Trên Đường Chạy Nạn Nhặt Được Tiểu Phúc Bảo , Cả Nhà Đổi Vận - Chương 526:--- Giao cho ta ngươi cứ yên tâm đi! ---

Cập nhật lúc: 2025-10-15 23:35:56
Lượt xem: 0

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/Vt6cHAxjv

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

 

“Nương, con sai , đều là của con.” Diệp Lão Đại Diệp Lão Thái Thái ôm chặt, cảm nhận thể bà vẫn ngừng run rẩy. Diệp Lão Thái Thái thực sự dọa sợ, ôm Diệp Lão Đại , kìm mà đ.á.n.h lưng mấy cái.

 

Diệp Lão Đại ôm đỡ Diệp Lão Thái Thái trong nhà. Sau đó lặng lẽ đợi bà xong, từ từ bình tĩnh mới múc nước cho bà rửa mặt. Diệp Lão Thái Thái lúc cũng bình tâm hơn nhiều, thấy chiếc khăn tay Diệp Lão Đại đưa tới mặt, liền trừng mắt một cái mới nhận lấy lau mặt.

 

Lau mặt xong, Diệp Lão Thái Thái vội vàng xuống giường đất ngoài. “Đều tại ngươi gây chuyện, trong nhà còn nhiều khách như , chút thể diện già mất sạch !”

 

Diệp Lão Nhị ở cửa : “Nương, , bọn họ đều đang bận xem con báo Đại ca săn , nào rảnh rỗi mà nhạo nương chứ!”

 

“Gì cơ? Báo á?” Diệp Lão Thái Thái còn tưởng lãng tai nhầm, “Ngươi là hoẵng đúng ?”

 

“Báo, đúng là báo thật!” Diệp Xương Thụy hớn hở , “Nãi, nãi cũng mau qua xem !”

 

“Đại gia thật sự quá lợi hại , thể một săn báo mang về.”

 

Năm đứa trẻ nhà họ Diệp khi thấy con báo đều vui đến điên , hưng phấn như thể chính chúng tự săn báo . Diệp Xương Tuyết càng hận thể khắp thôn xóm rao một vòng, để tất cả đều đại gia săn báo hoa.

 

“Đợi mai đến tư thục, nhất định kể cho thằng nhóc Vương Minh Thành đó , xem nó còn dám ở mặt chúng mà vênh váo .”

 

Vương Minh Thành là một đứa trẻ trong thôn cùng tuổi với Diệp Xương Tuyết, tổ tiên thợ săn, đến đời cha mới nữa. Bình thường luôn khoe khoang trong tư thục rằng ông nội săn lợi hại đến mức nào, lời giữa chừng đều tỏ vẻ khinh thường Diệp Lão Đại. Tuy Diệp Lão Đại là hùng diệt hổ, nhưng cố chấp ông nội cũng từng đ.á.n.h hổ. Ông nội qua đời, nên nhiều lời từ miệng sớm thể xác minh. Vì mấy đứa trẻ nhà họ Diệp mỗi đều chọc tức đến c.h.ế.t, nhưng chẳng cách nào đối phó .

 

Lần Diệp Lão Đại một săn một con báo hoa mang về, chuyện cả thôn đều tận mắt thấy. Hắn xem chừng tên Vương Minh Thành còn gì để nữa .

 

Người lớn chẳng những chuyện so kè của bọn trẻ con.

 

Lúc con báo lấy khỏi chiếc gùi, đặt ngay trong sân nhà họ Diệp. Mọi ở xưởng mộc đang vây quanh nó chuyện rôm rả.

 

“Chà, con báo quả thực nhỏ chút nào!”

 

“Nhìn là đây là báo đực trưởng thành, xem hàm răng chắc chừng bốn tuổi.”

 

Tuổi thọ của báo thường là hơn mười năm, bốn tuổi chính là lúc khỏe mạnh sung mãn nhất. Có thể bắt một con báo như , đủ thấy bản lĩnh của Diệp Lão Đại mạnh mẽ đến nhường nào.

 

“Diệp đại ca thật sự bản lĩnh phi thường! Tuy là dùng bẫy bắt , nhưng cũng thật sự dễ dàng gì!”

 

, báo khó bắt hơn nhiều so với heo rừng những thứ khác.”

 

Khi đang xôn xao bàn tán, chỉ Diệp Tam Tẩu cất cao giọng : “Đừng chôn chân trong sân nữa, mau nhà ăn cơm !”

 

Hôm nay xưởng mộc tổng cộng đến mười bảy , thêm nhà họ Diệp, bày mỗi bàn ở chính sảnh và gian nhà phía Tây, mới đủ chỗ cho xuống. Diệp Lão Thái Thái thì dẫn các nàng dâu và lũ trẻ ăn cơm ở gian nhà phía Đông.

 

Ăn tối xong, Diệp Lão Thái Thái cùng Diệp Tam Tẩu dọn dẹp mấy gian phòng trong nhà, trải sẵn chăn nệm. Hôm nay trời quá tối, ở xưởng mộc đều uống rượu, thể để bọn họ đường đêm về, nhất định nhà một đêm. May mà nhà tuy rộng rãi, nhưng mấy đều ở nhà, phòng trống khá nhiều. Hơn nữa bây giờ là mùa hè, cũng chẳng cần đắp chăn dày, như cũng lo thiếu chăn đệm.

 

Diệp Lão Thái Thái gọi Diệp Tam Tẩu đến phòng ở, đó cho lũ trẻ ở gian nhà phía Tây, còn bốn gian sương phòng, liền để ba nhà họ Diệp và ở xưởng mộc tự xem xét phân chia, miễn mỗi đều chỗ ngủ là . May mà ở xưởng mộc trong thành cũng quen ngủ giường trải rộng, ai nấy đều quen , chẳng kén chọn.

 

Hai ngày nay lên núi cũng mệt lả , ăn tối xong rửa mặt một chút liền lượt nghỉ.

 

Rõ ràng Diệp Lão Đại đáng lẽ là mệt nhất, nhưng vẫn thể rảnh rỗi. Hắn mau chóng lột da báo, xử lý thịt báo. Đợi khi bận rộn xong xuôi tất cả, mới phát hiện Diệp Lão Thái Thái đang ở cửa chính sảnh , cũng đó bao lâu .

 

Diệp Lão Đại qua, khẽ : “Nương, nương còn ngủ ạ?”

 

“Ngày mai là mười lăm tháng năm , nhớ ngươi , ngày mười lăm một cuộc thi tài quan trọng?”

 

Diệp Lão Đại giật , vội hỏi: “Hôm nay mười bốn? Ngày mai mười lăm ?”

 

chứ, ngươi cứ xem ngươi núi bao nhiêu ngày !”

 

Không đợi Diệp Lão Thái Thái than vãn xong, Diệp Lão Đại liền vội vàng dùng một tấm vải bọc tấm da báo xử lý xong, đặt lên xe. Sau đó tự một bộ y phục chuẩn đ.á.n.h xe ngoài.

 

“Đêm hôm khuya khoắt ngươi định ?” Diệp Lão Thái Thái giật , vội vàng giữ hỏi.

 

“Nương, nương chẳng , ngày mai là cuộc thi tài quan trọng, bây giờ con xuất phát, sáng mai sẽ kịp đến kinh thành.”

 

“Ngươi mới từ trong núi , bây giờ còn đường đêm, quá nguy hiểm!”

 

Diệp Lão Thái Thái lo lắng, nhưng cũng khuyên nổi con trai. Bà suy nghĩ một chút : “Ngươi đợi một lát, gọi Lão Nhị dậy, để theo ngươi về.”

 

“Hai ngươi đường phiên đ.á.n.h xe, ai mệt thì nghỉ một lát, còn thể tương trợ lẫn .”

 

Thấy Diệp Lão Đại vẻ mặt từ chối, Diệp Lão Thái Thái vội vàng : “Ngươi mà gọi Lão Nhị cùng, ngươi cũng đừng nữa.”

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/tren-duong-chay-nan-nhat-duoc-tieu-phuc-bao-ca-nha-doi-van/chuong-526-giao-cho-ta-nguoi-cu-yen-tam-di.html.]

 

Diệp Lão Đại bất đắc dĩ đành thỏa hiệp : “Được , con gọi Lão Nhị, nương mau về ngủ .”

 

Diệp Lão Nhị mới ngủ gọi dậy, mơ mơ màng màng hỏi chuyện gì. Vừa Diệp Lão Đại rõ nguyên do, liền hai lời mà bật dậy.

 

Diệp Lão Nhị lên xe xong liền thẳng: “Đại ca, cứ ngủ một lát , sẽ đ.á.n.h xe một đoạn, đợi khi nào buồn ngủ thì sẽ gọi .”

 

Diệp Lão Đại cũng khách khí với , liền chui trong xe ngựa đặt lưng xuống ngủ. Những ngày ở núi, Diệp Lão Đại thực sự quá mệt mỏi, đợi khi ngủ một giấc tỉnh dậy mở mắt , phát hiện bên ngoài trời sáng tự lúc nào.

 

Hắn vội vàng dậy đẩy cửa xe, thì đến cổng thành, đang xếp hàng chờ thành!

 

“Lão Nhị, gọi dậy!”

 

“Đệ buồn ngủ mới gọi , đây buồn ngủ !”

 

Lời Diệp Lão Nhị dứt, liền kìm mà ngáp một cái. Diệp Lão Đại thấy liền đưa tay vỗ vỗ vai : “Lát nữa về đến nhà ăn sáng xong, mau nghỉ ngơi !”

 

“Trước đó Diệp Lão Nhị chạy đến huyện thành đón Diệp Lão Tam, dẫn lên núi tìm , chắc chắn cũng mệt ít.”

 

“Không , hôm nay là cuộc thi quan trọng nhất của Đại tẩu.”

 

Mèo Dịch Truyện

“Người đến kinh thành , nào lý lẽ gì mà ủng hộ chứ.”

 

“Vậy xin mượn lời cát tường của !”

 

Diệp Đại Tẩu thấy hai đều bộ dáng mệt mỏi rã rời, trong mắt tràn đầy vẻ mệt nhọc, trong lòng khỏi xúc động. Xem việc nhà cần bận rộn quả thực ít, nếu hai cũng sẽ đến mức thức đêm mà chạy về kinh thành.

 

“Thế !” Diệp Đại Tẩu giao Tình Thiên trong lòng cho Mạnh Ngọc bên cạnh , “Đệ giúp đưa Tình Thiên đến Tần gia.” Rồi nàng với Diệp Lão Đại và Diệp Lão Nhị: “Hai theo đến cửa hàng, ăn chút gì đó tranh thủ ngủ một lát.”

 

“Cuộc thi tài nấu ăn gần trưa mới bắt đầu, đủ cho hai ngủ một giấc thật ngon.”

 

Trong lòng Diệp Lão Đại còn vướng bận tấm da báo xe, nên : “Ta và Lão Nhị ăn đại chút gì đó lót , sẽ phiền phức đến cửa hàng nữa.”

 

“Hai cứ ở nhà ngủ một giấc, đó sẽ thẳng đến nơi thi tài nấu ăn là .”

 

Mọi tự nhiên cũng chẳng ý kiến gì với sắp xếp như , liền chia theo các phương

 

Họ chia rời . Thấy Diệp Đại Tẩu xe rời , Diệp Lão Đại vội vàng kéo Cần Lão , khẽ hỏi: “Lão gia tử, ở kinh thành nếu bán da thú thì nên ạ?”

 

“Da thú gì?” Cần Lão hỏi.

 

“Ta một tấm da báo tươi bán, nhưng nên bán ở .”

 

“Da báo tươi?” Cần Lão lập tức nảy sinh hứng thú, “Ngươi thu mua ở trong thôn ư?”

 

“Không , về nhà lên núi săn .” Diệp Lão Đại nhỏ.

 

“Hóa ngươi mấy ngày nay về là về săn ư?”

 

Diệp Lão Đại gãi đầu : “Chẳng săn kiếm chút tiền, để mua chút đồ cho nương của Tình Thiên !”

 

Cần Lão lời , trong lòng lập tức dễ chịu hơn nhiều. Không gì khác, Diệp Lão Đại đối với Diệp Đại Tẩu quả thật là một tấm chân tình.

 

“Đồ , xem thử.”

 

Diệp Lão Đại mở cửa xe, xách một bọc đồ, gỡ nút thắt đang buộc bên . Tấm da báo bọc trong vải bọc đồ lập tức trải mặt Cần Lão. Ánh nắng ban mai rọi lên, trông lấp lánh ánh vàng, vô cùng hoa lệ.

 

“Một con báo lớn đến ư?” Cần Lão lật xem một chút, “Da báo thế mà thể còn nguyên vẹn đến , thật dễ chút nào! Ngươi dẫn trong thôn săn ư?”

 

Diệp Lão Nhị liền chen : “Cần Lão, đây là đại ca tự săn . Để săn con báo , ở trong núi bảy tám ngày. Khiến nhà chúng đều sốt ruột thôi, còn tưởng xảy chuyện gì trong núi. Kinh động cả thôn và cả thợ mộc của xưởng mộc Lão Tam cùng lên núi tìm .”

 

“Ngươi tự săn ư?” Cần Lão lời , ánh mắt Diệp Lão Đại lập tức khác hẳn. “Đây chính là một con báo hoa trưởng thành đấy!” Cần Lão vỗ vai Diệp Lão Đại hai cái, “Tiểu tử ngươi quả thật là chút bản lĩnh đấy. Yên tâm , chuyện bán da báo cứ giao cho , bảo đảm sẽ bán cho ngươi giá !”

 

Diệp Lão Đại : “Lão gia tử, giá cả thì dễ , chủ yếu là gấp gáp. Càng bán sớm, càng nhanh tiền là nhất, dù giá cả nhượng bộ một chút cũng .”

 

Cần Lão vốn định quá ăn. nghĩ , Diệp Lão Đại chẳng đều vì mua quà cho Diệp Đại Tẩu ư, lập tức còn giận dỗi gì nữa.

 

“Biết , giao cho ngươi cứ yên tâm !”

 

 

Loading...