Trên Đường Chạy Nạn Nhặt Được Tiểu Phúc Bảo , Cả Nhà Đổi Vận - Chương 627:---: Rồng sinh rồng, phượng sinh phượng, con chuột biết đào hang ---

Cập nhật lúc: 2025-10-15 23:41:15
Lượt xem: 0

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/9KUV8bsqzA

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

 

Vừa lời , Diệp đại tẩu và Mạnh Ngọc tinh thần nữa căng thẳng. Kỳ thực, Diệp đại tẩu đối với đứa bé cũng suy nghĩ phức tạp. Trước , đứa bé mà Tiền thị sinh ở hậu viện tửu lầu, khi chào đời, Diệp đại tẩu từng bế một . Có lẽ vì lén lút lấy ngân phiếu của Du Bân, Tiền thị cũng đến nỗi chịu đói nhiều, đứa bé sinh cũng là một tiểu tử mũm mĩm, ôm trong lòng nặng trĩu. Cho nên Diệp đại tẩu cũng khó tránh khỏi nghĩ rằng, đứa bé sinh kỳ thực là vô tội.

 

ai bảo nó một đôi cha như cơ chứ? Ngay cả yêu trẻ con như Diệp đại tẩu cũng dám giữ đứa bé bên . Nàng chỉ nghĩ liệu thể tìm một gia đình con để gửi gắm đứa bé, xem như là một sự giải thoát. ai dám đảm bảo, tuy Du Bân hiện giờ thái độ kiên quyết, nhưng nhỡ đột nhiên thấy cháu nội đổi ý thì .

Mèo Dịch Truyện

 

Thế nhưng, tên tù hề điều , chỉ thấy Du Bân sải bước ngoài, mắt thấy sắp qua ngã rẽ đến nữ giam, nên mới theo bản năng hỏi một câu. Dù cũng nhận tiền của , cần gặp vẫn để gặp cho đủ mới .

 

Du Bân lời , bước chân khựng .

 

Mạnh Ngọc và Diệp đại tẩu đều đồng loạt nín thở.

 

May mà Du Bân chỉ do dự trong chốc lát, liền tiếp tục ngoài : “Không xem nữa, phiền ngài !”

 

Mạnh Ngọc thở phào một dài, vội vàng theo.

 

Ngược là Diệp đại tẩu, chút đành lòng đầu về phía nữ giam, từ trong lòng móc một chiếc hà bao đựng mấy đồng bạc vụn nhét tay tên tù .

 

“Trong thời gian họ ở trong lao, phiền ngài giúp đỡ trông nom đứa bé. Dù thì trẻ sơ sinh là vô tội.”

 

Kỳ thực trong thời gian , bọn tù đều đứa bé trong nữ giam quấy nhiễu nhẹ. Khóc ngừng nghỉ ngày đêm, đến mức tai ong ong. Thật sự hễ nghĩ đến là đau đầu.

 

Thế nhưng lúc , khi nhận hà bao từ tay Diệp đại tẩu, mặt tên tù cuối cùng cũng lộ một tia .

 

“Du lão gia tử và phu nhân đều là những thiện lương, bụng, chỉ tiếc gặp những đứa con cháu bất hiếu, những vô lương tâm như . Tình cảnh đến mức mà phu nhân vẫn còn giữ tấm lòng nhân ái đối với đứa bé, chư thiên thần Phật chắc chắn sẽ phù hộ cho phu nhân.”

 

“Kỳ thực cũng vì chúng, chỉ là để lòng dễ chịu hơn một chút mà thôi.” Diệp đại tẩu khẽ một câu, sang tên tù , “Vậy thì phiền ngài .”

 

Nói đoạn nàng cũng tăng nhanh bước chân, đuổi theo Du Bân và Mạnh Ngọc. Dù thì địa lao âm u đáng sợ như , cũng chẳng nơi đáng để lưu lâu.

 

Hít một thật sâu từ địa lao, nữa thấy mặt trời bên ngoài, hít thở khí trong lành, Diệp đại tẩu mới cuối cùng thở phào nhẹ nhõm.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/tren-duong-chay-nan-nhat-duoc-tieu-phuc-bao-ca-nha-doi-van/chuong-627-rong-sinh-rong-phuong-sinh-phuong-con-chuot-biet-dao-hang.html.]

 

Du Bân thấy nàng chậm như , kỳ thực cũng đại khái đoán nàng gì.

 

“Anh nhi, theo lẽ thường, trẻ thơ là vô tội, mà con con nối dõi. Cha đứa bé dù tệ đến , thì cũng quan hệ huyết thống với con. Lẽ nên để con nhận nuôi nó con trai. tục ngữ câu, rồng sinh rồng, phượng sinh phượng, con chuột đào hang. Ta sợ nó lớn lên, lỡ như sự thật điều gì đó, ngược sẽ gây bất lợi cho con.”

 

Diệp đại tẩu ngược lời của Du Bân cho sợ hãi nhẹ, liên tục : “Cha, , con khi nào nhận nuôi đứa bé ? Con sớm với Hoàng Thiên , đời con một nó là đủ , con nào bận tâm chuyện con trai con trai, …”

 

Diệp đại tẩu đến đây đột nhiên dừng , suýt chút nữa hết lời trong lòng. Du Bân thì hai con trai, kết quả thì ? Cuối cùng cũng chẳng trông cậy ai. Du Bân nghĩ cũng nàng điều gì, chút bất đắc dĩ gật đầu : “Cũng , con trai cũng chắc ích, Hoàng Thiên đứa bé đó , quyền thế và phú quý của Thân Vương phủ cũng mờ mắt nó, còn mạnh hơn nhiều so với những đứa con ruột . Được , nếu con ý nghĩ đó thì nhất, chúng cần xem cũng xem, cần cũng , về thôi.”

 

Hai lên xe ngựa, Mạnh Ngọc cũng , đường trở về với hai : “Ta mới hỏi thăm một chút, Du Đức Hải, Du Đức Đào và Tiền thị đại khái sẽ phán lưu đày, còn là Quan ngoại phương Nam thì tạm thời . Về phần đứa bé, nếu Du Đức Đào và Tiền thị đồng ý mang theo đứa bé, thì đương nhiên vẫn do họ tự nuôi dưỡng. nếu họ đứa bé , quan phủ sẽ giao đứa bé cho dưỡng tế viện trong thành tạm thời nuôi dưỡng, bên đó sẽ chuyên liên hệ những gia đình nhận nuôi đứa bé. Diệp nương tử cứ yên tâm, danh tiếng của dưỡng tế viện kinh thành vẫn , quan viên phụ trách tiếng tăm lừng lẫy, những già và trẻ con ở trong đó cũng sống . Rất nhiều đứa trẻ vì khuyết tật cơ thể mà ai , ở trong đó cũng sống . Dưỡng tế viện còn sẽ đặc biệt sắp xếp cho chúng học đồ, học nghề. Như lớn lên ngoài cũng việc , thể tự nuôi sống bản .”

 

Lời Mạnh Ngọc là dành cho Diệp đại tẩu, bởi vì Diệp đại tẩu vì từ đến nay từng sinh nở, nên đặc biệt dễ mềm lòng với trẻ nhỏ. kỳ thực Du Bân đang đối diện Diệp đại tẩu mới là lắng chăm chú hơn.

 

Nghe Mạnh Ngọc xong, Du Bân : “Ta nhớ, đây các lão gia tử ngự trù bọn họ thỉnh thoảng còn quyên tiền cho dưỡng tế viện mà! Sau chúng cũng mua chút đồ qua xem những già và trẻ con ở đó, tiện thể cũng quyên chút tiền cho dưỡng tế viện. Như nhỡ đứa bé đó đến lúc đó thật sự đưa tới, cũng coi như chúng nó tích đức hành thiện, phù hộ cho nó thể gặp một gia đình !”

 

“Được, cha, cứ yên tâm, con về sẽ chuẩn ngay.” Diệp đại tẩu liền đồng ý, “Đến lúc đó con sẽ thêm chút đồ ăn mang qua cho ở dưỡng tế viện cùng chia sẻ.”

 

Du Bân , hài lòng gật đầu, lúc mới nhắm mắt , tựa thành xe gì nữa. Kỳ thực lúc trong lòng ông cũng thể bình tĩnh, nhớ nhiều chuyện sớm chôn sâu trong ký ức. Kỳ thực lúc nhỏ, quan hệ giữa ba đứa trẻ trong nhà vẫn khá , hai con trai cũng Anh nhi học nấu ăn vất vả đến nhường nào. Lúc đó bọn họ còn mừng vì học, lén lút dẫn Anh nhi chạy ngoài chơi gì đó. Tình cảm giữa tỷ lúc đó rõ ràng , nhưng rốt cuộc là từ khi nào thì đổi nhỉ? Du Bân nghĩ suốt cả chặng đường cũng thể hiểu rõ.

 

Xe ngựa chậm rãi dừng cửa Tầm phủ.

 

Diệp đại tẩu tự chui , ngay đó đưa tay chờ đỡ Du Bân xuống xe.

 

“Cha, kỹ chân, một chân đạp vững hãy bước xuống. Đừng vội, con đỡ .”

 

Diệp đại tẩu đỡ Du Bân xuống xe, đợi ông vững mới buông tay , thấy sắc mặt ông liền : “Cha, ngoài một chuyến mệt ? Mau về phòng nghỉ ngơi một chút . Buổi trưa ăn gì? Con hậu bếp xem …”

 

Du Bân miệng Diệp đại tẩu hé mở, đều là những lời quan tâm, vấn đề nghĩ suốt cả chặng đường mà hiểu rõ, đột nhiên trong khoảnh khắc khói tan mây tản, cũng chẳng còn gì đáng để bận tâm nữa.

 

 

Loading...