Trên Đường Chạy Nạn Nhặt Được Tiểu Phúc Bảo , Cả Nhà Đổi Vận - Chương 570:---: Toàn nói những lời không đâu vào đâu ---
Cập nhật lúc: 2025-10-15 23:37:47
Lượt xem: 0
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/1B8nPQWmqZ
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Vào ngày mùng ba đầu tháng , cửa hàng mời nhiều tới thử món. Có những lão hữu do Cần Lão mời tới, đồng liêu do Diệp Lão Tứ thỉnh đến, Trình lão bản và của võ quán do Diệp Lão Đại mời, cùng Ngụy , Lữ nương tử và Tần Hạc Hiên do Tình Thiên thỉnh đến. Diệp Đại Tẩu thì dứt khoát đóng cửa quán sủi cảo một ngày, để mấy việc tại đó đều dẫn theo gia quyến tới dùng bữa. Nhờ , những đến thử món hôm nay cơ bản bao trùm ngành nghề và các lứa tuổi khác . Ngoài việc đến thử món, kỳ thực ngoài việc mở cửa đón khách bên ngoài, thì thứ khác đều chẳng khác gì ngày khai trương chính thức. Mọi khi tới đều tự gọi món, ăn gì thì gọi nấy. So với những lời đ.á.n.h giá của về món ăn của tửu lâu, Lộ Hồng Vân hiển nhiên càng xem sự phối hợp của tất cả trong cửa hàng.
Diệp Lão Tứ hôm nay đang nhiệm vụ, nên tới giờ dùng bữa trưa, liền trực tiếp dẫn theo mười mấy trướng tới quán. Mười mấy vị Vũ Lâm Vệ chật hai chiếc bàn tròn lớn, đồng loạt hướng Diệp Đại Tẩu tạ ơn bắt đầu gọi món. Hậu bếp nhận đơn liền bận rộn hẳn lên, Lâm Ngọc Mai càng tập trung tinh thần cao độ. Nàng lúc hận thể ba đầu sáu tay, thể cùng lúc quan tâm tới tình hình ngóc ngách của hậu bếp. Phía hậu bếp vẫn tiến hành một cách trật tự, hỏa kế cũng kịp thời dâng cho khách.
Diệp Lão Tứ uống những khác trò chuyện. Ánh mắt lướt qua bỗng thấy một bóng hình quen thuộc. Chàng đột nhiên đầu về phía cửa, quả nhiên thấy Thiệu thị đang cùng Chu tiểu nương tử từ bên ngoài . Vì gần đây thời tiết đều nóng, nên Chu tiểu nương tử hôm nay mặc một bộ tề hung nhu quần màu hồng nhạt, bên ngoài khoác một chiếc áo choàng mỏng bằng sa. Nàng cầm một cây quạt lụa trong tay, thỉnh thoảng khẽ quạt vài cái. Sau khi cửa, thấy trong phòng nhiều Vũ Lâm Vệ như , nàng nhất thời chút thẹn thùng, liên tục dùng quạt che nửa mặt. cho dù che nửa mặt, chiếc váy màu hồng nhạt vẫn khiến nàng trông đặc biệt kiều diễm, khiến Diệp Lão Tứ đến nỗi thể rời mắt.
Hai bàn Vũ Lâm Vệ cũng nhanh chóng phát hiện tình hình, thi nháy mắt hiệu cho , thậm chí tinh nghịch chuẩn mở miệng trêu ghẹo. May mà Mã Ca ngay cạnh Diệp Lão Tứ, kịp thời dùng ánh mắt ngăn cản những , hiệu cho họ đừng ầm ĩ. Đợi Thiệu thị và Chu tiểu nương tử theo hỏa kế lên lầu, hai bàn Vũ Lâm Vệ liền nhịn nữa. Đặc biệt là mấy trai trẻ, lập tức ồn ào lên.
“Mã Ca, là vị lên lầu ?”
“Đầu lĩnh, còn mau lên đó vài câu với ?”
Mèo Dịch Truyện
“Các xem, mặt Đầu lĩnh đỏ bừng kìa!”
Diệp Lão Tứ vốn dĩ thật sự tìm cớ theo xem cơ hội đôi ba câu . thuộc hạ nhao nhao như , ngược ngại ngùng dám dậy.
“Làm ầm cái gì mà ầm! Ai còn ồn ào thì về Vũ Lâm Vệ mà dùng bữa, đừng ăn ở đây nữa!” Lời của Diệp Lão Tứ chẳng hề nghiêm khắc chút nào, ngược còn lộ vài phần chột .
Vì , những trướng chẳng những kiềm chế, thậm chí ngay cả Mã Ca cũng : “Đầu lĩnh đây là chê chúng vướng tay vướng chân ?”
Mấy thanh niên thấy ngay cả Mã Ca cũng , lập tức càng hăng hái hơn.
“Chỉ cần Đầu lĩnh vui lòng, bữa cơm chúng ăn cũng chẳng .”
“Sao thể! Ngươi ăn thì tự về , chúng còn ăn đây!”
“ , vì bữa cơm trưa nay mà từ tối qua chẳng ăn gì, vẫn đói meo đây !”
“Đại tẩu nay đoạt hạng ba trong cuộc thi tài nấu nướng, chúng thưởng thức tay nghề của Đại tẩu e là dễ dàng nữa . Các ngươi xem tửu lâu mới thật khí phái bao, khi khai trương chắc chắn sẽ tấp nập khách khứa. Đầu lĩnh hôm nay đặc biệt dẫn chúng tới đây, tên ngốc ngươi còn nhân cơ hội mà mau chóng ăn một bữa thật ngon .”
Diệp Lão Tứ bọn họ đến đỏ mặt hơn nữa. May mà lúc hỏa kế cuối cùng cũng mang món ăn tới, coi như cứu Diệp Lão Tứ một phen. Mọi thấy món ăn bày , liền chẳng còn bận tâm trêu ghẹo Diệp Lão Tứ nữa. Dù đối diện một bàn đồng liêu như những con sói đói, nếu nhanh tay gắp món, cuối cùng chắc chắn ngay cả nước canh cũng chẳng còn.
Vì hai bàn Vũ Lâm Vệ tới sớm nhất, nên món ăn cũng dọn tương đối nhanh. Đại sảnh nhất thời yên tĩnh trở , còn ai chuyện, chỉ còn tiếng ăn uống của hai bàn khách.
Ngay lúc , Cần Lão cùng mấy vị lão hữu từ bên ngoài bước . Phía bọn họ còn mấy thanh niên trông giống đồ tử đồ tôn. Vừa thấy khách, hỏa kế vội vàng chạy tới, hỏi họ ở đại sảnh tầng một lên nhã gian lầu. Cần Lão thấy hôm nay khách đông, liền trực tiếp : “Lên tầng ba !”
“Dạ , mời quý vị lối .” Hỏa kế lập tức dẫn đoàn lên căn phòng lớn ở tầng ba. “Mấy vị xin cứ một lát, thể xem thực đơn của quán, tiểu nhân rót cho quý vị.” Hỏa kế lui , nhanh đó bưng khay trở .
Cần Lão đưa thực đơn cho Đổng Tấn Xương đang cạnh : “Nào, các ngươi ăn gì thì tự gọi món.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/tren-duong-chay-nan-nhat-duoc-tieu-phuc-bao-ca-nha-doi-van/chuong-570-toan-noi-nhung-loi-khong-dau-vao-dau.html.]
Đổng Tấn Xương nhận lấy thực đơn, cố ý trêu ghẹo hỏi: “Gọi món gì cũng ? Vậy khách khí nhé!”
“Chỉ cần là món thực đơn, tất cả đều tùy ngươi gọi!” Cần Lão hào sảng .
“Được, một phần gân nai om đỏ, thêm một phần tiết vịt tiêu cay.”
Cần Lão khẩy một tiếng: “Nghe ngươi hỏi , còn tưởng ngươi ăn gan rồng mật phượng chứ!”
Một vị lão hữu khác từ tay Đổng Tấn Xương nhận lấy thực đơn, : “Ngươi chẳng , xưa nay chỉ thích ăn những thứ kỳ quái.”
Trên bàn mấy vị lão gia tử gọi món xong, thực đơn trở về tay Cần Lão. Ông đưa ngược tay đưa cho đám tiểu bối đang ở bàn bên cạnh.
“Các ngươi ăn gì thì tự gọi món. Bảo các ngươi gọi thì cứ gọi , cần sư gia của các ngươi .”
“Nói bậy bạ gì đó, đây là tiểu đồ của !” Đổng Tấn Xương lập tức .
Nghe , Cần Lão đầu ngắm thanh niên nhận thực đơn.
“Ngươi lớn tuổi thế còn thu đồ ? Dạy nổi ? Ta thấy căn bản là mấy đại đồ của ngươi đang giúp ngươi dạy dỗ thì ?”
“Nói bậy!” Đổng Tấn Xương thừa nhận , “Tiểu Lô là một đứa trẻ thiên phú , thấy thật tâm yêu thích nấu nướng mới thu đồ , nếu gì ngoài ý thì chính là quan môn tử của .”
Tiểu Lô lời thì mỉm e thẹn, còn chút ngượng ngùng. Ai ngờ mấy vị lão gia tử ở bàn bên cạnh đều bật .
“Ngươi mau bớt dùng lời lẽ để lừa gạt tiểu hài tử .”
“ chứ , lời ngươi từ mười mấy năm tới giờ .”
“Ngươi cứ luôn miệng 'nếu gì ngoài ý ', nhưng xem những 'ngoài ý ' xảy với ngươi vẻ thường xuyên đó!”
Cần Lão còn đặc biệt xoay với Tiểu Lô: “Tiểu Lô, con rõ chân diện mục của lão già , đừng để lừa gạt đó!”
Mấy vị lão gia tử lời đều phá lên ha hả. Đổng Tấn Xương giả vờ tức giận : “Đi , lũ lão già các ngươi, đầu tiên gặp tiểu đồ của , lời tặng chút quà gặp mặt, những lời !”
“Tặng, tất nhiên tặng.” Cần Lão nín , “Không bằng tặng thoát khỏi bể khổ, đổi sang một sư phụ đáng tin cậy hơn thì ?”