Trên Đường Chạy Nạn Nhặt Được Tiểu Phúc Bảo , Cả Nhà Đổi Vận - Chương 486:--- --- Tiên sinh, có phải ta đã làm gì không tốt sao?

Cập nhật lúc: 2025-10-15 12:59:18
Lượt xem: 0

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/6pnusGzWm9

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

 

Lữ nương tử theo ý Tình Thiên, cầm nhẫn đá quý trả cho Bối Á Đặc Lệ Tư nữ vương. Bối Á Đặc Lệ Tư nữ vương vô cùng kỳ lạ, vì món quà tặng trả về, còn hỏi Lữ nương tử rằng chăng hiểu quy củ của Đại Tề, là Tình Thiên thích món quà ? Thế là Lữ nương tử mới giải thích ý của Tình Thiên cho Bối Á Đặc Lệ Tư nữ vương . Bối Á Đặc Lệ Tư nữ vương liên tục khen ngợi, dành vô vàn lời tán thưởng cho Tình Thiên, cuối cùng còn gọi thị nữ tới, bảo nàng lấy một giỏ nhỏ kẹo Tây Dương mà bọn họ vượt biển xa xôi mang tới, nhờ Lữ nương tử chuyển cho Tình Thiên. Bối Á Đặc Lệ Tư nữ vương còn thêm, đây chỉ là những viên kẹo thông thường, hy vọng Tình Thiên thể nhận lấy.

 

Lữ nương tử xách giỏ nhỏ, mang theo kẹo trở về, chuyển lời của Bối Á Đặc Lệ Tư nữ vương cho Tình Thiên. Tình Thiên từ chối, nhưng cũng lập tức nhận lấy, mà đầu về phía Ngụy . Thấy Ngụy mỉm gật đầu, Tình Thiên mới lễ phép cảm ơn Lữ nương tử, và nhờ nàng chuyển lời cảm tạ tới Bối Á Đặc Lệ Tư nữ vương, mới nhận lấy giỏ kẹo. Sau khi nhận giỏ, Tình Thiên liền đưa tay lấy mấy viên kẹo. Lữ nương tử thấy cũng khỏi mỉm . Kẹo Tây Dương gói ghém vô cùng tinh xảo, phàm là trẻ nhỏ, hẳn đều thể cưỡng sự cám dỗ . Nếu là đứa trẻ khác như , Lữ nương tử lẽ sẽ thấy phần thất lễ. Thế nhưng giờ đây nàng Tình Thiên cũng thấy thuận mắt, nên chẳng những thấy , thậm chí còn thấy vô cùng đáng yêu.

 

Tình Thiên cầm kẹo lên, vội vàng ăn một , mà chia cho tất cả mặt. Không chỉ Tần Hạc Hiên, Diệp Xương Hãn và Diệp Xương Côn cả ba đều , ngay cả mấy vị đại nhân cũng bỏ sót. Tình Thiên hai tay dâng kẹo đến mặt Tiêu để ngài chọn. Tiêu lắc đầu : “Các con cứ ăn , cũng còn là trẻ con nữa.” Ngài chỉ thuận miệng , nhưng Tình Thiên xong đáp: “Dù tuổi tác lớn thế nào cũng đều thể ăn kẹo mà. Hơn nữa đây là kẹo Tây Dương, Tiêu cũng thể nếm thử xem gì khác biệt với kẹo của Đại Tề ạ.”

 

“Con bé thật ăn !” Tiêu cuối cùng cũng bật , lấy một viên kẹo từ tay Tình Thiên, trực tiếp bóc giấy gói cho miệng. Diệp Xương Hãn thấy Tiêu ăn , mới tự bóc giấy gói, bỏ kẹo miệng. Nếu là đây, thèm bận tâm Tiêu ăn , ăn thì cứ bóc mà ăn. hôm nay thấy bộ dạng Tình Thiên đối nhân xử thế, đột nhiên bắt đầu tự kiểm điểm bản . Diệp Xương Côn nhiều suy nghĩ như , đơn thuần là do bản năng xu lợi tránh hại của một đứa trẻ, sợ chọc giận Tiêu phạt. Nên đợi đến khi thấy Tiêu và ca ca đều ăn, vội vàng bóc giấy kẹo, nhét kẹo miệng. “Ngon quá mất…” Diệp Xương Côn ngậm kẹo trong miệng, còn đọng chút nước bọt, chuyện cứ ủm ủm, phần ngọng nghịu. Lần đợi Tiêu gì, Diệp Xương Hãn lên tiếng : “Đang ngậm đồ trong miệng thì đừng chuyện, đợi ăn xong hẵng…” Chàng hết câu, chợt nhớ miệng cũng đang ngậm kẹo, nhất thời hổ đến mức tiếp . Tiêu thấy cũng nhịn mà nhếch môi.

 

Thật qua những ngày tiếp xúc , Tiêu sớm phát hiện , Diệp Xương Hãn và Diệp Xương Côn hai tiểu tuy chút nghịch ngợm, nhưng bản chất . Chỉ là vì Diệp Khánh Sơn ở biên giới nhiều năm, hai đứa trẻ lơi lỏng quen ai dạy dỗ, nên mới đặc biệt nghịch ngợm. Sau thời gian dạy dỗ , hai đứa trẻ dần dần chút dấu hiệu đổi. Đặc biệt là Diệp Xương Hãn, khi thấy khác hiểu lễ phép tiến thoái, hiển nhiên bắt đầu ý thức tự phản tỉnh hành vi của . Nghĩ đến đây, chút đố kỵ của Tiêu đối với Ngụy đó cũng tan biến. So với việc dạy Tình Thiên, một đứa trẻ ngoan ngoãn thông minh, ngài vẫn thích cái quá trình từ từ mài giũa viên đá thô thành ngọc quý hơn. Tiêu nghĩ đến đây, cúi đầu hai Diệp Xương Hãn và Diệp Xương Côn đang chăm chú ăn kẹo. Ngài quyết định vẫn những suy nghĩ của cho bọn chúng. Tránh cho việc chút tiến triển bắt đầu vênh váo.

 

Mọi ăn xong kẹo của , Lữ nương tử mới : “Ngụy , Tình Thiên, chút chuyện bàn bạc với hai vị, chúng thể mượn một bước để chuyện ?” Ngụy Diễn Lữ nương tử gì, tự nhiên là gật đầu đồng ý. Tình Thiên thấy Ngụy đồng ý, cũng lý do gì để từ chối, nhưng vội vàng gật đầu, mà ngẩng đầu Tần Hạc Hiên vẫn luôn bên cạnh , khẽ hỏi: “Vậy chúng bàn chuyện, cứ để Tần ca ca một ở bên ngoài ? Chuyện nhất định giấu Tần ca ca ?” Tần Hạc Hiên nhanh chóng : “Không , hai cứ , ở bên ngoài đợi hai .” Lữ nương tử cũng tránh Tần Hạc Hiên, chỉ là thấy chuyện liên quan gì đến . Vốn dĩ Tình Thiên hỏi như , nàng định rằng đưa Tần Hạc Hiên cùng cũng . Tần Hạc Hiên , nàng đành đổi lời: “Tần tiểu thiếu gia tự nhiên thể , nếu , thể sai dẫn ngài dạo trong vườn. Lần để đón tiếp quý khách từ Tây Dương xa xôi đến, vườn đều trang trí theo phong cách Tây Dương , điều ở những nơi khác xem cũng xem .” Lữ nương tử những lời bề ngoài là để Tần Hạc Hiên lựa chọn, nhưng thực chất, vẫn hy vọng nhúng tay . Tần Hạc Hiên ý tứ trong lời nàng, giả vờ vô cùng hứng thú : “Chuyến cùng đến đây, vốn dĩ là để mở rộng tầm mắt, tăng thêm kiến thức. Nơi đây hoa viên đặc sắc như , tự nhiên thể bỏ lỡ.” Lữ nương tử đỗi vui mừng, vội vàng sai , bảo họ dẫn Tần Hạc Hiên dạo trong vườn.

 

Diệp Xương Hãn và Diệp Xương Côn còn hoa viên phong cách Tây Dương để xem, liền đồng loạt về phía Tiêu . Tuy ở nhà hai đứa trẻ thường xuyên đối đầu với Tiêu , nhưng đến một môi trường xa lạ như , hai đứa trẻ vẫn vô thức bắt đầu sắc mặt Tiêu mà hành động. Miễn cưỡng cũng thể coi là bắt đầu tiếp nhận và công nhận vị . Tiêu tâm trạng vui vẻ, nhưng lạnh lùng phủ quyết ý định vườn của hai họ. “Yên tâm, chẳng chỉ là để thưởng thức phong tình Tây Dương thôi , sớm sắp xếp cho các con những điều hơn .” Nghe Tiêu , Diệp Xương Hãn và Diệp Xương Côn đồng loạt rùng , luôn cảm thấy dáng vẻ chuyện của Tiêu thật đáng sợ, dường như chuyện chẳng lành sắp xảy .

 

Lữ nương tử mời Ngụy và Tình Thiên gian Đông cách, còn Tiêu thì dẫn Diệp Xương Hãn và Diệp Xương Côn đến gian nhà Đông sương. Trong phòng sớm một Tây Dương đang chờ. Vị Tây Dương khá thiện, thấy phòng, liền dậy, líu lo một tràng dài những lời xã giao. Tiêu tuy hiểu, nhưng dáng vẻ của cũng đoán đại khái. “Nên thế nào, Lữ nương tử đều với ngươi ? Xong việc, sẽ sai đưa đồ sứ hứa với ngươi tới.” Tiêu xong lời mới chợt nhận điều ngu xuẩn, Tây Dương hiểu ngài đang gì. May mắn , vị Tây Dương nhiệt tình chẳng những tỏ vui, ngược còn chăm chú hết lời Tiêu , giơ ngón cái lên, liên tục lặp : “Lưỡi làng rờ, lưỡi làng rờ!” Khiến Tiêu đến ngơ ngác, thầm nghĩ tiếng Tây Dương cũng hiểu, thật sự thì đành đợi Lữ nương tử và Ngụy chuyện xong gọi nàng qua giúp . Cuối cùng vẫn là Diệp Xương Hãn ở bên cạnh lầm bầm một câu: “Người , cứ lặp lặp Lữ nương tử, Lữ nương tử.” Tiêu lúc mới chợt hiểu , ngài quá cố chấp, tưởng rằng đối phương đang tiếng Tây Dương. Đến khi Diệp Xương Hãn nhắc nhở mới nhận , đó chẳng là ba chữ Lữ nương tử với ngữ điệu quan thoại vô cùng chuẩn . Thế là Tiêu vội vàng gật đầu: “ đúng, Lữ nương tử, lát nữa nàng tới, để nàng giúp chúng giao tiếp với .” Tây Dương vẫn liên tục lặp Lữ nương tử, động tác vỗ ngực. lúc Tiêu còn đang nghĩ, động tác ở Tây Dương cũng nghĩa là “cứ giao cho là yên tâm ? Thì Tây Dương cho rằng giao tiếp rõ ràng, trực tiếp tiếng Tây Dương với Diệp Xương Hãn và Diệp Xương Côn. Tiêu thấy đối phương đúng là theo cách dặn dò, liền thở phào nhẹ nhõm, cũng ngắt lời , mà kéo một cái ghế bên cạnh, trong tay cầm một cây gậy tìm ở , cứ đung đưa qua khiến chút xao nhãng.

 

Ban đầu, Diệp Xương Hãn và Diệp Xương Côn đều cảm thấy vô cùng mới lạ, chẳng những chăm chú đối phương gì, mà còn ngừng thử bắt chước phát âm. Trước đó thấy Tình Thiên một cách dễ dàng, khiến hai họ cảm giác đây là chuyện gì ghê gớm. Cho đến bây giờ tự thật sự , mới việc khó khăn đến nhường nào. Hai đứa trẻ học một lúc, chẳng học gì cả, cuối cùng dần dần mất hết hứng thú với tiếng Tây Dương. Một khi còn hứng thú, tiếng Tây Dương như một cuốn thiên thư thể hiểu , chẳng những khiến vô cùng nhàm chán, mà còn chút hiệu ứng thôi miên. Tiêu cứ bên cạnh, cầm cây gậy nhặt ở , ánh mắt quét đến ai lơ đễnh hoặc ngủ gật, liền dùng cây gậy trong tay chọc thẳng . Hai chỉ thể cố chịu đựng tiếp tục , cuối cùng còn khiến Diệp Xương Côn òa lên. “Các con chẳng xem Tây Dương, tiếng Tây Dương ? Bây giờ đều tùy ý cho các con , vẫn còn thế?” Diệp Xương Hãn khuôn mặt nhỏ nhắn đẫm nước mắt của , thực sự chút đau lòng. Đương nhiên, đồng thời cũng đau lòng cho đôi tai của . “Tiên sinh, sai , chấp nhận thua cuộc, từ nay về nhất định trốn học dẫn lén lút chạy ngoài nữa, cũng sẽ ngày ngày học hành chăm chỉ…” “Thật sự sai ư?” Tiêu nhướn mày hỏi. “Vâng, thật sự sai , dám nữa.” Diệp Xương Hãn vô cùng thành khẩn. Tiêu gật đầu, khá hài lòng : “Biết sai thì , sai nhiều như , thì cứ thêm một lúc nữa, cho các con nhớ lâu!” Vừa còn tiếp tục , Tây Dương ngừng chuyện lời than vãn, ngược là hai liền sụp đổ. “Tiêu , thật sự thể thêm nữa, thà về chép sách cũng cái nữa!” Diệp Xương Hãn đỏ hoe mắt . Tiêu thì thong thả : “Vội vàng gì chứ, đổi một bộ đồ sứ thượng hạng, lấy hai canh giờ của đấy! Kết thúc nhanh như , chẳng là lãng phí ?” Diệp Xương Hãn và Diệp Xương Côn , cái gì? Hai canh giờ? Hai chợt thấy mắt tối sầm, đều đổ sụp ghế.

Mèo Dịch Truyện

 

Ở gian Đông sương bên , Lữ nương tử đợi Ngụy và Tình Thiên đều xuống, nét mặt nghiêm túc với Tình Thiên: “Lần đầu tiên chúng gặp mặt, chút quá đột ngột. thời gian tìm hiểu , vẫn hy vọng thể nhận con học trò của .” Thấy Lữ nương tử hỏi ý kiến , mà trực tiếp chuyện với Tình Thiên, Ngụy trong lòng khẽ tán thưởng cách của nàng. Tình Thiên đứa trẻ bình thường trông ôn hòa dễ chuyện, thực nàng chỉ chấp nhặt những chuyện nhỏ. trong một vấn đề liên quan đến nguyên tắc, nàng thực chất chủ kiến của riêng . Giống như chiếc nhẫn đá quý .

 

nàng tự xác định nên nhận, nên bất luận Lữ nương tử gì, nàng cũng sẽ kiên trì giữ ý kiến của . Lữ nương tử hẳn cũng nhận điều .

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/tren-duong-chay-nan-nhat-duoc-tieu-phuc-bao-ca-nha-doi-van/chuong-486-tien-sinh-co-phai-ta-da-lam-gi-khong-tot-sao.html.]

 

Tình Thiên lời Lữ nương tử liền vô cùng khó hiểu, nàng nhíu mày đáp: “ chẳng từ chối ngươi ? Ta , chẳng ngươi cũng quen Ngụy ?”

 

Tình Thiên thực sự lý giải nổi sự cố chấp nhận đồ của Lữ nương tử. Sau khi từ chối vẫn bỏ cuộc. Lần nàng dứt khoát trực tiếp nhắc đến mặt Ngụy .

 

Tuy nhiên, nghĩ đến đây, Tình Thiên đầu Ngụy , phát hiện ông dường như ý kiến gì về chuyện .

 

Tình Thiên khỏi suy nghĩ sâu hơn một chút. Hôm nay Ngụy dẫn Tần ca ca và đến Hồng Lô Tự, khi đó ông là do nhận lời mời của Lữ nương tử. Có thể thấy Ngụy và Lữ nương tử hẳn là quen từ lâu.

 

Sắc mặt Tình Thiên bỗng nhiên đổi. Chẳng lẽ là Ngụy học trò nữa, nên mới nhân lúc Lữ nương tử nhận đồ , đổi sang bái Lữ nương tử sư phụ ?

 

Nghĩ đến đây, Tình Thiên lòng hoảng hốt, vành mắt tức thì đỏ hoe. Nàng kéo tay áo Ngụy : “Tiên sinh, con điều gì ? Người cho con , con nhất định sẽ sửa, đừng bỏ con…”

 

“Lời là từ !” Ngụy ngờ Tình Thiên suy nghĩ sai lệch chuyện, thấy nàng bé nhỏ lo lắng đến mức nước mắt sắp trào , liền vội vàng giải thích, “Con luôn . con cũng thấy, Lữ nương tử nhiều điều mà ngay cả cũng . Nếu con bằng lòng, con thể buổi sáng đến chỗ sách học chữ, mỗi tháng dành vài buổi chiều đến chỗ Lữ nương tử học thêm những điều khác…”

 

“Sao đến chỗ thì chỉ cần dành vài ngày mỗi tháng …” Lữ nương tử liền tỏ vẻ bất mãn.

 

Ngụy liếc nàng một cái, : “Biết đủ , Tình Thiên còn đồng ý học trò của ngươi !”

 

Lữ nương tử lập tức nở nụ rạng rỡ như một đóa hoa, dịu giọng với Tình Thiên: “Hoặc là con cứ dành thời gian đến đây vài bận, học tiếng Tây Dương với . Nếu cảm thấy hứng thú, bái sư phụ cũng mà!”

 

 

Loading...