Trên Đường Chạy Nạn Nhặt Được Tiểu Phúc Bảo , Cả Nhà Đổi Vận - Chương 521:--- Ta quả là đã bỏ lỡ quá nhiều rồi ---
Cập nhật lúc: 2025-10-15 23:35:48
Lượt xem: 0
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/6pnusGzWm9
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Tình Thiên thông qua lời miêu tả của Lữ nương tử, thành công đoán nàng dùng cách nào để thuyết phục Đoàn gia mẫu nữ. Diệp Đại Tẩu và Diệp Nhị Tẩu nghiền ngẫm một lúc khi Tình Thiên phân tích mới cuối cùng hiểu .
Diệp Nhị Tẩu khỏi cảm khái : “Đại tẩu, xem, Tình Thiên nhà lớn lên thế nào mà thông minh đến ? Thành thật mà , tuy sách, nhưng bao giờ thấy ngu dốt. so với Tình Thiên nhà , thấy cái đầu như mọc thừa .”
Lữ nương tử liền đáp: “Diệp Nhị Tẩu cũng cần tự ti. Chủ yếu là thường xuyên cùng Tình Thiên những phân tích như , nên con bé quen với việc tìm điểm mấu chốt trong lời , tổng hợp phân tích. Việc con bé thể phân tích nghĩa là khi tự gặp tình huống , con bé nhất định sẽ thế nào. Tình Thiên quả thực chút thiên phú dị bẩm. Nửa đời qua bao nhiêu nơi, con bé là đứa trẻ thông minh nhất từng gặp, cũng là đầu tiên khiến cảm thấy nhất định thu tử. Sự thật chứng minh, quả nhiên lầm.”
Lữ nương tử mấy câu đầu còn tỏ vẻ khiêm tốn, càng về càng đúng điệu. Nếu nàng bớt cái vẻ đắc ý tự hào , Diệp Nhị Tẩu lẽ thật sự tin .
“Dọn bàn chuẩn dùng bữa thôi!” Diệp Đại Tẩu gọi trong nhà. “Đến đây!” Tình Thiên vội vàng nhảy khỏi ghế, chạy tới giúp bưng bát lấy đũa.
Trong tiệm khách khứa , tấp nập. Bốn thì dùng bữa trưa thanh tịnh ngon miệng tại phòng hậu viện.
Sau khi mấy món bàn đều hết nhẵn, Lữ nương tử cuối cùng cũng miễn cưỡng buông đũa. “Không nữa , ăn nữa là sẽ no căng mất thôi.” Nếu buổi chiều gặp Nữ vương Beatrice, thể chú trọng nghi thái, Lữ nương tử cảm thấy vẫn thể ăn thêm một lát nữa.
“Lữ nương tử nếu thích, cứ thường xuyên ghé qua dùng bữa là .” Diệp Đại Tẩu thấy nàng ăn ngon lành như , trong lòng thể tả nổi niềm vui sướng. Là nấu ăn, thấy thưởng thức nhiệt tình, ăn ngon lành, chính là chuyện hạnh phúc nhất .
Ăn xong cơm, Tình Thiên chẳng mấy chốc buồn ngủ, Diệp Đại Tẩu ôm phòng ngủ trưa. Diệp Đại Tẩu ngoài đó nhỏ giọng hỏi: “Lữ nương tử nghỉ một lát ? Trong nhà còn chăn nệm sạch, sẽ tìm trải cho .”
Lữ nương tử liên tục xua tay : “Ta sẽ nghỉ , ăn no thế cũng xuống , dạo vài vòng trong sân để tiêu thực.” “Cũng .” Diệp Đại Tẩu gật đầu.
Nay trời ấm áp, giàn nho trong sân leo kín dây. Bên cạnh còn mấy chậu hoa cỏ tên.
Thêm đó, một cây cổ thụ giữa sân cành lá xum xuê, gần như che phủ bộ sân trong bóng mát. Dưới gốc cây, trong một chiếc chum còn mấy con cá Tình Thiên nuôi, mỗi ngày tùy tiện ném chút cơm thừa rau cặn mà chúng vẫn sống . Có thể , lúc tiểu viện lẽ là thời điểm nhất trong bốn mùa, khắp nơi đều là sắc xanh đậm nhạt, chỉ bắt mắt mà còn nắng chiếu, vô cùng mát mẻ.
“Lữ nương tử nếu tiêu thực, sẽ cùng dạo trong sân một chút.” “Cũng .” Lữ nương tử vui vẻ chấp nhận.
Hai đầu tiên bộ quanh sân mười mấy vòng, đó ghé cạnh chum xem mấy con cá Tình Thiên nuôi, cuối cùng xuống ghế mộc giàn nho nhắm mắt dưỡng thần, trò chuyện đầu cuối.
Yên Phi vốn đang bận rộn trong tiệm chợt chạy tới : “Du nương tử, trong tiệm chút chuyện, xem xem nên xử lý thế nào.” “Có chuyện gì ?” Diệp Đại Tẩu đang mơ màng sắp ngủ , đ.á.n.h thức lơ mơ, trở dậy ngẩn một lúc mới hỏi. “Có một Tây Dương tới dùng bữa, thực sự là ngôn ngữ bất đồng, dù chúng hiệu, cũng chỉ liên tục xua tay, lắc đầu.”
Lữ nương tử , đây chẳng là chuyện vặn trong lòng bàn tay . Nàng dậy : “Ta giúp xem .” Ai ngờ dù là Lữ nương tử mặt, vẫn hiểu tiếng Tây Dương mà đối phương .
Lữ nương tử bất đắc dĩ xòe tay : “Bên Tây Dương nhiều quốc gia nhỏ, giống như Đại Tề của chúng với các nước Nam Dương, hoặc bên Tây Bắc , tất cả các nước đều cùng một ngôn ngữ.”
Trớ trêu , Tây Dương Lữ nương tử hiểu tiếng Tây Dương, càng càng kích động. Lữ nương tử đành : “Thế , lát nữa sẽ đưa cùng Hồng Lư Tự, để phiền việc kinh doanh của . Hơn nữa, ở Hồng Lư Tự nhiều thông thạo các ngôn ngữ, để họ xem rốt cuộc tiếng gì.”
Làm lụng một hồi như , cũng đến giờ Tình Thiên thức dậy. Diệp Đại Tẩu cho Tình Thiên một bộ xiêm y trang trọng và đẽ hơn, giao con bé cho Lữ nương tử.
Lữ nương tử dẫn Tình Thiên và Diệp Nhị Tẩu lên xe ngựa. Lại bỏ tiền thuê một chiếc kiệu, đưa luôn cả Tây Dương cùng.
Đến Hồng Lư Tự, nàng tiên cho gọi Martina . “Lữ!” Martina thấy Lữ nương tử lập tức nhiệt tình tiến lên ôm lấy nàng. “Tình Thiên!” Rồi nàng ôm Tình Thiên một cái thật chặt.
Phát âm hai chữ Tình Thiên của nàng còn chuẩn hơn nhiều so với khi nàng gọi Lữ nương tử. Điều là nhờ khi về Thiên Tân Vệ, đường về, Tình Thiên hễ thời gian rảnh là dạy Martina xe, ngừng sửa phát âm cho nàng. Đến nay, hai chữ Tình Thiên, Martina gần như y hệt Đại Tề.
Diệp Nhị Tẩu thấy Tây Dương, lập tức căng thẳng đến nỗi tay chân để . Lại thấy nàng lượt ôm Lữ nương tử và Tình Thiên, cũng nên ôm nàng một cái . nghĩ thì nghĩ, thể nàng như dán chặt xuống đất, nhúc nhích nổi nửa phần.
“Martina, đây là thợ may và thợ thêu mà với Nữ vương, đồng thời nàng cũng là thím của Tình Thiên. Ta ở đây còn chút việc khác, nàng thể đưa họ ? Giúp với Nữ vương một tiếng, sẽ ngay.” “Vâng, sẵn lòng phục vụ .”
Diệp Nhị Tẩu căn bản hiểu cuộc đối thoại giữa Lữ nương tử và Martina, cảm thấy như kẻ ngốc bên cạnh. Mãi đến khi Tình Thiên kéo kéo vạt áo nàng, nàng mới hồn, vội vàng theo trong.
“Tình Thiên, Lữ nương tử ? Nàng ở đây chúng chuyện với Tây Dương bằng cách nào?” “Nhị thím, đừng sợ, Lữ sư phụ sắp xếp xong chuyện của Tây Dương sẽ tới ngay thôi.”
Nói thì , nhưng Diệp Nhị Tẩu vẫn căng thẳng thấy rõ. Vốn dĩ Lữ nương tử bên cạnh còn thể khiến nàng an tâm một chút. giờ sắp gặp Nữ vương , Lữ nương tử tự . Càng theo Martina sâu trong, Diệp Nhị Tẩu càng thêm căng thẳng, cảm thấy sắp ngất tới nơi.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/tren-duong-chay-nan-nhat-duoc-tieu-phuc-bao-ca-nha-doi-van/chuong-521-ta-qua-la-da-bo-lo-qua-nhieu-roi.html.]
Tình Thiên cảm thấy bàn tay đang nắm lấy càng lúc càng lạnh, lòng bàn tay đầy mồ hôi lạnh, thậm chí còn bắt đầu run nhẹ, liền Diệp Nhị Tẩu lúc e là căng thẳng đến c.h.ế.t . Nàng chủ động mở lời gọi Martina .
“Nữ quan Martina, thể giúp chúng tìm một căn phòng để nghỉ ngơi ? Ta đợi khi Lữ đến sẽ cùng nàng diện kiến Nữ vương. Bởi vì còn nhỏ, những từ ngữ phức tạp, cách nào giúp Nữ vương giao tiếp thuận lợi với thím của .”
“Ồ, tiểu ngọt tâm của , đương nhiên thành vấn đề. Yêu cầu của nàng lập tức thể đáp ứng.” Martina đồng ý ngay lập tức, đó vô cùng khoa trương : “Tình Thiên, nàng quả là một thiên tài. Hiện giờ nàng ngôn ngữ của quốc gia chúng càng ngày càng .”
“Đều là do Lữ dạy ạ.” Tình Thiên khiêm tốn . “Lữ quả thực là một giáo viên , nhưng cũng cần chính nàng năng lực mới .”
Martina dẫn hai một căn phòng. “Các ngươi cứ nghỉ ngơi ở đây , xem Lữ gặp vấn đề gì.”
Khi Martina , chuyện bên Lữ nương tử cơ bản rõ. Người hóa là một trong những kẻ lừa đảo từng dùng vàng giả để mua hàng khắp nơi ở Thiên Tân Vệ đây. Trương bộ đầu khi trở về tốn ít công sức để sắp đặt bắt giữ những kẻ .
Mấy tên chủ mưu cùng bắt, còn vài tên tép riu tin bỏ trốn. Người chính là một trong đó. Hắn quan thoại của Đại Tề, quốc gia của cũng vô cùng hẻo lánh và nhỏ bé, ngôn ngữ cũng chút bất đồng với những khác. Vì khi trốn thoát, cũng , vô tình lạc đến kinh thành, chút tiền mang theo cũng nhanh chóng tiêu hết, đói đến mức đường cũng sắp còn sức lực.
Sở dĩ tiệm bánh bao là vì thấy phía một lão ông tới xin ăn. Yên Phi khi hỏi đối phương chê bẩn, liền gom bánh bao và món ăn kèm của mấy bàn khách ăn thừa , gói đưa cho xin ăn mang . Khách khứa thấy tình cảnh , miễn là xin ăn quá bẩn, giữ quy tắc trong tiệm thì. Khách khứa đối với chuyện thực đều vui vẻ chấp nhận. Ít nhất cũng chứng tỏ tiệm sẽ lấy bánh bao khác ăn thừa để tiếp đãi khách mới.
Cảnh tượng khiến Tây Dương trợn tròn mắt, từ đến nay từng nghĩ ngoài việc bỏ tiền mua đồ, còn cách xin ăn như . mặc bộ y phục quý tộc Tây Dương thẳng thớm, tiệm Yên Phi coi là quý khách mà tiếp đãi tử tế, nhất thời liền nên gì cho .
Mèo Dịch Truyện
“Lữ, xong ?” Martina cất tiếng hỏi, “Tình Thiên và vị thợ thêu vẫn đang đợi nàng.” “Ta tới ngay đây.” Lữ thị trực tiếp giao tên tòng phạm cho một tiểu của Hồng Lư Tự.
Miệng tên tiểu sắp toe toét . Ai mà ngờ buổi chiều rảnh rỗi việc gì , ở phòng trực chuyện trò một lát, mà một công lao từ trời rơi xuống! Hắn còn chút dám tin mà hỏi: “Lữ nương tử, công lao thật sự tặng cho ư?”
Lữ nương tử lời cũng khỏi bật . “Ta là quan viên của Hồng Lư Tự các ngươi, chỉ là vì quen Nữ vương Beatrice, nên mời đến giúp đỡ tiếp đãi mà thôi. Công lao dù cho , thì cũng dùng việc gì?”
Tiểu nghĩ , quả đúng là như . Hắn gãi gáy : “Vậy đa tạ Lữ nương tử.”
Trong tiếng cảm ơn của tiểu , Lữ thị giục Martina mau chóng trong, hội hợp với Diệp Nhị Tẩu và Tình Thiên, đó cùng diện kiến Nữ vương Beatrice.
Trước khi , Lữ nương tử còn đặc biệt nhắc nhở Diệp Nhị Tẩu nữa: “Lát nữa trong đừng căng thẳng, cũng cần quỳ xuống dập đầu, xem thế nào, cứ theo đó mà học là .” “Vâng, nhớ !” Lời Lữ nương tử mấy bận xe , Diệp Nhị Tẩu thể sai một chữ.
khi nàng bước phòng, thực sự thấy Nữ vương Beatrice đội vương miện vàng rực, đầu gối nàng vẫn chút theo thói quen mà mềm nhũn, chỉ hận thể quỳ xuống dập đầu. May mà cuối cùng nàng c.ắ.n răng nhịn , theo Lữ nương tử cùng tiến lên cúi hành lễ vấn an, đó mới thể xuống.
Tiếp đó, Nữ vương Beatrice và Lữ nương tử líu lo trò chuyện bằng tiếng Tây Dương suốt nửa buổi. Tình Thiên thì cố gắng dùng tiếng Tây Dương mới học để giúp Diệp Nhị Tẩu phiên dịch. Mặc dù gần như mỗi câu đều phiên dịch lộn xộn, nhưng vẫn đại khái đoán nội dung cuộc trò chuyện của hai là đang bàn về chuyện may vá y phục.
Chẳng mấy chốc, Nữ vương Beatrice cuối cùng cũng xong, Lữ nương tử mới bắt đầu phiên dịch ý của nàng cho Diệp Nhị Tẩu. Rất nhanh đó, Martina liền dẫn bưng nhiều tơ lụa y phục, để Diệp Nhị Tẩu lựa chọn phối hợp.
Diệp Nhị Tẩu Lữ Nương Tử khích lệ, tiến lên phía . Dựa sự chỉ dẫn của Nữ vương, nàng cuối cùng chọn ba kiểu phối hợp, đó giao cho Nữ vương tự quyết định.
Theo cái của Lữ Nương Tử, Diệp Nhị Tẩu mỗi khi may y phục một đều tốn khá nhiều thời gian, bất kể là đặt giao hàng đều vô cùng phiền phức, thế nhưng vẫn ngừng tìm nàng may y phục. Hoặc là tài nghệ của nàng vô cùng tinh xảo, hoặc là do kiểu dáng của nàng khác biệt so với những khác. Vừa Diệp Nhị Tẩu nhanh chóng chọn ba kiểu phối hợp, trong đó hai kiểu thậm chí là những màu sắc thường ngày phối cùng . Khi đặt cạnh , chúng mang một vẻ hòa hợp khó tả.
Thế nhưng điều kỳ diệu là, khi Martina theo sự chỉ dẫn của Diệp Nhị Tẩu, phối hợp và khoác chúng lên Nữ vương Beatrice, thứ lập tức trở nên vô cùng thuận mắt. Xem , Diệp Nhị Tẩu quả thực thiên phú đặc biệt trong phương diện . Loại thiên phú nhiều khi là thứ mà khác dù cố gắng đến mấy cũng thể học .
Nữ vương Beatrice ba kiểu phối hợp mê hoặc, kiểu nào cũng thấy vô cùng mắt, chẳng nỡ từ bỏ bất kỳ kiểu nào. Thế nhưng Lữ Nương Tử vô cùng bình tĩnh với nàng: “Người chỉ thể chọn một trong ba, nếu sẽ thể thành trận chung kết cuộc thi ẩm thực.”
“Lữ, đừng tàn nhẫn như . Sau khi cuộc thi ẩm thực kết thúc cũng thể mà, vì hai bộ y phục xinh , thể về trễ một chút.”
Lữ Nương Tử lắc đầu : “Công việc của vị tú nương sắp xếp kín hết . Để thể một bộ y phục cho Người, nàng còn hoãn hai đơn hàng thỏa thuận từ .”
“Thôi , Lữ, ngươi luôn là như .” Nữ vương Beatrice với vẻ vô cùng tiếc nuối, “Tuy nhiên ngươi cứ yên tâm, sẽ bạc đãi vị tú nương mà ngươi tìm đến. Martina, hãy lấy những hoa văn vẽ xong mang đến cho vị tú nương xem. Còn nữa, ngươi nhất định giúp ghi nhớ mấy kiểu phối hợp . Đợi khi về, nhất định dựa theo cách phối hợp mà thêm mấy bộ y phục tơ lụa nữa! Trước đây từng nghĩ tới, mấy màu sắc phối hợp hợp với đến . Ta thật sự bỏ lỡ quá nhiều .”
“Xin Nữ vương cứ yên tâm, sẽ đặt mấy kiểu phối hợp cùng với , tuyệt đối sẽ nhầm lẫn.” Martina lấy một chồng hoa văn kiểu Tây vẽ sẵn giao cho Diệp Nhị Tẩu.