Trên Đường Chạy Nạn Nhặt Được Tiểu Phúc Bảo , Cả Nhà Đổi Vận - Chương 685:---: Chẳng phải thật sự đã xảy ra chuyện rồi sao! ---
Cập nhật lúc: 2025-10-15 23:43:04
Lượt xem: 0
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/1LSyKCkOr4
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Văn Tranh Hải hôm nay trời sáng dậy, vội vàng lót vài miếng điểm tâm lên triều. Sau khi tan triều lẽ về nhà dùng bữa sáng, nhưng kịp ăn vội vã đuổi theo Thụy Thân Vương. Đến bữa trưa thì vẫn còn đang đường, lòng nóng như lửa đốt nên khẩu vị. Bởi khi đến Dung Khê Thôn, y đói. Vốn dĩ mong về huyện thành ăn một bữa no nê, kết quả cuối cùng chẳng dùng bữa tối. Sau khi trời tối xuống, Văn Tranh Hải liền cảm thấy bụng đói cồn cào.
Y trằn trọc giường lò, cứ như miếng bánh nướng, liên tục trở , chút buồn ngủ nào. Tuy Diệp lão thái thái cũng xem như kính trọng vị quan như y, sắp xếp cho y ngủ riêng trong phòng của Diệp lão tứ. chiếc giường lò cứng như đá và chăn đệm của nhà họ Diệp đều khiến y khó chịu khắp . Huống hồ cánh cửa gỗ của căn phòng đó cách âm, tiếng ngáy của một đám trong căn phòng đối diện cứ vang lên ngừng, tiếng đè lên tiếng , như thể đang thi xem ai ngáy to nhất. Văn Tranh Hải càng ngủ càng thấy đói, càng đói càng thấy phiền não, càng phiền não càng cảm thấy, tiếng ngáy của căn nhà đối diện tiếng côn trùng chim chóc bên ngoài đều như phóng đại, lòng phiền muộn.
Không chỉ , y còn bắt đầu cảm thấy bụng ngày càng trướng lên. Nước uống khi ngủ để chống đói, giờ đây bắt đầu tụ phía . Vừa nghĩ đến nhà xí khô ở sân của nhà họ Diệp, Văn Tranh Hải liền ngoài. loại chuyện , cũng y nhịn là thể nhịn . Cuối cùng y vẫn đành bò dậy khỏi giường lò, khoác áo ngoài cửa, nghĩ nghĩ về cái nhà xí khô xa hôi thối ở sân , y quyết định cuối cùng là ngoài, tìm một chỗ chân bờ rào để giải quyết nhanh gọn. Văn Tranh Hải mở cửa sân bước , tìm một chỗ tự cho là phù hợp, liền tháo dây lưng quần bắt đầu tiểu tiện.
Mèo Dịch Truyện
Ngay khi y cuối cùng cũng cảm thấy thoải mái, chuẩn kéo quần lên thì chợt thấy tiếng bước chân kỳ lạ từ phía , giống tiếng . Văn Tranh Hải dựng tóc gáy, những câu chuyện ma quỷ từ nhỏ đến lớn trong khoảnh khắc đó ùa về trong tâm trí. Chưa kịp nghĩ những cách hóa giải từng , tiếng bước chân phía đột nhiên trở nên gấp gáp. Văn Tranh Hải sợ đến ngây , như thi định thuật, cứng đờ tại chỗ thể nhúc nhích. Rồi y cảm thấy một trận đau buốt truyền đến từ mông, cả hất văng xuống đất. Cho đến khi thứ giẫm qua , Văn Tranh Hải mới phát hiện hóa đó là một con heo rừng lớn. lúc y còn kịp nghĩ tại đột nhiên xuất hiện heo rừng ở đây, chỉ sợ heo rừng giáng thêm một cú nữa y. “Cứu mạng! Cứu mạng!” Văn Tranh Hải khản cả cổ họng gào lớn, tiếng kêu vang vọng trong thôn núi tĩnh mịch truyền xa.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/tren-duong-chay-nan-nhat-duoc-tieu-phuc-bao-ca-nha-doi-van/chuong-685-chang-phai-that-su-da-xay-ra-chuyen-roi-sao.html.]
Người đầu tiên đ.á.n.h thức là lũ ch.ó trong thôn, tiếng ch.ó sủa liên tiếp vang lên, đ.á.n.h thức những thôn dân vẫn còn chìm trong mộng . Nhà họ Diệp tuy chó, nhưng tiếng kêu cứu ở ngay cửa. Còn đầu tiên thấy tiếng động tự nhiên là cấm vệ của Thụy Thân Vương. chức trách của họ là bảo vệ Thụy Thân Vương và công chúa thật , nên khi dậy, tất cả đều vây quanh cửa và cửa sổ của sương phòng phía Tây, cảnh giới tiếng động bên ngoài. Còn về những hạ nhân do Văn Tranh Hải tự mang theo, lúc vẫn đang ngủ ngáy như sấm! Cuối cùng vẫn là Diệp lão nhị và Diệp Khánh Cương hàng xóm gần như cùng lúc dậy cửa xem xét, lúc mới phát hiện Văn Tranh Hải tàn ma dại ở ngoài cửa sân. Quần của y vẫn kéo lên, tụt đến đầu gối, sấp đất lộ m.ô.n.g trắng phau, m.ô.n.g vẫn còn rỉ máu, ai ui ai ui rên rỉ, thực sự khiến Diệp lão nhị và Diệp Khánh Cương giật . “Văn đại nhân, đây là chuyện gì ?” Diệp lão nhị là đầu tiên xông lên, nhưng tình hình của y , cũng dám tùy tiện động y. Diệp Khánh Cương muộn hơn một chút, tay xách một chiếc đèn lồng, gần soi, phát hiện Văn Tranh Hải hình như còn mấy dấu móng guốc. “Đây là con gia súc nhà ai đá ?” “Ngươi cứ trông chừng một lát, về gọi .” Diệp lão nhị bảo Diệp Khánh Cương giúp trông chừng, bản y vội vàng phòng đ.á.n.h thức thuộc hạ của Văn Tranh Hải.
Mấy mơ mơ màng màng gọi dậy, ngoài thấy cảnh t.h.ả.m của Văn Tranh Hải đều sợ tỉnh ngủ. Nếu Văn đại nhân chuyện gì, nhà họ Diệp Thụy Thân Vương che chở tự nhiên sẽ , nhưng mấy bọn họ thì khó thoát tội trách! Mấy vội vàng tiến lên, tay năm tay bảy đỡ Văn Tranh Hải dậy. “Đồ ngu xuẩn!” Văn Tranh Hải cứ thế trần truồng m.ô.n.g đỡ dậy, giận đến mặt đỏ bừng, “Các ngươi giúp che chắn một chút !” Tiếc là lời của y muộn , dân làng lượt kéo đến xem xét chuyện gì xảy . Ngay cả thôn trưởng Vương Quảng Bình cũng lê dép chạy đến. Phải rằng, giờ đây nhà họ Diệp đang một vị Thân Vương, một vị công chúa và một vị quan triều đình trú ngụ. Vương Quảng Bình đêm qua vốn dĩ ngủ , chỉ sợ chuyện gì liên lụy đến . Ông nhanh chân về phía nhà họ Diệp, lẩm bẩm với những thôn dân khác bên cạnh: “Đêm qua cứ thấy mắt giật liên hồi, lo là sẽ chuyện gì đó xảy . Vợ còn suy nghĩ vẩn vơ. Các ngươi xem , chẳng là thật sự xảy chuyện !” “Lão nhị , rốt cuộc thì chuyện là…” Vương Quảng Bình tách đám đông chui , liền thấy Văn Tranh Hải đang trần truồng phía , lời hết nghẹn .
Lúc thuộc hạ của Văn Tranh Hải mới cuối cùng tìm lý trí, cởi áo ngoài của quấn quanh eo y, mấy tay năm tay bảy khiêng y về phòng. Vương Quảng Bình vẫn hồi phục cảnh tượng chấn động , ông túm chặt lấy Diệp lão nhị đang định mời thầy thuốc, kéo y sang một bên, hạ thấp giọng hỏi: “Lão nhị , ngươi thật cho , Văn đại nhân rốt cuộc là ?” Giọng điệu kỳ quái của Vương Quảng Bình ngay cả Diệp lão nhị cũng nhận điều đúng. “Thôn trưởng, thế là ý gì?” “Đêm hôm khuya khoắt tối như mực thế , Văn đại nhân chịu ngủ yên trong phòng, chạy ngoài. Không đến chuyện trần truồng mông, m.ô.n.g còn máu, ngươi còn hỏi là ý gì? Lão nhị , thúc thôn trưởng bấy lâu nay, cũng là từng thấy chuyện gì. Nếu chuyện thật sự vấn đề gì, ngươi thể giấu thúc, rõ cho thúc một chút, để thúc chuẩn tâm lý chứ!”
Diệp lão nhị càng càng hoang mang, đợi Vương Quảng Bình ghé thì thầm vài câu mới hiểu rõ ý ông là gì. Y sợ hãi lùi hai bước, kéo giãn cách với Vương Quảng Bình, thoải mái : “Thúc , nghĩ gì thế! Văn đại nhân nãy , y ngoài tiểu tiện, kết quả heo rừng từ phía … Khoan , đúng, heo rừng? Trong thôn heo rừng? Chẳng lẽ heo rừng xuống núi nữa ?” Vương Quảng Bình , lập tức trở nên căng thẳng. Chuyện của Văn đại nhân quan trọng, nhưng heo rừng thôn cũng là chuyện nhỏ. Thế là Vương Quảng Bình quả quyết ngay lập tức: “Ngươi gọi hai cùng ngươi mời thầy thuốc, sẽ tổ chức dân làng xử lý heo rừng ngay.”