Trên Đường Chạy Nạn Nhặt Được Tiểu Phúc Bảo , Cả Nhà Đổi Vận - Chương 523:---: Con lớn rồi, không còn nghe lời mẹ nữa! ---
Cập nhật lúc: 2025-10-15 23:35:52
Lượt xem: 0
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/1LSyKCkOr4
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Mãi đến khi trở về Sầm phủ, mặt Diệp Nhị Tẩu vẫn còn đỏ ửng. Diệp Đại Tẩu thấy liền ngạc nhiên hỏi: “Có chuyện gì thế ? Hôm nay nắng bên ngoài quá gay gắt ư?” Nàng xong còn vội vàng Tình Thiên, thấy gương mặt nhỏ nhắn của con bé vẫn trắng nõn mềm mại nắng đỏ ửng, nàng mới yên tâm. trong lòng bắt đầu tính toán chuẩn cho con gái một chiếc mũ. Da dẻ trẻ con non nớt, chịu nắng.
Diệp Nhị Tẩu ngượng ngùng nên lời. Tình Thiên liền nàng đáp: “Nương, nhị thẩm Nữ vương ôm một cái, liền cứ thế mãi.” Diệp Đại Tẩu nàng cái lễ nghi của Tây Dương ôm ấp động một chút là ôm, lập tức bật . “Nhị thẩm con da mặt mỏng, chịu nổi cái .” Nàng xong hỏi, “Chuyện bàn bạc thế nào ? Đã xong xuôi ?”
“Bàn xong ạ.” Vừa nhắc đến chuyện , Diệp Nhị Tẩu cũng vô cùng vui vẻ, “Kiểu dáng, mẫu mã đều định xong xuôi ạ. Lữ nương tử quả lừa , Nữ vương thật sự là một thiện, dễ chuyện.”
“Vậy thì quá, định xong thì ngươi cứ mau chóng .” Diệp Đại Tẩu , “Những ngày ngươi cứ chuyên tâm y phục cho Nữ vương, chuyện khác đều cần bận tâm. Cơm nước ba bữa đều sai chuẩn tươm tất đưa đến tận phòng cho ngươi. Ngươi thiếu thốn gì cứ việc với nhà, để họ mua cho ngươi. Việc cấp bách của ngươi bây giờ là cho xong y phục của Nữ vương, ngàn vạn đừng ngại ngùng.”
Nghe Diệp Đại Tẩu , Diệp Nhị Tẩu vô cùng cảm động. nàng vẫn đáp: “Đại tẩu, Lữ nương tử , đến nhà nàng ở để y phục. Bây giờ là cho về thu dọn đồ đạc, lát nữa sẽ đến đón .”
Mèo Dịch Truyện
“À? Đến nhà Lữ nương tử ư?” Diệp Đại Tẩu kinh ngạc, “Ở đó tiện nghi bằng ở nhà !”
“Chủ yếu chỉ mỗi , Lữ nương tử còn tìm hai tú nương đến giúp nữa, nếu với ngần hoa văn cần thêu, một mà xuể. Một nữ quan bên phía Nữ vương dường như cũng thường xuyên kiểm tra tiến độ, nên qua đó ở sẽ tiện hơn một chút.”
Thật nếu đây là nhà riêng của Diệp Lão Đại và Diệp Đại Tẩu, Diệp Nhị Tẩu lẽ cũng sẽ khách khí đến . dù trong nhà vẫn còn Sầm lão và Du Bân hai vị trưởng bối ở. Diệp Nhị Tẩu ở vẫn chút tự nhiên. Huống hồ còn đưa thêm hai tú nương đến, thì càng cảm thấy .
Bên Lữ nương tử vì khá xa lạ, thuần túy là quan hệ công việc, ngược cảm thấy thoải mái tự tại hơn một chút. Vả Lữ nương tử cũng , sẽ sai dọn dẹp riêng một gian viện tử cho Diệp Nhị Tẩu, để nàng ở chính phòng, hai tú nương ở sương phòng. Ban ngày cùng việc, ban đêm ai về phòng nấy. Điều cũng khiến Diệp Nhị Tẩu, chút ngại ngùng với lạ, thở phào nhẹ nhõm.
Nghĩ đến đây, Diệp Nhị Tẩu kìm khen ngợi: “Lữ nương tử quả là một tài giỏi, cần , nàng dường như cũng cần gì . Đại tẩu, đại tẩu thể tìm cho Tình Thiên một sư phụ tài giỏi như , Tình Thiên nhà nhất định sẽ tiền đồ lớn.”
“Ta nào tài cán mà tìm cho con bé!” Diệp Đại Tẩu lắc đầu, “Hai vị của Tình Thiên, quả thực đều là do con bé tự tìm đến bằng chính bản lĩnh của . Ngụy lúc Tình Thiên phát hiện cứu về thì cần . Còn vị Lữ nương tử , kỳ thực còn chút duyên phận với thôn làng chúng đấy! Vợ của Diệp Khánh Cương hàng xóm nhà họ Lữ ư? Lữ nương tử cùng với nhà đẻ của nàng ở cùng một thôn đấy. Lữ thị dạo cãi với Khánh Cương về nhà đẻ, thật trùng hợp vời đến nhà Lữ nương tử việc. Sau Lữ nương tử vì nàng mà đến thôn chúng , gặp Tình Thiên. Cũng chẳng Tình Thiên hôm đó gì, liền Lữ nương tử để mắt tới, nhất quyết nhận con bé đồ . Lúc đầu Tình Thiên sư phụ , thế nào cũng chịu. Sau đó Lữ nương tử còn cách nào, bèn tìm Ngụy . Sau khi nhận sự đồng ý của Ngụy , còn dùng đủ cách lấy lòng Tình Thiên, mãi mới dỗ dành con bé gật đầu. Chẳng dạo mới bái sư đấy !”
Diệp Nhị Tẩu cảm thán : “Vậy thì vẫn là Tình Thiên nhà chúng quá bản lĩnh . Những bản lĩnh như Ngụy , Lữ nương tử, càng là thể ngay!”
Vừa nhắc đến chuyện mời cho con trẻ, Diệp Đại Tẩu lập tức nghĩ đến nhà Diệp Khánh Sơn. “Ta cho ngươi , Khánh Sơn đây chẳng vì hai đứa con trai chịu học hành mà vô cùng phiền lòng ? Sau Tình Thiên nhờ Ngụy tìm cho nhà một vị họ Tiêu. Nghe vị nhiều cách nhất để đối phó với những đứa trẻ chịu học hành tử tế. Ngươi đừng , quả thực hiệu quả đấy. Mấy hôm , vợ Khánh Sơn còn sai mang một đống đồ đạc đến, là để cảm tạ Tình Thiên. Nghe bây giờ hai đứa nghịch ngợm nhà đều Tiêu quản lý đấy, cũng chuyên tâm học hành !”
“Vậy thì thật là đại hỉ sự, thảo nào tặng lễ vật cảm ơn Tình Thiên!” Diệp Nhị Tẩu thầm nghĩ, nếu nhà đủ tiền mời , cũng nên tìm một vị như để dạy dỗ Diệp Xương Triệu cho thật mới . Thật trong đầu nàng cũng lóe lên một ý nghĩ, nếu thể gạt bỏ thể diện, tìm Diệp Khánh Sơn bàn bạc, nhà cũng bỏ chút tiền, đưa hai đứa song sinh sang cùng học, nhà lẽ cũng sẽ đồng ý.
ý nghĩ nhanh nàng tự dập tắt. Chưa đến việc như phù hợp . Cho dù Diệp Khánh Sơn đồng ý, phần lớn cũng là vì nể tình hai nhà là thích nên ngại từ chối. Hai đứa trẻ khi sang đó, mặt ăn mặc ở đều nhiều chuyện vụn vặt. Nếu ở nhà , càng thêm gánh nặng cho Thiệu thị. Dù tướng quân phủ thiếu hầu, Thiệu thị cũng chắc chắn bận tâm ít. Sợ nhất là con cái nhà sang đó những học hành tử tế, ngược còn hư con cái nhà , như thì càng thêm tội . Diệp Nhị Tẩu càng nghĩ càng thấy , vì vội vàng dập tắt ý nghĩ trong đầu.
Diệp Đại Tẩu nhẹ nhàng đẩy nàng : “Ngươi nghĩ gì thế, thu dọn đồ đạc thì mau lên . Ta giúp ngươi cùng , kẻo lát nữa đến đón ngươi đợi.”
“Ôi ôi, đây!” Diệp Nhị Tẩu lúc mới hồn. Đồ đạc của nàng kỳ thực nhiều, bình thường đều gọn gàng đặt chung một chỗ, dùng vỏ bọc là . Phiền phức hơn là y phục nàng đang và các loại vải cắt sẵn. Những thứ đều quý giá, vả còn từ từ gấp gọn gàng đặt , một khi loạn hỏng thì khó sửa sang.
Diệp Đại Tẩu giúp Diệp Nhị Tẩu khiêng hòm đến bên giường, mở nắp hòm giữ giúp nàng, để nàng tự thu dọn trong. Việc cũng chỉ Diệp Nhị Tẩu tự . Người khác hiểu những thứ đồ của nàng. Diệp Nhị Tẩu bản cũng yên tâm để khác chạm đồ của .
Tình Thiên ở bên cạnh xem hồi lâu, cuối cùng nhịn hỏi: “Nhị thẩm, đến nhà Lữ nương tử, là để y phục cho Nữ vương ?”
“Phải đó! Có chuyện gì ?”
“Vậy thu dọn những thứ mang qua đó gì ạ? Người ở bên đó cũng thời gian , dứt khoát để ở nhà , đợi bên đó bận xong về ? Mang mang phiền phức ?”
Diệp Đại Tẩu và Diệp Nhị Tẩu , cả hai đều nhịn . “Ngươi xem chúng , chẳng nghĩ gì nữa, còn bằng Tình Thiên rõ.” Diệp Đại Tẩu đặt nắp hòm đang giữ xuống, “Những thứ cứ để đây , lát nữa tìm một tấm vải che kín cho ngươi, tránh bám bụi. Căn phòng bình thường vốn ở, sẽ khóa đợi ngươi về dùng là .”
“Vậy cũng ạ.” Diệp Nhị Tẩu , chỉ thu dọn một công cụ dùng cái giỏ tre, như thể trực tiếp xách gói đồ, bưng là .
Bên thu dọn xong lâu, do Lữ nương tử phái đến cũng tới. Diệp Đại Tẩu dẫn Tình Thiên đưa đến cửa, còn nhịn dặn dò: “Có chuyện gì thì cứ về , đừng tự giữ trong lòng.”
“Nương, thể chuyện gì chứ!” Tình Thiên , “Nhị thẩm là đến nhà Lữ , đến bên Nữ vương. Hơn nữa, bình thường buổi chiều khi con qua đó, chắc chắn cũng thể gặp nhị thẩm, chuyện gì con chứ!”
“Cái thì đúng, mỗi con qua đó nhớ ghé thăm nhị thẩm đấy nhé!” Diệp Đại Tẩu đương nhiên lo lắng Lữ nương tử đối xử với Diệp Nhị Tẩu. Lữ nương tử bản nhiều việc lo , bình thường phụ trách ăn uống sinh hoạt của Diệp Nhị Tẩu, chắc chắn đều là hầu bên đó. Những cách ăn , đối xử với Diệp Nhị Tẩu , điều đó đều khó lường. Huống hồ còn hai tú nương thuê từ bên ngoài, phẩm hạnh tính tình hai thế nào, kết bè kết phái chèn ép Diệp Nhị Tẩu , điều đó cũng khó . Diệp Nhị Tẩu bản tính vốn trầm lặng, thích tự suy nghĩ vẩn vơ. Chịu ấm ức cũng mấy khi lên tiếng, sẽ tự nghĩ đủ thứ chuyện vớ vẩn, sợ rằng phiền khác. Diệp Đại Tẩu càng nghĩ càng yên tâm, đột nhiên : “Ta đưa ngươi qua đó nhé.”
Diệp Nhị Tẩu vốn chuẩn lên xe , thấy lời liền sững sờ. “Đại tẩu, cần phiền phức đến chứ!”
“Không , cùng ngươi qua đó xem , nếu yên tâm.” Diệp Đại Tẩu một cách nghiêm túc, “Lão nhị cũng ở đây, là đại tẩu trách nhiệm với ngươi.”
Diệp Đại Tẩu , Tình Thiên liền cũng nhao nhao đòi cùng. Cuối cùng ba cùng lên xe ngựa đến viện tử của Lữ nương tử.
Khi Diệp Đại Tẩu và Tình Thiên đang cùng Diệp Nhị Tẩu đến nhà Lữ nương tử, Diệp Lão Đại vác con mồi săn từ núi xuống.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/tren-duong-chay-nan-nhat-duoc-tieu-phuc-bao-ca-nha-doi-van/chuong-523-con-lon-roi-khong-con-nghe-loi-me-nua.html.]
“Diệp đại ca đây là săn thứ gì ?” Diệp Khánh Cương đang bận rộn ở chỗ căn nhà mới của lão Diệp gia. Lúc trong thôn đều tan ca về nhà ăn cơm . Diệp Khánh Cương mỗi ngày đều kiểm tra một lượt từ đầu đến cuối, xác nhận vấn đề gì mới về nhà. Hắn kiểm tra đến đầu , gặp Diệp Lão Đại từ núi xuống.
“Hôm nay sâu bên trong, chỉ loanh quanh ở gần đây, cũng chẳng con vật to lớn nào.” Diệp Lão Đại ném con hươu vác vai xuống đất. Giờ đây thời tiết ấm áp, cỏ cây trong núi cũng đang thời kỳ sinh trưởng tươi nhất. Bất kể là động vật ăn cỏ ăn thịt, trong núi đều thiếu thức ăn, nên cơ bản sẽ đến những nơi gần khu dân cư của con mà hoạt động. Diệp Lão Đại hôm nay chỉ lên núi thăm dò đường, định ngủ trong núi, nên chỉ một vòng ở gần đó. Dùng bẫy bắt mấy con gà rừng và thỏ rừng, cuối cùng ở bờ sông săn một con hươu lạc đàn đến uống nước, liền bắt đầu về.
Diệp Lão Đại lau mồ hôi hỏi, “Có nước uống ?”
“Có, , rót cho .” Diệp Khánh Cương vội vàng rót một chén nước mang đến, đó xổm xuống con hươu Diệp Lão Đại ném đất, vươn tay chọc chọc, “Con hươu trông khỏe mạnh thật!” May mà gần đây mỗi trưa ở Diệp gia đều món mặn để ăn, nếu Diệp Khánh Cương cảm thấy nước miếng của sắp chảy . Nghĩ , gần nhất ăn thịt hươu là cuối năm ngoái . Cũng là do Diệp Lão Đại săn về.
Diệp Lão Đại thấy Diệp Khánh Cương chằm chằm con hươu mắt đờ đẫn, : “Ngươi giúp hỏi trong thôn xem ai mua thịt hươu , nếu mua, về nhà sẽ trực tiếp thịt lột da bán thịt. Phần đầu, móng, nội tạng còn , trưa mai hầm một chút cùng ăn.”
“Được thôi!” Diệp Khánh Cương lập tức nhảy cẫng lên, “Diệp đại ca, là để cho một miếng thịt ba chỉ nhé, mai mượn bếp nhà hầm chung, cho hai đứa trẻ giải thèm.”
“Được, yên tâm !” Diệp Lão Đại uống xong nước, đặt chén về chỗ cũ, vác con hươu lên vai về nhà. Hắn bên chân mới
Vừa về đến nhà, những trong thôn mua thịt nai vội vàng đuổi theo tới.
“Diệp lão đại, thịt nai bán thế nào ?”
“Lão đại , cho một cái đùi nai!”
“Chưa gì đòi một cái đùi nai ?”
“Ta đến sớm hơn ngươi, hiểu luật kẻ đến ?”
Diệp lão đại vội vàng cất cao giọng : “Mọi đừng nóng vội, cứ theo thứ tự đến mà xếp hàng, sẽ thu xếp ngay, chúng sẽ sớm bắt đầu bán!”
Diệp lão nhị và Diệp tam tẩu tiếng động liền từ trong nhà giúp đỡ.
Diệp lão đại nhanh lột da nai xuống, nhờ Diệp tam tẩu giúp lấy nước rửa sạch, lát nữa thể đem bán lấy tiền.
Bên sớm chờ nữa, tất cả đều ồn ào đòi phần thịt của .
Diệp lão đại liền vội vàng tới chia thịt.
Ngay cả Diệp lão thái thái cũng giúp cân thịt và thu tiền.
Thịt nai nhanh bán sạch bách, chỉ còn cái đầu và bộ xương lọc sạch.
Nếu Diệp lão đại ngay từ đầu để một cái đùi nai và một miếng thịt ba chỉ định để trưa mai ăn, thì e rằng sẽ chẳng còn chút gì.
Chờ những mua thịt nai đều hết, Diệp lão đại chặt xương , cũng giao hết cho Diệp tam tẩu : “Làm phiền , trưa mai hầm một nồi cho cải thiện bữa ăn.”
“Được, đại ca, cứ yên tâm .” Diệp tam tẩu nhận lấy chậu gỗ, “Nhị ca, giúp lấy thêm vài thùng nước, sẽ ngâm mấy cục xương một chút để khử sạch m.á.u tanh.”
Nhìn Diệp lão nhị và Diệp tam tẩu đều việc.
Diệp lão thái thái mới đau lòng với Diệp lão đại: “Con lên núi bận rộn cả ngày, cũng chỉ săn chút ít thứ , tích đủ tiền mua trang sức thì dễ dàng như chứ?
Con cứ lời một câu, hết lấy tiền từ chỗ để mua trang sức cho vợ con, từ từ tích tiền trả cho chẳng hơn .”
“Mẹ, cứ yên tâm , nếu cuối cùng tiền đủ, nhất định sẽ tìm giúp đỡ.
Chẳng vẫn đến mức đó !”
Diệp lão đại vén vạt áo lau mồ hôi trán, tiếp tục : “Hôm nay khi ngoài nhờ tam giúp tráng thêm vài cái bánh kếp, ngày mai sẽ mang thêm chút lương khô, sâu hơn trong rừng núi mà xem thử, trong đó nhiều con mồi hơn.”
Diệp lão thái thái lo lắng cho con trai, nhưng Diệp lão đại kiên trì như , cũng tiện thêm gì nữa.
Con lớn thật chẳng lời nữa!