Trên Đường Chạy Nạn Nhặt Được Tiểu Phúc Bảo , Cả Nhà Đổi Vận - Chương 414:--- ---

Cập nhật lúc: 2025-10-15 12:57:52
Lượt xem: 0

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/Vt6cHAxjv

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

 

Khi bệnh, bên cạnh thật .

 

“Uống t.h.u.ố.c gì, chúng uống thuốc!” Diệp Đại Tẩu ôm Tình Thiên trở về, liếc Diệp Lão Đại một cái, “Thuốc nào cũng độc ba phần, thể bớt uống thì vẫn nên bớt uống. Chiều nay hãy trông chừng con gái nhiều hơn một chút, xem triệu chứng gì khác . Nếu như cổ họng đau, ho phát sốt, thì chúng hãy mau chóng đến y quán.” Tình Thiên ngày nào cũng uống t.h.u.ố.c bổ, Diệp Đại Tẩu đau lòng lắm , còn nỡ để con bé uống thêm chút t.h.u.ố.c thang cần thiết nào nữa. Diệp Lão Đại cũng vì lo lắng mà luống cuống, liền gật đầu lia lịa, đó với Tình Thiên: “Hai ngày nay con đến phòng Thái lão gia nữa, thể con yếu ớt, vạn nhất cũng ngã bệnh, sẽ uống t.h.u.ố.c đắng giống Thái lão gia đấy.”

 

“Thế nhưng...” Tình Thiên lời liền vui, “Bị bệnh đáng thương bao, ở bên Thái lão gia nhiều hơn mới !”

 

Diệp Lão Đại kiên nhẫn giảng giải cho nàng: “Vậy nếu con vì thế mà ngã bệnh, trong lòng Thái lão gia sẽ đau khổ bao?” Tình Thiên thấy lời quả thật lý, lúc mới im lặng. Diệp Đại Tẩu thì yên lòng hết đến khác sờ trán Tình Thiên, sợ nàng khoảnh khắc liền đột nhiên phát sốt.

 

Ba đang chuyện trong phòng, Diệp Lão Nhị tới gọi: “Đại ca, Đại tẩu, Ngụy dẫn Tần tiểu thiếu gia đến thăm Tình Thiên .” Diệp Lão Đại và thê tử liền ngẩn , lành như tại đến thăm Tình Thiên? bọn họ vẫn vội vàng ngoài nghênh đón .

 

“Tình Thiên đỡ hơn ?” Ngụy nhà liền vô cùng quan tâm hỏi.

 

“Ngụy , !”

 

“Không bệnh ?” Ngụy Diễn cũng chút kinh ngạc, “Chúng khi học xong nội dung buổi sáng liền vội vàng đến xem đây!” Tần Hạc Hiên tuy lời nào, nhưng vẫn bên cạnh luôn chú ý sắc mặt Tình Thiên. Phát hiện nàng sắc mặt vô cùng hồng hào, tinh thần cũng , hề giống dáng vẻ bệnh chút nào, lúc mới thở phào nhẹ nhõm.

 

Diệp Lão Đại phỏng đoán: “Có giữ cửa nhầm , là Sầm lão bệnh, nên tối qua đều ngủ ngon. Tình Thiên sáng sớm thức dậy, buồn ngủ đến mức mắt mở , nàng như cũng thể học. Cho nên liền mang nàng đến tiệm, để nàng ngủ thêm một lát nữa. Lúc mới ngủ dậy, các vị đến .”

 

Mèo Dịch Truyện

“Vậy chắc là giữ cửa truyền lời nhầm .” Tần Hạc Hiên chút ngượng ngùng sờ sờ mũi, thầm nghĩ may mà Diệp gia loại bắt bẻ, nếu thì thật quá xui xẻo, “Tình Thiên thì nhất .”

 

“Tần ca ca, vẫn khỏe mà!” Tình Thiên còn dậy nhảy nhót hai cái nữa, Diệp Đại Tẩu nhanh tay lẹ mắt ấn chặt .

 

“Giường sắp con nhảy sập .”

 

“Sập thì cứ để Diệp Tam thúc cho cái mới là .” Tần Hạc Hiên đùa. Mọi nhất thời đều bật .

 

Thấy Tình Thiên , Ngụy Diễn liền chuẩn dậy cáo từ. Diệp Đại Tẩu vội vàng mời: “Ngụy và Tần tiểu thiếu gia đến , thì hãy ở đây dùng bữa trưa . Bánh sủi cảo trong tiệm đều sẵn, chỉ cần bỏ nồi nấu là thể ăn . Ta sẽ thêm hai món rau nhỏ cho các vị, thế nào?” Ngụy Diễn vẫn luôn thích tài nghệ của Diệp Đại Tẩu, lời nào lý do đồng ý.

 

“Vậy thì sẽ khách khí, phiền Diệp Đại Tẩu .”

 

“Ngài thể đến dùng bữa, chúng còn mừng kịp, nào chuyện phiền hà phiền hà.” Diệp Đại Tẩu đoạn liền đến hậu bếp bắt đầu bận rộn.

 

Hiện nay trong tiệm ngoài bánh sủi cảo nhân rau bồ công , còn chuẩn lượng nhỏ bánh sủi cảo nhân rau cải tề thịt heo, và nhân hẹ tam tươi. Diệp Đại Tẩu mỗi loại luộc một đĩa, gắp hai đĩa rau nguội đặt lên bàn , đó xào hai món ăn nữa mang lên.

 

“Thật sự phiền Diệp Đại Tẩu .” Ngụy Diễn ăn sủi cảo, ngừng giơ ngón cái, “Món sủi cảo nhân rau bồ công , ăn mãi chán! Chẳng trách tiệm của nàng ăn phát đạt!”

 

“Món sủi cảo cũng chỉ thể ăn theo mùa một hai tháng, đó việc ăn thế nào vẫn !”

 

“Một hai tháng là đủ .” Ngụy Diễn đối với tài nghệ của Diệp Đại Tẩu vô cùng tự tin, “Danh tiếng vang xa, khác ăn sủi cảo là thể nghĩ đến nhà nàng, đến lúc đó sủi cảo nhân rau bồ công cũng đều như .”

 

“Có thể nhanh chóng mở tiệm như , cũng nhờ ơn Ngụy .” Diệp Đại Tẩu ngừng bày tỏ lòng cảm kích, “Nếu ngài buổi trưa thể uống rượu, thế nào cũng để cha bọn nhỏ cùng ngài uống vài chén.”

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/tren-duong-chay-nan-nhat-duoc-tieu-phuc-bao-ca-nha-doi-van/chuong-414.html.]

 

“Rượu thì uống nữa, thấy nơi của nàng ăn phát đạt, cũng yên tâm .” Ngụy và Tần Hạc Hiên khi dùng bữa trưa xong liền rời . Trước khi , Tần Hạc Hiên còn dặn dò Tình Thiên nhiều , ngày mai nhất định học.

 

Diệp Đại Tẩu tiễn hai xong, vội vàng chạy thẳng đến hậu bếp. “Buổi trưa thế nào, bận rộn quá ?”

 

“Tuy buổi trưa nay ai đến mua sủi cảo sống nữa. khách trong tiệm vẫn còn khá nhiều. May mà Nguyệt Liên nhanh tay, luôn giúp chúng , ngược cũng thấy quá bận, hơn nhiều so với hôm qua.”

 

“Vậy thì .” Diệp Đại Tẩu Nguyệt Liên đang gói sủi cảo, quả hổ là Sầm lão dùng thể diện của đặc biệt mời về, việc nhanh nhẹn, cũng nhiều chuyện. Đến tối, Diệp Đại Tẩu dứt khoát cho Diệp Nhị Tẩu và Diệp Tam Tẩu đến hậu bếp giúp đỡ, chỉ nàng và Nguyệt Liên hai thử . Tuy mệt một chút, nhưng cũng thể xoay sở . Như , trong lòng Diệp Đại Tẩu tính toán . Xem đợi khi một phụ bếp khác đến, quán sủi cảo bên nàng thỉnh thoảng rời một ngày rưỡi để tiệc, hẳn là sẽ vấn đề gì lớn.

 

Tối đến, khi đóng cửa nghỉ ngơi, một nhà ba trở về Sầm gia. Diệp Đại Tẩu đẩy Tình Thiên cho Diệp Lão Đại : “Huynh về dỗ con bé ngủ , xem lão gia tử, tối nay sẽ ở bên đó trở về nữa.”

 

“Hay là , nàng bận rộn trong tiệm cả ngày mệt mỏi bao, thức trắng một đêm, ngày mai còn đến tiệm, thể chịu nổi!”

 

“Yên tâm , trong lòng tính toán.” Diệp Đại Tẩu kiên trì , “Còn , ngày mai lái xe đưa về thôn, nhất định nghỉ ngơi thật mới !” Diệp Lão Đại tranh giành nửa ngày cũng lay chuyển Diệp Đại Tẩu, đành lời theo.

 

Trước khi chia tay, Tình Thiên còn với Diệp Đại Tẩu: “Nương, nương với Thái lão gia là nhớ ông . Không thăm ông , là các cho . Nương bảo Thái lão gia mau khỏe , đợi ông khỏe thể thăm ông .” Lời của Tình Thiên khiến hai vợ chồng đều bật . Diệp Lão Đại đặt nàng lên vai , : “Nắm chặt , cha đưa con về ngủ.”

 

Diệp Đại Tẩu thẳng đến phòng Sầm lão gia tử. Sầm lão tuy tối qua cho Tình Thiên đến, sợ lây bệnh. Thế nhưng thấy Diệp Đại Tẩu cửa, ánh mắt vẫn lập tức lướt qua nàng phía nàng. Không thấy Tình Thiên cùng đến, ánh mắt lão gia tử rõ ràng tối sầm một chút.

 

Diệp Đại Tẩu vội vàng giải thích: “Tình Thiên vẫn luôn ầm ĩ đòi đến thăm ngài, nhưng ban ngày con bé liên tiếp hắt mấy cái. Đứa trẻ đó thể yếu ớt, giờ vẫn đang uống thuốc. Ta sợ con bé thật sự ngã bệnh, đến lúc đó ở giữa hai thì quá khó xoay sở.” Nghe Tình Thiên ban ngày đều bắt đầu hắt , Sầm lão gia tử lập tức cho nàng đến nữa.

 

“Nàng đúng đó, mấy ngày đừng cho con bé đến nữa, đợi khỏe .”

 

“Trước đây cho con bé đến, nó vui . Nói Thái lão gia bệnh , nó nhất định đến bầu bạn, nếu thì quá đáng thương. Ta và cha nó hết lời khuyên nhủ, cuối cùng mới chịu đến. Vừa cha nó đưa về ngủ còn kêu gào, đến thăm ngài, là và cha nó cho nó đến đấy!” Nghe Diệp Đại Tẩu như , trong đầu Sầm lão gần như thể tưởng tượng cảnh tượng, lập tức đến tít mắt.

 

“Tình Thiên đúng là một đứa trẻ , thật uổng công thương yêu con bé.” Diệp Đại Tẩu bầu bạn chuyện với lão gia tử một lát, thấy ông tinh thần đều , rằng hẳn là chuyện gì lớn.

 

“Hôm nay ngài còn chỗ nào thoải mái ?” Diệp Đại Tẩu hỏi, đưa tay sờ trán Sầm lão gia tử, phát hiện hề nóng, càng thêm thở phào nhẹ nhõm. Thông thường, sốt dễ tái phát nhất ban đêm. Rất nhiều uống thuốc, ban ngày trông vẻ hạ sốt, nhưng ban đêm đột ngột tái phát. “Xem t.h.u.ố.c của Kiều đại phu thật sự hiệu nghiệm, lo ngài buổi tối sẽ tiếp tục phát sốt nữa đấy!”

 

“Lão Kiều đầu tuy tính khí chút cổ quái, nhưng đến y thuật, vẫn là bản lĩnh đấy.”

 

“Hôm nay ngài ăn gì ?” Diệp Đại Tẩu hỏi, xách một chiếc hũ sứ, “Tiểu phòng bếp còn lửa ? Ta hâm nóng cái . Ban ngày ở tiệm việc gì , hầm một chút canh gà ô cốt. Khi nào ngài đói hoặc uống thì cứ với .” Sầm lão trong lòng ấm áp vô cùng, nhưng ngoài miệng vẫn : “Đứa nhỏ của nàng, tiệm bận rộn như mà vẫn còn nhớ đến . Ta ở nhà còn thể thiếu đồ ăn ?”

 

“Trong nhà thiếu cũng là chuyện trong nhà, đây là hiếu kính ngài, hầm cả một buổi chiều đấy! Ta đặc biệt đến y quán hỏi , phát sốt đặc biệt tiêu hao thể lực, bồi bổ nhiều mới . Hơn nữa sợ xung đột với t.h.u.ố.c của Kiều đại phu kê, nên dám bỏ d.ư.ợ.c liệu , nhưng hầm thơm đấy.” Sầm lão vốn dĩ ăn bữa tối , nhưng Diệp Đại Tẩu như , hiểu đột nhiên khẩu vị.

 

“Vậy thì múc cho một bát nếm thử xem.” Diệp Đại Tẩu ông nếm thử, vô cùng vui vẻ : “Chúng khi về nhà mới múc từ nồi đất, độ nóng bây giờ đủ, múc cho ngài một bát uống.” Nàng lấy bát và thìa, cẩn thận hớt bỏ lớp dầu nổi mặt, múc cho Sầm lão một bát canh. Canh gà hầm cả một buổi chiều, vị tươi ngon thấm nước canh. Sự ấm nóng , khiến uống từ miệng đến lòng đều cảm thấy ấm áp. Sầm lão uống vài ngụm canh, tại , đột nhiên rơi lệ.

 

“Sao , ngon ? Hay là bỏng ?” Diệp Đại Tẩu ông dọa giật , vội vàng đỡ lấy bát từ tay ông. Sầm lão ngẩng đầu lên, uống cạn bát canh.

 

“Người lớn tuổi , đột nhiên trở nên đa cảm một cách khó hiểu thế .” Sầm lão tự giễu cợt lau mặt , “Ta nhớ bao nhiêu năm trải nghiệm cảm giác , cảm giác ở bên cạnh khi ốm đau, thật bao!”

 

 

Loading...