Trên Đường Chạy Nạn Nhặt Được Tiểu Phúc Bảo , Cả Nhà Đổi Vận - Chương 479:--- Nào Còn Tâm Trí Đâu Mà Chúc Mừng Sinh Thần ---

Cập nhật lúc: 2025-10-15 12:59:11
Lượt xem: 0

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/6pnusGzWm9

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

 

Chẳng vì chuyện sáng sớm đó, mà cả buổi sáng Tình Thiên đều vẻ uể oải, thiết tha gì. Cần Lão xót xa khôn xiết, càng thêm tức giận phụ nhân mặt tròn sáng nay.

 

Chưởng sự trang viên khi chuyện , cũng hối hận đến xanh cả ruột gan. Nếu tự ý chọn mấy vợ trẻ con chăm sóc Tình Thiên, lẽ cũng sẽ xảy chuyện như . chưởng sự dám tìm Cần Lão, chỉ thể quanh quẩn bên Mạnh Ngọc.

 

“Ngọc , trời đất chứng giám, thật sự một lòng ! Ta cũng thực sự ngờ xảy chuyện như . Ngọc , ngươi ngàn vạn giúp vài lời với lão gia tử. Ngươi xem đây là chuyện gì chứ, đường đường chính chính thành thế …”

 

“Thôi , ngươi đừng lề mề với nữa.” Mạnh Ngọc , “Lão gia tử lúc đang tự giận chính , tạm thời nghĩ đến ngươi . Nếu ngươi lập công chuộc tội, ngược thể mách ngươi vài chiêu.”

 

Chưởng sự mừng rỡ khôn xiết: “Ôi chao, ngài đừng giấu giếm nữa, đây sắp sốt ruột c.h.ế.t !”

 

“Trước hết đến phụ nhân gây chuyện sáng nay, nếu nàng cảm thấy việc ở đây tiền đồ, chi bằng thành cho nàng . Ngươi tìm khế ước bán của nhà nàng , trực tiếp bán phát mại cả nhà là xong. nhắc nhở ngươi, tuyệt đối đừng khoe công mặt Tình Thiên cô nương, bằng chừng phản tác dụng đó.”

 

“Vâng, rõ.” Chưởng sự từ Mạnh Ngọc đây lời xác nhận, trong lòng lập tức an tâm ít. Mạnh Ngọc là bên cạnh lão gia tử, lời của y cơ bản thể xem là chỉ thị của lão gia tử. Chưởng sự lời xác nhận, dám chần chừ một khắc nào liền .

 

Rất nhanh, phụ nhân mặt tròn nhận thông báo từ chưởng sự. Phu quân của nàng vốn đang việc ruộng, căn bản hề chuyện gì. Bị gọi từ ruộng về nhà, chỉ thấy vợ con trong nhà đều đang , thu dọn đồ đạc.

 

“Triệu chưởng sự, chuyện ?” Người đàn ông hiểu mô tê gì, vội vàng hỏi chưởng sự bên cạnh.

 

Triệu chưởng sự tiếc nuối : “Ai, ngươi vốn dĩ luôn thành thật bổn phận, việc cũng chịu khó, vẫn luôn khá coi trọng ngươi. Chỉ tiếc là, cưới một vợ . Muốn chuyện gì thì hỏi vợ ngươi , giờ thì nhanh chóng thu dọn đồ đạc, một lát nữa nhân nha tử sẽ đến.”

 

“Hả?” Người đàn ông biến cố đột ngột cho sững sờ, đầu phụ nhân mặt tròn, “Nàng gì?” Phụ nhân mặt tròn lúc ngoài , lời nào.

 

Đồ đạc nhanh thu dọn xong, xe của nhân nha tử cũng đến. Từ tay chưởng sự lấy khế ước bán , trả tiền xong liền kéo cả nhà bốn lên xe. Lên xe , đàn ông khi hỏi hỏi nhiều , mới từ miệng vợ ngọn nguồn sự việc. Hắn tức giận đ.ấ.m một quyền trục xe, quát lên: “Nàng quả thật mỡ heo che mắt !” Đến cả nhân nha tử lời , cũng khỏi chút đồng tình với đàn ông bán .

 

Phụ nhân mặt tròn phục nhỏ giọng lầm bầm : “Ngươi bằng lòng cả đời cày xới đất mà sống, con trai cũng giống như ngươi. Đổi một nơi khác chừng sẽ cơ hội hơn!”

 

Người đàn ông lời tràn đầy tuyệt vọng, đây phát hiện vợ dã tâm như .

 

Nhân nha tử bên cạnh nhịn lạnh một tiếng : “Ngươi nghĩ thật đấy. Ta nghề mười mấy năm , xung quanh nhiều trang viên của các gia đình quyền quý kinh thành, việc mua bán nhiều kể xiết. Chỉ trang viên của Cần Lão đây, vẫn luôn là định nhất, mấy năm gần đây chỉ bán nhà các ngươi thôi. Ta cũng sợ cho ngươi , trong các trang viên , cũng chỉ bên Cần Lão đây là đãi ngộ nhất. Người khác còn tìm cửa, ngươi thì , còn tự hối hả chạy ngoài. Đợi khi ngươi thấy bên ngoài là như thế nào, ngươi sẽ những ngày tháng cũ đến mức nào.”

 

Nghe nhân nha tử như , phụ nhân mặt tròn cuối cùng thể tự lừa dối nữa, che mặt thút thít.

 

như lời nhân nha tử , trang viên của Cần Lão mấy năm sự đổi nhân sự nào. Lần nhân nha tử đến dẫn , lập tức kinh động đến những hộ gia đình khác trong trang viên. Bất kể đang việc , tin tức đều tụ tập , xem rốt cuộc xảy chuyện gì.

 

“Triệu chưởng sự, tự nhiên thế ? Lão gia tử lẽ bán trang viên ?” “Vậy ngươi nghĩ nhiều .” Triệu chưởng sự thấy nhiều đến như , liền nhân cơ hội sơ qua về những việc của phụ nhân mặt tròn, cuối cùng , “Nếu một lòng leo cành cao, ở đây chúng con đường đó, tiện lỡ tiền đồ của , tự nhiên chỉ thể đổi cho một nơi khác thôi, các ngươi ?”

 

Mọi đều ý cảnh cáo trong lời của Triệu chưởng sự, liền nhao nhao bày tỏ thái độ. “Phải đó, nếu nàng nghĩ như , thì hợp ở trang viên của chúng .” “ , những như chúng , chỉ thích ở trang viên của lão gia tử đóng cửa sống cuộc sống riêng nhỏ bé của , chứ nhiều tâm tư rắc rối như .” “Lão gia tử đối với chúng khoan dung hào phóng, việc ở trang viên cũng vất vả, chủ nhân như mà tìm? Ta thấy đó, một chính là ở trong phúc mà phúc!”

 

Còn mấy gia đình cũng con gái trạc tuổi Tình Thiên, đó thấy Tình Thiên bên cạnh nha theo, trong lòng khó tránh khỏi cũng từng động tâm tư . Nghĩ rằng vạn nhất Cần Lão chọn nha cho Tình Thiên cô nương ở trang viên, thì tuổi tác tương đương là thích hợp nhất, còn thể cùng cô nương xuất giá. Còn vì thế tối qua đặc biệt tắm rửa cho con gái, hôm nay mặc quần áo nhất , ăn vận sạch sẽ tươm tất, hy vọng thể Cần Lão coi trọng. nghĩ thì nghĩ, còn như phụ nhân mặt tròn gan lớn như , trực tiếp diễn kịch mặt Tình Thiên cô nương, thì còn ai thứ hai nữa. Lúc càng hiểu rõ ý cảnh cáo của Triệu chưởng sự, ngay cả chút tâm tư đó cũng dẹp bỏ.

 

Lúc gần đến buổi trưa, Cần Lão dẫn Tình Thiên hái rau trong ruộng. “Buổi trưa ăn gì thì hái nấy, thái lão gia cho con.”

 

Tình Thiên đội chiếc nón lá nhỏ của , tay xách chiếc giỏ con con, bước vườn rau. Cần Lão ngoài vườn rau nàng.

Mèo Dịch Truyện

 

Triệu chưởng sự nhân cơ hội xích gần, nhỏ giọng với Cần Lão: “Lão gia tử, hộ gia đình sáng nay phát mại . Ta cũng cảnh cáo những khác trong trang viên , đảm bảo tuyệt đối sẽ còn xảy chuyện như thế nữa.”

 

“Ừm!” Cần Lão khẽ hừ một tiếng, nhiều. Triệu chưởng sự trong lòng khỏi còn chút lo lắng, ngẩng đầu Mạnh Ngọc. Mạnh Ngọc trực tiếp cho một ánh mắt trấn an. Cần Lão ứng tiếng như , tức là sẽ truy cứu nữa. Triệu chưởng sự thấy , lập tức điều lui xuống.

 

Sau khi ăn cơm trưa ở trang viên, vốn dĩ nên ngủ trưa , nhưng Tình Thiên về nhà. Cần Lão , lập tức phân phó thu dọn đồ đạc, chuẩn về thành.

 

Lúc đến mang theo đều là đồ của Tình Thiên, lúc về đồ đạc đột nhiên tăng lên ít. Rau trồng ở trang viên, một ít sơn hào hải vị, và cả chú ngựa trắng nhỏ nữa.

 

Khi Tình Thiên thấy chú ngựa trắng nhỏ, mới cuối cùng chút tinh thần, lo lắng hỏi: “Thái lão gia, Phi Tuyết theo kịp chúng ? Có mệt ạ?”

 

“Tình Thiên cô nương cứ yên tâm, nơi chúng đây cách kinh thành quá xa. Hơn nữa Phi Tuyết chở , cũng kéo hàng, chút cách đối với nó căn bản chỉ là chuyện nhỏ. Nói chừng đường nó còn cảm thấy chúng quá chậm, ảnh hưởng đến việc nó chạy nhảy vui đùa nữa kìa!”

 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/tren-duong-chay-nan-nhat-duoc-tieu-phuc-bao-ca-nha-doi-van/chuong-479-nao-con-tam-tri-dau-ma-chuc-mung-sinh-than.html.]

Tình Thiên mới yên tâm, từ trong ví lấy hai viên kẹo chuẩn sẵn, đến mặt Phi Tuyết đút cho nó ăn. Phi Tuyết cúi đầu, dùng lưỡi cuốn lấy viên kẹo trong lòng bàn tay Tình Thiên. Tình Thiên lúc mới cuối cùng nở nụ đầu tiên từ tận đáy lòng hôm nay, giơ tay vuốt ve bờm của Phi Tuyết.

 

Thấy đồ đạc thu dọn xong, Cần Lão liền hạ lệnh lên đường về kinh.

 

Tình Thiên ngủ trưa, xe lắc lư qua , nhanh bắt đầu buồn ngủ. Cần Lão sớm chuẩn , lấy chiếc chăn mỏng của nàng , một nửa trải nàng, một nửa đắp lên , vặn. Thế là Tình Thiên liền gối đầu đùi Cần Lão mà ngủ .

 

Về đến nhà ở kinh thành, Mạnh Ngọc mở cửa xe mới phát hiện, Tình Thiên ngủ suốt đường cho đến giờ vẫn tỉnh. Mà Cần Lão để đ.á.n.h thức nàng, suốt đường vẫn giữ nguyên một tư thế hề nhúc nhích. Chân tay e là sớm tê dại ?

 

Mạnh Ngọc vội vàng cùng với chăn mỏng ôm Tình Thiên xuống xe, tiện thể nháy mắt với Thạch Lôi, bảo mau xem Cần Lão trong xe.

 

như Mạnh Ngọc dự liệu, chân Cần Lão sớm tê dại . Người lớn tuổi, vốn dĩ dễ như . Rất khó để luôn giữ nguyên một tư thế bất động, đều cần thường xuyên đổi tư thế, trong điều kiện cho phép thậm chí còn cần dậy một chút mới . Cần Lão suốt hơn một canh giờ chỉ nhúc nhích, mà còn luôn Tình Thiên gối đầu. Chân tay sớm tê dại. Ngồi yên ở đó thì còn đỡ, giờ xuống xe , chỉ cần động một chút là tê buốt khó chịu vô cùng.

 

Thạch Lôi suốt đường chỉ lo đ.á.n.h xe, căn bản tình hình bên trong xe. Thấy Cần Lão lúc chỉ động một chút nhăn nhó, lập tức hối hận khôn nguôi. “Lão gia tử, ngài đừng động nữa, ôm ngài nhà, mát xa chân tay cho ngài.”

 

Cần Lão thử nhúc nhích một chút thấy thật sự quá khó chịu, nghĩ bụng dù cũng ở nhà , ngoài thấy, cần cố sức, liền gật đầu đồng ý.

 

Ai ngờ Thạch Lôi mới ôm ông xuống xe, liền vợ chồng Diệp lão đại từ tiệm về bắt gặp. “Lão gia tử ?” Diệp đại tẩu thấy Thạch Lôi đang ôm lão gia tử, kinh ngạc đến mức đồ trong tay rơi cả. Nàng cũng bận tâm đến đồ vật đất, vội vàng xích gần hỏi. “Sao ? Bị ngã ở trang viên chuyện gì thế?”

 

Mặt Cần Lão khỏi đỏ lên, vội vàng : “Không , , chỉ là xe tê chân thôi!”

 

Diệp đại tẩu tin lời giải thích của ông, chỉ là tê chân đơn giản như , với tính cách mạnh mẽ của Cần lão gia tử, chắc chắn thể đồng ý để Thạch Lôi ôm ông xuống xe. Thế là nàng trực tiếp đưa mắt Thạch Lôi, hỏi: “Ta vẫn là hỏi ngươi , rốt cuộc là chuyện gì?”

 

Thạch Lôi là thành thật, cũng dối, Diệp đại tẩu hỏi, liền : “Lúc về thành, Tình Thiên cô nương gối đầu đùi lão gia tử ngủ , lão gia tử liền giữ nguyên một tư thế dám động, cho nên chân tay đều đè tê dại.”

 

“Lão gia tử, ngài thật là…” Diệp đại tẩu xót xa , “Nàng ngủ thì ngài cứ dịch nàng sang một bên, hoặc gọi nàng dậy chẳng xong ? Sao thể để nàng gối đầu đùi ngài ngủ suốt cả đường chứ! Đừng là ngài, ngay cả chúng trẻ tuổi như còn chịu nổi, việc khó chịu đến mức nào chứ!”

 

“Trước hết về phòng hãy .” Cần Lão ôm khắp khó chịu vô cùng, chỉ mong về phòng đó nhanh chóng đặt xuống.

 

Diệp đại tẩu ngoảnh đầu với Diệp lão đại: “Chàng cứ mang hết đồ đạc lên hậu trù , theo lão gia tử qua xem .”

 

Diệp lão đại lúc nhặt hết những thứ rơi đất lên , ứng một tiếng.

 

Cần Lão thấy Diệp lão đại tay xách nhiều đồ về phía hậu trù, nhịn hỏi Diệp đại tẩu: “Hôm nay mua nhiều rau như ? Hơn nữa các ngươi hôm nay về sớm thế?”

 

“Lão gia tử, ngài quên , hôm nay là sinh thần của ngài đó!” Diệp đại tẩu ,

 

“Mạnh Ngọc kể cho khi ngài đưa Tình Thiên đến trang viên .” “Vì đây là ngày sinh nhật lớn, thấy ngài cũng chẳng ý định tổ chức linh đình.” “Vậy nên hôm nay cố tình mua thêm ít đồ về, định bụng tối nay sẽ nấu thêm vài món ăn, chúng nhà đóng cửa cùng ăn mừng một bữa.”

 

Cần Lão sững sờ, ông thực sự ngờ là sinh nhật của . Nghĩ , hơn mười năm ông từng chính thức ăn mừng sinh nhật. Một cô độc, mỗi khi qua một ngày sinh nhật là già thêm một tuổi. Vừa nghĩ đến những điều đó, ông còn tâm trí nào mà ăn mừng sinh nhật nữa. Dù Thạch Lôi và Mạnh Ngọc bên cạnh, nhưng Cần Lão cũng lâu còn bày vẽ những thứ . Không ngờ năm nay Mạnh Ngọc ngày sinh của ông cho Diệp Đại Tẩu, mà Diệp Đại Tẩu còn đặc biệt giúp ông ăn mừng sinh nhật.

 

Mãi đến khi Thạch Lôi bế trong nhà, an vị giường, Cần Lão mới hồn, sống mũi khỏi cay cay. Năm nay còn một cô đơn đón sinh nhật nữa , trong nhà , thêm trẻ con, đúng là nên ăn mừng một bữa thật thịnh soạn.

 

“Trong xe còn đồ đạc và rau củ chúng mang từ trang viên về, lát nữa bảo Mạnh Ngọc mang hết nhà bếp, nàng cần dùng gì thì cứ tùy ý dùng.”

 

“Vâng, chuyện ngài cứ yên tâm.” Diệp Đại Tẩu đáp lời, Thạch Lôi đang xoa bóp huyệt đạo chân Cần Lão, kìm hỏi, “Mà chân của ngài, đỡ hơn chút nào ?”

 

“Vốn dĩ cũng chẳng gì to tát, xoa bóp chút là thôi.” Cần Lão đoạn, đưa tay xoa xoa mũi, “Có điều với nàng một tiếng, tất cả là do chăm sóc Tình Thiên, sáng sớm để đứa bé dọa sợ …”

 

Cần Lão kể rành mạch từng chi tiết chuyện sáng nay cho Diệp Đại Tẩu .

 

Diệp Đại Tẩu hiểu ngay chuyện của Tình Thiên.

 

“Ta nên qua sớm hơn bầu bạn cùng Tình Thiên, lẽ sẽ xảy chuyện như …”

 

Nhìn Cần Lão vẻ mặt hối hận, Diệp Đại Tẩu vội vàng an ủi, “Lão gia, chuyện thể trách ngài chứ! Tình Thiên tuổi còn nhỏ, quả thật dễ dọa sợ. trẻ con cái là ở chỗ đó, chẳng mấy chốc sẽ quên thôi. Không , ngài cứ nghỉ ngơi cho , sẽ về xem nàng thế nào.”

 

 

Loading...