, bắt đầu ngó xung quanh, tự hỏi mỏ vàng cụ thể ở vị trí nào, đến lúc đó triều đình đến khai thác thuận tiện . Ngay lúc đang loạn xạ và suy nghĩ lung tung, bè gỗ bỗng nhiên rung lên một cái.
Trình lão bản phòng , thể đột ngột chồm về phía , suýt chút nữa thì cắm đầu xuống sông. Diệp lão đại cũng chẳng màng đến vết thương ở chân, đột ngột dậy tóm lấy áo Trình lão bản, dùng sức kéo mạnh về phía . Trình lão bản kéo trở . Diệp lão đại bản vững, thể nghiêng ngã tõm xuống dòng sông.
“Diệp lão đại!” Trình lão bản hô to một tiếng, lập tức nhảy xuống cứu .
Diệp lão đại hai tay quẫy nước, cố gắng nhô đầu lên khỏi mặt nước, hô lớn về phía Trình lão bản: “Đừng xuống, ngươi cả hai chúng cùng c.h.ế.t ở đây ? Mau tìm cứu binh, cứu !” Trình lão bản quát, bè gỗ, Diệp lão đại ngày càng xa , nước mắt sắp trào . Dòng nước lạnh lẽo thế , Diệp lão đại thể trụ bao lâu?
“Yên tâm, bơi giỏi, !”
Trình lão bản lúc cuối cùng cũng bình tĩnh , Diệp lão đại đúng. Bây giờ nhảy xuống cứu , chỉ khiến cả hai cùng đối mặt với nguy hiểm c.h.ế.t cóng, chi bằng tiên đến chân núi tìm giúp đỡ. nghĩ thì nghĩ , Diệp lão đại dần biến thành một chấm đen nhỏ, Trình lão bản vẫn cảm thấy mũi cay xè. Chàng cố gắng nín nước mắt, hai tay nắm chặt cành cây, một nữa tập trung tinh thần chú ý đến tình hình lòng sông. Vừa chính là do quá sơ suất, bè gỗ chạm tảng đá mặt nước nên mới xảy tai nạn. Diệp lão đại vẫn đang đợi dẫn cứu binh trở về. Chàng bây giờ đặc biệt cẩn thận. Nếu , vạn nhất bè gỗ lật, c.h.ế.t đuối c.h.ế.t cóng thì là chuyện nhỏ, nhưng sẽ còn ai Diệp lão đại vẫn còn đang chờ cứu ở đằng nữa!
Tuy nhiên, may mắn chỗ gần chân núi, Trình lão bản dùng cành cây trong tay mái chèo, sức chèo xuống phía , hy vọng thể nhanh chóng đến chân núi, tìm đến cứu Diệp lão đại. Diệp lão đại dù khả năng bơi lội , nhưng mặc bộ quần áo dày cộp như , còn kéo theo cái chân thương, trong dòng nước lạnh buốt thấu xương , căn bản ngay cả một phần ba sức lực bình thường cũng thể phát huy. Đặc biệt là chiếc áo bông , thấm đầy nước trở nên nặng trịch, ngừng kéo xuống .
Diệp lão đại chỉ thể cởi bỏ áo bông, cố gắng giảm bớt gánh nặng, dùng hết chín trâu hai hổ sức lực cuối cùng mới bơi đến bờ và leo lên. khi leo lên, lập tức hối hận, bên ngoài cảm giác còn lạnh hơn cả nước. Đặc biệt là giờ ướt sũng, gió núi thổi qua, khiến run rẩy cầm cập. giờ còn sức lực để gì nữa, chỉ thể vô lực nền tuyết ven bờ, ngẩn ngơ bầu trời xanh và mặt trời. Trái ngược với ngày hôm qua, hôm nay trời đặc biệt xanh, nắng đặc biệt . Chỉ tiếc là mặt trời cũng chẳng thể cung cấp thêm ấm cho Diệp lão đại. Ý thức của dần trở nên mơ hồ, cảm giác bầu trời xanh, mây trắng và mặt trời đều đang dần rời xa .
“Hoàng Thiên…” Diệp lão đại cuối cùng lẩm bẩm thốt hai chữ, chìm bóng tối.