Trên Đường Chạy Nạn Nhặt Được Tiểu Phúc Bảo , Cả Nhà Đổi Vận - Chương 607:---: Đều là đồ của Tình Thiên ---

Cập nhật lúc: 2025-10-15 23:40:54
Lượt xem: 1

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/1B8nPQWmqZ

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

 

Thụy Thân Vương và Thụy Thân Vương Phi đưa Hoàng Thiên đến Tầm phủ xong, khi xuống xe, Hoàng Thiên với họ rằng hãy đợi một lát hãy . Vợ chồng Thân Vương hiểu cớ gì, nhưng vẫn ngoan ngoãn theo. Lúc , Hoàng Thiên bước về phía họ, hai dường như đều nhận điều gì đó, tim đập tự chủ mà nhanh hơn.

 

Diệp lão đại và Diệp đại tẩu bóng lưng Hoàng Thiên , kìm mà đỏ hoe vành mắt. Tầm lão bên cạnh , trong lòng cũng vô cùng khó chịu. Khoảng thời gian , nỗi đau và sự giằng xé của cả lớn lẫn trẻ nhỏ, ông đều thấy rõ. đối phương dù cũng là hoàng gia. Tục ngữ câu: "Tay vặn nổi đùi". Huống hồ so với hoàng gia, gia đình họ Diệp đừng là cánh tay, đến một ngón út cũng tính, cùng lắm chỉ là một sợi lông mọc ngón tay. Kéo dài thời gian càng lâu, càng bất lợi cho Diệp lão đại và Diệp đại tẩu.

 

Hoàng Thiên ánh mắt của , bước đến mặt Thụy Thân Vương và Thụy Thân Vương Phi, cất lời: "Cha, ."

 

"Hỡi! Hỡi!" Thụy Thân Vương dù sớm dự cảm, nhưng khi đích thấy câu , vẫn kích động đến run rẩy. Thụy Thân Vương Phi càng trực tiếp lệ rơi như mưa. Bà xổm xuống, ôm chặt Hoàng Thiên lòng, nức nở : "Con của ơi, con mấy năm nay sống những ngày tháng thế nào. Mẹ nhớ con đến mức ăn ngon, ngủ yên. Mỗi khi thấy đứa trẻ trạc tuổi con, nghĩ, nếu bảo bối của còn sống, hẳn cũng lớn chừng . Hẳn , hẳn , hẳn gọi cha ... Mẹ cứ nghĩ mấy năm nay quá đỗi khó khăn. Nào ngờ bảo bối của ở ngoài trải qua những ngày tháng như ... Đều là của cha , để con lưu lạc bên ngoài chịu nhiều khổ cực..."

Mèo Dịch Truyện

 

Những lời chất chứa trong lòng Thụy Thân Vương Phi từ lâu. Trước đây, Hoàng Thiên vẫn luôn bài xích thái độ của họ, bà căn bản dám hé răng. Đến khi Hoàng Thiên cất tiếng gọi , bà mới cuối cùng hết những lời chất chứa trong lòng.

 

Diệp đại tẩu phía , cũng cảm thấy xót xa cho bà. Nàng vốn từng sinh con, thoạt đầu chắc chắn cũng từng đau khổ, nhưng thời gian qua cũng chấp nhận. Còn Thụy Thân Vương Phi là sinh con mất con, nỗi đau , từng trải qua e rằng khó thể thực sự thấu hiểu. Tuy nhiên, Diệp đại tẩu cảm thấy giờ phút nàng thực sự cảm nhận nỗi đau của Thụy Thân Vương Phi. Nếu nàng thực sự vô duyên với con cái, ông trời đưa Hoàng Thiên đến với nàng, nhưng chỉ cho nàng đầy một năm, buộc nàng đối mặt với nỗi đau mất mát. nếu ông trời cho nàng chọn một nữa, nàng chắc chắn vẫn sẽ chọn cứu Hoàng Thiên. Dẫu chỉ vài tháng ngắn ngủi vui vẻ, cũng còn hơn là từng xảy . Diệp đại tẩu Thụy Thân Vương Phi ôm Hoàng Thiên , cùng rơi lệ.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/tren-duong-chay-nan-nhat-duoc-tieu-phuc-bao-ca-nha-doi-van/chuong-607-deu-la-do-cua-tinh-thien.html.]

 

Diệp lão đại cuối cùng thể thêm nữa, sợ rằng lát nữa khi vợ chồng Thụy Thân Vương đưa Hoàng Thiên , y sẽ kìm . Y dứt khoát về phòng, bắt đầu thu dọn đồ đạc cho Hoàng Thiên. Chiếc gối, tấm nệm mà Hoàng Thiên quen ngủ. Chiếc chăn nhỏ mà Hoàng Thiên ôm mới ngủ ngon . Chiếc ly uống nước của Hoàng Thiên, chiếc vỡ, Tầm lão cũng từ tìm một chiếc y hệt mang đến, tiếc là dùng mấy ngày mang . Lại còn đồ chơi, quần áo, giày dép, vân vân và vân vân... Trong ba gian phòng, hầu hết đều là đồ của Hoàng Thiên. Mỗi khi thấy một món đồ, Diệp lão đại kìm mà nhớ đến những hình ảnh ba một nhà chung sống. Cuối cùng y thể kiềm chế nữa, ôm chiếc chăn của Hoàng Thiên mà bật .

 

Hoàng Thiên Thụy Thân Vương Phi ôm lòng lóc kể lể, cũng mà lòng quặn thắt, thỉnh thoảng đưa tay giúp bà lau nước mắt. Thụy Thân Vương là đầu tiên bình cảm xúc, với vợ: "Giờ con tìm , những lời qua thì đừng nhắc nữa. Ngày tháng của chúng còn dài lắm!" ", đúng, đúng, nữa, nên vui mừng mới ." Thụy Thân Vương Phi khẽ buông Hoàng Thiên một chút, tự rút khăn lau nước mắt. Bà trong nước mắt Hoàng Thiên : "Cha sớm cho dọn dẹp xong viện tử nơi con ở . Con theo về xem thích . Nếu chỗ nào ý thì cứ với , lập tức cho sửa." Giờ phút bà kích động đến mức tự xưng "" ngớt, chỉ hận thể lập tức cáo với thiên hạ rằng con gái cuối cùng cũng chịu gọi bà là .

 

Thụy Thân Vương cũng chịu kém cạnh, : "Cha sớm cho chuẩn cho con nhiều đồ chơi, trong viện tử còn cho con xích đu, ngựa gỗ, dựng giàn nho. Nếu con thích, cha sẽ dẫn con đến trang viên ở ngoại ô kinh thành học cưỡi ngựa, đ.á.n.h mã cầu..." Những lời càng khiến Diệp đại tẩu mà lòng chua xót. nàng kìm mà nghĩ, đây là cuộc sống mà dù nàng cố gắng thế nào cũng thể mang cho Hoàng Thiên. Trở thành tiểu chủ tử của Thụy Thân Vương phủ, rõ ràng sẽ giúp Hoàng Thiên một cuộc sống hơn. Chỉ cần con bé sống , nàng cũng sẽ mừng cho con.

 

Thụy Thân Vương càng càng hưng phấn, nghĩ rằng con bé chịu gọi là cha , liền trực tiếp hỏi: "Hoàng Thiên, con bây giờ về xem viện tử của ?" Hoàng Thiên quyết định nhận cha ruột , tự nhiên cũng còn e dè nữa, thấy y hỏi liền gật đầu. Sau đó nàng còn đặc biệt bước đến mặt Diệp đại tẩu : "Mẹ, con qua đó xem ạ." Diệp đại tẩu tiếng "" , cố gắng lắm mới bật . E rằng đây là cuối cùng nàng con bé gọi chăng? Diệp đại tẩu ngậm nước mắt gật đầu : "Con ngoan, !" Nàng xong ngoái đầu quanh phía , nhưng thấy bóng dáng Diệp lão đại .

 

"Người , giây phút quan trọng như thế chạy mất?" Diệp đại tẩu trong lòng nóng như lửa đốt, gọi mau chóng đưa Diệp lão đại đến gặp con bé cuối. Tuy chắc gặp , nhưng nghĩ cũng cơ hội gặp mặt chắc chắn sẽ ít ỏi, hơn nữa còn ngày càng ít . Đến khi Hoàng Thiên thực sự ghi ngọc điệp, phong hiệu , bọn họ gặp Hoàng Thiên khi còn dập đầu hành lễ. "Hoàng Thiên, con đợi chút, gọi cha con... gọi y ." "Mẹ, , con cứ qua đó xem ." Hoàng Thiên xong liền theo vợ chồng Thụy Thân Vương . Nhìn chiếc xe ngựa lộng lẫy của Thụy Thân Vương phủ đóng cửa , Diệp đại tẩu cảm thấy lòng như ai đó khoét một miếng thịt, trống rỗng và đau đớn. Nàng cũng ở cửa bao lâu, cuối cùng thất thần nha đỡ về phòng. Diệp đại tẩu phòng cảm thấy hình như gì đó đúng. Nàng ngẩng đầu kỹ, phát hiện tất cả những đồ vật liên quan đến Hoàng Thiên trong phòng đều biến mất. "Cái , chuyện ?" Diệp đại tẩu kinh hãi thất sắc. Diệp lão đại xổm một bên, cúi đầu, bỏ đồ thùng : "Đương nhiên là dọn dẹp đồ đạc để đưa sang cho con bé ." Lời thốt , hai vợ chồng đều kìm nữa, ôm nức nở.

 

 

Loading...