Trên Đường Chạy Nạn Nhặt Được Tiểu Phúc Bảo , Cả Nhà Đổi Vận - Chương 602:---. Trợn mắt trắng dã ---
Cập nhật lúc: 2025-10-15 23:38:29
Lượt xem: 0
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/8pYOUfPdMO
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Lữ nương tử lời , trong lòng đảo mắt một cái rõ to, song mặt hề biểu lộ. “Không ngờ Ngụy học vấn uyên thâm đến , cũng như phàm phu tục tử mà quan tâm đến những chuyện thế .”
“Kẻ sách cũng đồng dạng là phàm phu tục tử,” Ngụy Diễn , “Chuyện năm xưa, cũng thể đổ hết cho Tiêu…” Lữ nương tử lập tức giơ tay lên, : “Dừng , đến đây thôi.
Ngụy , đồng ý để Tình Thiên bái sư phụ, vô cùng cảm kích .
Thế nhưng quan hệ giữa chúng , còn xa mới đạt đến mức độ thể bàn luận chuyện riêng tư.” Ngụy Diễn đành bất đắc dĩ : “Xin , là đường đột .”
Vừa nàng hỏi về Tiêu , Ngụy Diễn còn tưởng giữa hai sẽ chuyển biến , mới hỏi câu , ngờ vẫn chọc giận Lữ nương tử. “Sư phụ, Lữ sư phụ, các mau nhanh lên!”
Tình Thiên Tần Hạc Hiên dắt xa, phát hiện hai vị sư phụ vẫn theo kịp, lập tức đầu gọi họ. “Đến đây, đến đây!” Lữ nương tử bước nhanh vài bước, đuổi kịp đám phía , nắm lấy tay còn của Tình Thiên.
Tình Thiên Tần ca ca và Lữ sư phụ cùng dắt tay, vui đến mức bước cứ nhảy cẫng lên. Mọi về đến nhà liền rửa tay, an tọa dùng cơm. Dùng bữa trưa xong, lớn và trẻ con đều tự tìm chỗ nghỉ trưa một lát.
Diệp lão thái thái mấy căn phòng chật kín , : “Nhà cũ vẫn còn quá nhỏ, đợi Tết dọn nhà mới sẽ rộng rãi hơn nhiều.” Tình Thiên ngủ dậy, năm ca ca đều đến tư thục học bài.
Diệp Xương Hãn và Diệp Xương Côn tỉnh từ sớm, ầm ĩ đòi ngoài chơi, nhưng đều Diệp Khánh Sơn trấn áp. Hai đành cạnh ngưỡng cửa, chờ Tình Thiên tỉnh ngủ. Mãi mới thấy trong phòng tiếng động, hai liền sốt ruột chui trong, kết quả Tần Hạc Hiên mỗi tay xách một đứa bằng cổ áo lưng.
Diệp đại tẩu nhanh chóng cho Tình Thiên một bộ y phục gọn gàng, giúp nàng buộc tóc. “Cha con và tứ thúc con dẫn các con bờ sông chơi.”
“Thật ư?” Tình Thiên bờ sông chơi, lập tức phấn khích. Tuy thôn Dung Khê vốn gần sông, nhưng lớn bao giờ cho phép bọn trẻ tự tiện bờ sông chơi, sợ rằng xảy nguy hiểm. Dẫu chơi, cũng lớn cùng. Thế nhưng lớn trong nhà đều bận rộn, mỗi mỗi việc, nên bọn trẻ cũng ít khi cơ hội bờ sông chơi. Lần bờ sông, lẽ là nhờ phúc của Diệp Xương Hãn và Diệp Xương Côn.
Diệp đại tẩu đội chiếc mũ cói nhỏ lên đầu Tình Thiên, dặn dò: “Nắng bên sông gay gắt, đội mũ cẩn thận, tùy tiện tháo xuống. Còn nữa, nhất định lời cha và tứ thúc, lung tung xuống nước, rõ ?”
“Nương, con !” Tình Thiên miệng vẫn còn đang đáp lời Diệp đại tẩu, chân thoăn thoắt như bôi mỡ, trượt cái chạy khỏi cửa . Diệp đại tẩu đuổi theo ngoài, với Khiếu Dạ dậy ở cửa: “Ngươi coi chừng Tình Thiên cho kỹ, để nó đến chỗ nước sâu, ?”
Khiếu Dạ ngủ dậy, lười biếng vươn vai, phát một tiếng trầm thấp từ sâu trong cổ họng, y hệt như hiểu lời Diệp đại tẩu . Dẫn mấy đứa trẻ bờ sông chơi, là chuyện mấy nhà họ Diệp bàn bạc lúc ăn cơm. Thế nên Diệp nhị tẩu thừa lúc nghỉ trưa, bảo Diệp lão tam gọt mấy cành cây hình dạng thích hợp, khâu mấy cái lưới nhỏ thể bắt cá, chia cho mỗi đứa trẻ một cái.
“Nhị thẩm, lợi hại quá!” Cái của Tình Thiên là tinh xảo nhất. Diệp lão tam thậm chí còn gọt sạch vỏ cây, dùng giấy nhám mài nhẵn mấy lượt, sợ rằng xước bàn tay nhỏ bé của Tình Thiên. Còn ba đứa con trai thì thôi , con trai dẫu chai tay cũng chẳng chuyện gì to tát.
Mỗi một cái lưới bắt cá xong, liền xuất phát từ nhà. Ngoài Diệp lão đại, Diệp lão tứ, Tần Hạc Hiên, Tình Thiên cùng hai Diệp Xương Hãn và Diệp Xương Côn, Diệp Khánh Sơn, Ngụy Diễn cũng đều theo bọn họ. Dù ở nhà họ Diệp cũng chẳng việc gì, chi bằng theo bọn trẻ bờ sông góp vui. Cả nhóm nhanh chóng đến bờ sông.
Diệp lão đại tìm một chỗ nước chảy chậm và cạn, nữa nhấn mạnh ai đến chỗ nước sâu. Mấy đứa trẻ lời, nhanh chóng cởi giày, xắn quần lên vội vã lao xuống nước. Nước sông phơi nắng cả buổi sáng, lúc ấm, nên xuống nước sẽ cảm thấy quá lạnh, ngược còn cảm thấy vô cùng mát mẻ thoải mái. Bọn trẻ xuống nước, tiên là vỗ nước mấy cái, đó liền cúi đầu bắt đầu tìm cá khắp nơi. Thế nhưng cá sớm bọn trẻ vỗ nước cho sợ chạy hết , xung quanh còn bóng dáng con cá nào.
Diệp Xương Côn liền dùng cái lưới nhỏ trong tay tùy tiện vớt trong nước, chẳng mấy chốc hất nước ướt khắp và mặt Diệp Xương Hãn. “Thằng nhóc thối, kiếm chuyện !” Diệp Xương Hãn còn tưởng cố ý hất nước , lập tức vứt cái lưới nhỏ lên bờ, hai tay vốc một vốc nước liền hất thẳng lên đầu Diệp Xương Côn. Diệp Xương Côn tức thì trông như gội đầu xong. Y nhanh chóng lắc lắc đầu, hất nước mặt.
Diệp Khánh Sơn bóng cây bên bờ sông, con trai như chú ch.ó nhỏ hất nước, nhất thời cảm thấy đáng yêu, thấy buồn . Y còn cố ý chỉ điểm: “Xương Côn, ca ca con hất nước con kìa, còn mau phản kích!” Diệp Xương Côn vốn định phản kích, cha ruột , càng trực tiếp lao tới, hai đứa trẻ tức thì hắt nước . Hai đứa bên náo nhiệt như , nhanh ảnh hưởng đến Tình Thiên đang Tần Hạc Hiên dắt ở thượng nguồn bắt cá.
Một vốc nước lớn từ bay tới, trực tiếp nàng ướt sũng thấu tim. “Kẻ nào hất nước !” Tình Thiên cũng lập tức buông lưới trong tay xuống, xông tới gia nhập trận chiến hắt nước. Tần Hạc Hiên thấy, Tình Thiên vốn nhỏ hơn vài tuổi, đối diện vẫn là hai , nàng mà hắt chứ! Y đành cúi nhặt cái lưới bắt cá mà Tình Thiên vứt xuống, giúp nàng đặt lên bờ, kẻo lát nữa nước cuốn trôi thì tìm thấy nữa. Sau đó Tần Hạc Hiên thuận tay nhặt cái gáo bầu bên cạnh Diệp lão đại, cũng sông tham gia chiến đấu.
Tình Thiên vốn dĩ hất mấy vốc nước sông , hắt nước đến nỗi liên tục bại lui. Lúc sự gia nhập của Tần Hạc Hiên và sự trợ giúp của cái gáo bầu, tình thế lập tức xoay chuyển. Tình Thiên cầm gáo bầu chỉ chuyên tâm hắt nước, còn Tần Hạc Hiên thì giúp nàng chặn đòn tấn công của Diệp Xương Hãn và Diệp Xương Côn. Chẳng mấy chốc, hai Diệp Xương Hãn và Diệp Xương Côn còn chỗ nào khô ráo nữa, từ tóc mai, ngọn tóc, chóp mũi đến cằm, tất cả đều nhỏ nước tong tong.
Thế nhưng bên Tần Hạc Hiên và Tình Thiên cũng chẳng khá hơn là bao. Tần Hạc Hiên sớm hai hắt nước ướt sũng cả . Tuy y giúp Tình Thiên chặn phần lớn nước hắt , nhưng Tình Thiên quá lùn. Nước sông chỉ đến đầu gối Tần Hạc Hiên tới eo của Tình Thiên . Chỉ cần nàng tùy tiện vỗ nước hai cái trong sông, sẽ ướt sũng hết. Thế nên Tần Hạc Hiên giúp nàng chặn nửa ngày, phát hiện căn bản chẳng tác dụng gì. Mấy đứa trẻ hắt nước đến cuối cùng, ngay cả Tần Hạc Hiên vốn luôn điềm đạm chững chạc cũng buông bỏ gánh nặng, cầm gáo bầu hắt nước đối chọi với hai , chiến đấu một trận ngang tài ngang sức.
Mấy lớn ở bóng cây bên bờ sông, mắt chớp mà chằm chằm mấy đứa trẻ đang chơi nước, mặt đều nở nụ . Diệp lão đại đặt một ít dưa trái mang từ nhà đến nước sông, chuẩn lát nữa bọn trẻ chơi mệt thì thể qua ăn. Diệp lão tứ một bên mà chút ngứa ngáy trong lòng, nhưng y lớn tuổi , cũng tiện hắt nước cùng bọn trẻ. Y bên bờ suy nghĩ một lát, dứt khoát qua trọng tài cho bọn trẻ. Thế nhưng một hồi phán xử bừa bãi công bằng chẳng chính đáng, bốn đứa trẻ đều chọc giận, nước trong tay tất cả đều hắt về phía y. Thế là Diệp lão tứ cũng nhanh chóng ướt sũng.
“Được , đừng chỉ lo chơi nước nữa, qua đây ăn dưa hấu.” Diệp lão đại vớt dưa hấu từ sông lên, đặt lên một tảng đá lớn bên bờ, nắm tay đ.ấ.m một cái lên quả dưa hấu. Quả dưa hấu phát tiếng “rắc” giòn tan, nhanh nứt đôi. Chẳng mấy chốc, một quả dưa hấu Diệp lão đại bẻ thành nhiều miếng đặt đá. Diệp lão tứ dẫn bọn trẻ từ nước lên, gọi chúng ăn dưa hấu. Mấy đứa trẻ chơi đùa thì cảm thấy gì, lúc lên bờ liền thấy mệt khát, thấy dưa hấu thì mắt sáng rực lên.
Trừ Tần Hạc Hiên , ba đều nhanh chóng chạy đến, cũng chẳng quan tâm dưa hấu cắt bẻ, mỗi đứa ôm một miếng liền ăn ngấu nghiến. “Dưa ngọt quá!” “Mát lạnh sảng khoái, ăn thật dễ chịu!” Ngụy thấy bọn trẻ đều ăn, cũng nhàn nhã qua chọn một miếng. Lữ nương tử ban đầu thấy Diệp lão đại chia dưa hấu như còn chút kinh ngạc, thế nhưng thấy những khác đều phản ứng gì, nghĩ kỹ hình như cũng chẳng vấn đề gì. Chỉ cần ăn là , mặc kệ là d.a.o cắt tay bẻ. Thế là khi Diệp lão đại gọi cũng ăn dưa hấu, Lữ nương tử cũng đưa tay chọn một miếng nhỏ, thong thả ăn.
Diệp Khánh Sơn ăn quên mắng mỏ hai đứa con trai. “Ăn chậm thôi, chẳng ai giành với con! Còn con nữa, nhớ nhả hạt , đừng nuốt !” Mọi đang ăn uống vui vẻ, Tần Hạc Hiên đột nhiên ngẩng đầu quanh. Y dường như thấy tiếng ai đó kêu cứu. Tiếng kêu nhỏ, thậm chí yếu ớt đến mức y còn hoài nghi nhầm . Thế nhưng khi Tần Hạc Hiên hướng ánh mắt về phía bờ đối diện, y liền bật dậy. Bờ sông đối diện một đứa trẻ trông còn nhỏ tuổi, đang sốt ruột la lớn điều gì đó. Thế nhưng hôm nay gió thổi về phía đó, bên cạnh còn tiếng nước chảy ngừng ào ào, thật sự chút rõ y đang gọi gì.
“Diệp đại thúc, Diệp tứ thúc, các , đứa bé bên bờ đối diện đang gọi gì ? Ta thấy y hình như sốt ruột!” Diệp lão đại và Diệp lão nhị lời liền về phía bờ đối diện, quả nhiên thấy một đứa trẻ trông vẻ quen mắt đang nhảy vẫy tay. Diệp Xương Hãn và Diệp Xương Côn còn tưởng đang chào , cũng vội vàng vẫy tay theo. Thế nhưng Diệp lão tứ nhanh phát hiện , đứa bé khi vẫy tay, đưa tay chỉ về giữa sông. Y theo hướng ngón tay của đứa bé chỉ, cả lập tức bật dậy khỏi mặt đất. Diệp lão tứ dậy liền chạy thẳng về phía bờ sông, chạy hô: “Đại ca, rơi xuống nước, mau, cứu !”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/tren-duong-chay-nan-nhat-duoc-tieu-phuc-bao-ca-nha-doi-van/chuong-602-tron-mat-trang-da.html.]
Diệp lão đại lời , cũng màng ăn dưa hấu nữa, vứt miếng dưa trong tay , dậy liền chạy theo Diệp lão tứ xuống nước. “Khánh Sơn, ngươi trông chừng bọn trẻ, đừng để chúng xuống nước.” Thật khi Diệp lão tứ phát hiện điều , Diệp Khánh Sơn cũng cảnh giác dậy . Thế nhưng y là một con vịt cạn, bơi, chỉ thể ở bờ trông chừng bọn trẻ. Y khỏi cửa, trong phòng liền chỉ còn hai vợ chồng Diệp Đông Minh.
Hàn Xuân Linh bài trí trong nhà họ Diệp, nhíu mày : “Lão gia, loại nơi thôn dã , cái gì cũng , hà tất ở dùng bữa chứ. Lát nữa sẽ cho chúng uống cháo bột ngô chứ?” “Ngươi hiểu cái quỷ gì!” Diệp Đông Minh , “Ăn gì quan trọng ? Quan trọng là nhà họ quen nhà họ Tần! Đừng là cháo bột ngô, dù lát nữa bảo ngươi uống nước rửa nồi, ngươi cũng uống một cách vui vẻ cho , rõ ?” “Biết ,” Hàn Xuân Linh với vẻ mặt rối rắm đáp lời.
Không lâu , Diệp đại tẩu liền bưng thức ăn lên bày đầy một bàn. Diệp lão thái thái còn : “Tộc trưởng, đều là món ăn gia đình, đừng chê bai.” “Món ăn ngon như , còn gì mà chê bai chứ.” Diệp Đông Minh lúc cũng vội vã rời nữa, đũa đầu tiên liền gắp
một lát thịt. Diệp đại tẩu lập tức đưa tới một bát nước chấm tỏi, : “Tộc trưởng, ngài chấm thứ ăn .”
Diệp Đông Minh nhúng lát thịt nước chấm tỏi xoay một vòng, đưa miệng, lập tức híp mắt .
“Đây là thịt gì ?” Diệp Đông Minh nếm hồi lâu vẫn thể phân biệt là thịt gì, cuối cùng đành nhịn mà cất lời hỏi.
Mèo Dịch Truyện
“Đây là thịt nai,” Diệp lão thái thái , “Là lão đại từ núi săn về, đại tẩu hầm bắp thịt , dùng mồi nhắm rượu thì còn gì bằng.”
“Lão đại, các ngươi bốn em, hãy cùng tộc trưởng uống vài chén cho thật vui.”
Rượu là đây mua ở chợ Thiên Tân Vệ, định bụng quà gặp mặt cho gia đình Diệp Đông Lâm.
Nào ngờ giờ đây cảnh còn mất, sự đổi .
Diệp Đông Minh ban đầu còn thoái thác, nhưng hương rượu cứ ngừng xộc mũi , tay buông lỏng Diệp lão đại nhét một chén rượu.
“Rượu ngon!” Diệp Đông Minh chỉ ngửi thôi nhịn khen ngợi, nếm một ngụm càng thể buông.
Rượu ngon đến , dù là tộc trưởng, cũng chẳng ngày nào cũng thể uống .
Nghĩ đến đây, kìm khẽ đ.á.n.h giá những nhà họ Diệp.
Người nhà họ Diệp y phục đều giản dị, phần lớn đều vá víu, trông chẳng vẻ gì là giàu !
Ngược , cô bé Diệp lão thái thái ôm đó mặc y phục tươi sáng nhất.
Y phục tựa như mới may, những miếng vá nào, mà còn khá tinh xảo.
Lại cúi đầu các món ăn bàn, ngoài thịt nai , còn chân giò hầm và thịt ba chỉ xào mộc nhĩ, ngoài còn vài đĩa rau chay.
Món chính là cơm trắng, còn đặc biệt nấu cháo kê cho Diệp lão thái thái và lũ trẻ.
Điều kiện sinh hoạt , xem, hơn hẳn những nhà khác trong thôn nhiều.
Diệp Đông Minh lúc đầu còn tâm trí suy nghĩ những chuyện , nhưng vài chén rượu xuống bụng, hứng khởi dâng trào, cũng chẳng còn thì giờ phân tích nọ , cùng Diệp lão đại và vài nữa càng trò chuyện càng vui vẻ.
Hàn Xuân Linh ăn no từ sớm, trò chuyện với Diệp lão thái thái đợi Diệp Đông Minh.
dáng vẻ Diệp Đông Minh, e rằng nhất thời khó mà kết thúc .
“Bọn đàn ông họ mà uống rượu thì chẳng giờ giấc gì ,” Diệp lão thái thái , “Hay là con sương phòng nghỉ một lát?”
Hàn Xuân Linh quả thực cũng chút bứt rứt, nàng gật đầu dậy, tấm vải vẫn đặt đùi trượt xuống đất.