Trên Đường Chạy Nạn Nhặt Được Tiểu Phúc Bảo , Cả Nhà Đổi Vận - Chương 665:---: Trang Viên Bỏ Hoang ---

Cập nhật lúc: 2025-10-15 23:41:53
Lượt xem: 0

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/8pYOUfPdMO

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

 

Nhìn thấy những khác đều hăng hái chuẩn , chỉ Diệp lão Tứ một trấn trụ, nguyên tại chỗ động đậy.

 

Diệp Khánh Sơn tiến lên vỗ vỗ vai y an ủi: “Bị dọa ? Chẳng cả, bọn họ đều là lão binh từng trải qua chiến trường, ngươi cần so sánh với họ.”

 

Lời dứt, Diệp Khánh Sơn đợi câu trả lời của Diệp lão Tứ, trái thấy y nhẹ nhàng hít nhẹ một tiếng.

 

Chuyện gì ?

 

Bàn tay của Diệp Khánh Sơn đặt vai Diệp lão Tứ dùng sức, kéo y về phía , liền thấy vành mắt Diệp lão Tứ ửng đỏ.

 

“Hài tử của ngươi, nặng tình đến !” Diệp Khánh Sơn bật , “Ta hề ngươi bằng bọn họ, chỉ là kinh nghiệm khác , bọn họ kinh nghiệm hơn ngươi mà thôi.”

 

Diệp lão Tứ lắc đầu.

 

Y dám mở miệng, sợ rằng , giọng sẽ nghẹn ngào.

 

Quả đúng như lời Diệp Khánh Sơn , y từng trải qua chiến trường, bởi cũng thể tưởng tượng nổi sự tàn khốc đến nhường nào.

 

từng cử chỉ hành động của mấy vị lão binh trướng Diệp Khánh Sơn , đều khiến y nhận , rốt cuộc Diệp Khánh Sơn khi xưa ở biên cảnh trải qua những ngày tháng như thế nào.

 

Hắn chỉ là một tiểu binh xuất bình dân.

 

Đột nhiên bắt tòng quân, kinh nghiệm, nơi nương tựa.

 

Cuối cùng từng bước một đến địa vị như ngày nay, những gì trải qua và chịu đựng chắc chắn còn nhiều hơn thế nữa…

 

Diệp lão Tứ đưa tay lau mặt, hít sâu một : “Khánh Sơn ca, , sẽ tuân theo an bài của , tuyệt đối sẽ gây chuyện cho .”

 

Diệp Khánh Sơn tuy vẫn hiểu rốt cuộc cảm xúc đột ngột của Diệp lão Tứ là thế nào, nhưng hiện tại cũng lúc truy cứu sâu hơn.

 

Bởi vì lúc cần thám tử đến báo, thấy tiếng vó ngựa từ trong núi vọng tới.

 

Con đường núi mà Diệp Khánh Sơn dẫn tới, là con đường lối gần kinh thành nhất.

 

Hơn nữa, để thuận tiện cho việc chặt cây và vận chuyển gỗ, con đường núi là rộng nhất, đủ cho hai con ngựa phi song song.

 

Cũng đám là quá tự tin vì điều gì, mà thực sự chọn hạ sơn từ nơi đây.

 

Lúc cần Diệp Khánh Sơn thêm gì nữa, mấy sợi dây bãi ngựa liên tiếp chuẩn sẵn sàng.

 

Tất cả đều ẩn nấp rừng cây gần đó.

 

Lúc đang là cuối hè đầu thu, cây cối trong núi vẫn còn tươi .

 

Mèo Dịch Truyện

Cho dù ngang qua đây, cũng căn bản thể trong rừng cây hai bên đường núi gần ngàn mai phục.

 

Bốn ngàn còn lúc đang chờ lệnh ở xa, chỉ cần bên Diệp Khánh Sơn phát tín hiệu, liền sẽ lập tức từ hai bên bao vây lên.

 

Tiếng vó ngựa càng ngày càng gần, lúc chỉ là những kinh nghiệm lão luyện như Diệp Khánh Sơn, mà ngay cả Vũ Lâm Vệ nhiều kinh nghiệm cũng thể .

 

Mọi đều siết chặt binh khí trong tay, nín thở ngưng thần chờ đợi đợt ngựa đầu tiên dây bãi ngựa quật ngã.

 

Rất nhanh, con ngựa đầu tiên xuất hiện trong tầm mắt .

 

Người phụ trách khống chế sợi dây bãi ngựa đầu tiên cũng lập tức kéo chặt nó .

 

Ngựa chạy quá nhanh, căn bản thể dừng , trực tiếp dây bãi ngựa quật ngã, phát tiếng kêu rên đau đớn.

 

Ngay đó là con thứ hai, con thứ ba…

 

Nhất thời tiếng ngựa hí truyền khắp sơn lâm, nhưng bên Diệp Khánh Sơn im lặng đến đáng sợ.

 

Bởi vì năm ngàn nghiêm chỉnh chờ đợi ở đây, cuối cùng từ núi xông xuống chỉ ngựa.

 

Trên lưng ngựa một bóng , chỉ treo những túi cát chất nặng.

 

Tam ca thấy tức giận đ.ấ.m một quyền cái cây bên cạnh: “C.h.ế.t tiệt, đám ranh con lừa !”

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/tren-duong-chay-nan-nhat-duoc-tieu-phuc-bao-ca-nha-doi-van/chuong-665-trang-vien-bo-hoang.html.]

 

Cảm xúc của những khác nhất thời cũng chút sa sút.

 

Vốn tưởng thể đại chiến một trận, ai ngờ là một công cốc.

 

Diệp Khánh Sơn nghĩ .

 

Đám dám hy sinh nhiều ngựa như để tạo giả tượng, đủ để chứng minh dã tâm của chúng lớn đến nhường nào, tuyệt đối thể là sơn phỉ.

 

Mọi thấy cảm xúc của Diệp Khánh Sơn vẫn định, thậm chí còn chút kích động ẩn giấu, cũng dần dần trầm tĩnh .

 

Diệp Khánh Sơn sớm chuẩn sẵn hai phương án, bởi đối với chuyện cũng cảm thấy quá kinh ngạc.

 

Tuy lúc thấy , nhưng ít nhất cũng chứng minh suy đoán của Thụy Thân Vương sai, đám thật sự chuẩn tay ngày Tết Trung Thu.

 

Dù thế nào nữa, bấy nhiêu ngày phục kích cũng uổng công, giải quyết xong đám thể về nhà .

 

Trước ở biên cảnh, một khi ngoài một hai tháng thậm chí vài tháng là chuyện thường ngày, trái còn chẳng cảm giác gì.

 

Nay trở về kinh thành, chuyện đều định, cũng từ lúc đầu thích nghi nổi cho đến nay thành thói quen.

 

Cuộc sống quy luật, điều quan trọng nhất là mỗi ngày đều thể ở bên cạnh vợ và các con trai.

 

Lần đột nhiên ngoài nửa tháng, trong lòng khỏi là nhớ nhà bao.

 

Nghĩ đến đây, Diệp Khánh Sơn lập tức phân phó: “Người , kiểm tra nghiêm ngặt các phương vị khác, một khi hưởng tiễn thăng , lập tức dẫn chi viện.

 

“Nhanh chóng xử lý những con ngựa ở đây, hơn nữa cũng thể lơ là cảnh giác, đề phòng bọn chúng còn hậu chiêu.”

 

Phân phó xong xuôi việc, Diệp Khánh Sơn bắt đầu hồi tưởng tấm địa đồ mà xem đây.

 

Thuộc hạ của Diệp Khánh Sơn hiểu thói quen của , thấy khoanh tay nheo mắt lời nào, liền đang suy nghĩ.

 

Diệp lão Tứ , lúc y cũng đang cố gắng nhớ những tin tức tổng hợp đó.

 

“Ta nhớ là về phía bắc mười mấy dặm đường, một trang viên ?” Diệp lão Tứ đột nhiên nhớ liền hỏi, “Bọn chúng thể nào đột phá vòng vây từ phía đó ?”

 

Những khác lập tức đầu về phía Diệp lão Tứ, trong ánh mắt đều lộ vẻ trách cứ, cho rằng y nên quấy rầy Diệp Khánh Sơn suy nghĩ.

 

“Đó là một trang viên bỏ hoang , nhưng cứ yên tâm, an bài .”

 

Suy nghĩ của Diệp Khánh Sơn quả thực cắt ngang, nhưng vẫn mở miệng trả lời nghi vấn của Diệp lão Tứ.

 

Diệp lão Tứ luôn cảm thấy gì đó đúng, do dự một lát hỏi: “Một trang viên như tại bỏ hoang? Trang viên đó đây là của nhà ai ?”

 

Diệp Khánh Sơn định điều đó quan trọng, nhưng trong đầu đột nhiên lóe lên một ý niệm.

 

Hắn lập tức đầu hỏi phó tướng bên cạnh: “Trang viên đó là ngươi điều tra ?”

 

“Vâng, trang viên đó đây thuộc quyền sở hữu của Đại trưởng công chúa, mấy năm vì các thôn làng lân cận bùng phát dịch bệnh, trong trang viên cũng nhiễm bệnh, Đại trưởng công chúa liền hạ lệnh bỏ hoang nơi .

 

“Tiểu nhân tự đến thực địa xem xét, trang viên mấy năm nay ở cũng trông nom, nhà cửa sớm đổ nát chịu nổi, cỏ dại mọc còn cao hơn cả .”

 

Diệp Khánh Sơn đến bốn chữ Đại trưởng công chúa, lập tức cảnh giác.

 

Uông Duy khi ghé tai bốn chữ, chính là Đại trưởng công chúa.

 

những khác vẫn còn tình huống .

 

Diệp Khánh Sơn đang chuẩn tăng cường nhân lực về phía đó, thì thấy Diệp lão Tứ mở miệng.

 

“Trước đây từng theo Sầm lão đến trang viên ở ngoại ô kinh thành của ông , ở đó chỉ nhiều nhà cửa mặt đất, mà phía đất cũng ẩn chứa ít huyền cơ.

 

“Không chỉ hầm rau, hầm băng, mà còn nhiều hầm chứa lương thực, thậm chí thể thông lòng đất, nếu chỉ thăm dò mặt đất, lẽ…”

 

Lời của Diệp lão Tứ còn dứt, sắc mặt Diệp Khánh Sơn đổi.

 

 

Loading...