Trên Đường Chạy Nạn Nhặt Được Tiểu Phúc Bảo , Cả Nhà Đổi Vận - Chương 37:--- Xong rồi, ngân phiếu mất rồi ---
Cập nhật lúc: 2025-10-14 12:54:04
Lượt xem: 23
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/6fTjxREp2d
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Trương bổ khoái thấy liền vội vã : “Đại phu, xin hãy cẩn thận kiểm tra cho vị đại ca , dùng t.h.u.ố.c nhất, cần lo lắng về tiền bạc, sẽ thanh toán!” Lão Trương đầu ôm cháu trai một bên, càng lông mày càng nhíu chặt.
Y do dự tới bên Diệp Nhị Tẩu hỏi: “Các ngươi quan hệ gì?” Diệp Nhị Tẩu vốn đang lo lắng dõi theo tình trạng thương thế của Diệp Lão Đại, liền đáp: “Kia là đại ca, đại tẩu nhà và con gái Tình Thiên của họ.”
“Ai hỏi ngươi chuyện , hỏi ngươi quan hệ gì với lão già ?” Lúc Diệp Nhị Tẩu mới hiểu y hỏi về Lý Phúc.
“Quan hệ gì?” Diệp Nhị Tẩu nhất thời nên thế nào, nghĩ ngợi đáp: “Chỉ là gặp ở Sơn Hải Quan, chủ nhà của lão lương thiện, dẫn chúng quan, cho nên mới cùng… kiểu quan hệ đó…” Lão Trương đầu hỏi: “Vậy chỉ kim ngân tuyến rốt cuộc là ai mua?”
Diệp Nhị Tẩu lúc bỗng nhiên linh quang chợt lóe, lập tức đáp: “Là mua!”
Lão Trương đầu tin : “Nếu là ngươi mua, lão gấp gáp như gì?”
“Thật mà, nhận một việc, cần giúp vá một chiếc váy.” Diệp Nhị Tẩu vội vã : “Lý đại thúc chỉ là giúp thôi.” Lão Trương đầu lúc mới dịu nét mặt hỏi: “Cần bao nhiêu?”
“Không nhiều nhiều, chỉ bạc cần nhiều một chút, chỉ vàng chỉ cần một chút là đủ !” Diệp Nhị Tẩu ước lượng một chút độ dài cho y xem: “Ngài thể giúp một ít ?”
8_Lão Trương đầu giữ vẻ kiêu ngạo gật đầu : “Ai bảo đại ca ngươi cứu cháu trai chứ! Một chút chỉ kim ngân thì đáng là gì.” Y xong liếc Lý Phúc một cái vội vàng : “ rõ ràng với ngươi, chỉ kim ngân là cho ngươi, chứ cho lão già !”
Diệp Nhị Tẩu trong lòng bật , lão Trương đầu tính tình thật là khó ưa. Tuy nhiên, việc cấp bách bây giờ là mua chỉ kim ngân thích hợp, nên nàng liền gật đầu liên tục : “Đương nhiên , vốn dĩ là mua chỉ kim ngân, liên quan gì đến lão .”
“Ừm, lát nữa xong sẽ bảo con trai mang đến cho các ngươi!” Lão Trương đầu khôi phục vẻ kiêu ngạo ban đầu, gật đầu : “Yên tâm , sẽ chậm trễ việc của ngươi .” Đại phu xử lý xong vết thương cho Diệp Lão Đại, Trương bổ khoái liền trả tiền, dẫn đưa Diệp Lão Đại về khách điếm mới rời .
Diệp Nhị Tẩu trở về lầu , lúc mới thời gian chuyện chỉ kim ngân với Lý Phúc.
“Ối chao, đây đúng là chuyện lớn lao, may mà ngươi lanh lợi.” Lý Phúc mừng mặt: “Cũng thật là nhờ đại ca nhà ngươi, ai mà ngờ đứa trẻ y cứu chính là cháu trai của lão Trương đầu!”
“Ai chứ, đúng là trùng hợp.” Diệp Nhị Tẩu cũng cảm thán: “Thế thì , vật liệu đều mua đủ cả, ngày mai thể bắt đầu vá váy .” Lý Phúc vui vẻ : “Từ khi gặp nhà các ngươi, đường gặp chuyện gì cũng đều thuận lợi cả.” Diệp Nhị Tẩu cũng : “Ta nghĩ, lẽ là hai nhà chúng duyên, các ngươi cũng giúp nhà …”
Lời nàng dứt, liền thấy tiếng Tình Thiên vọng lên từ tầng một. Kể từ khi đến Diệp gia, Tình Thiên từng , đột nhiên t.h.ả.m thiết như , chẳng lẽ vết thương của Diệp Lão Đại đột nhiên trở nặng? Nghĩ đến đây, Diệp Nhị Tẩu càng bước nhanh hơn.
Cửa phòng Diệp Lão Đại mở, nàng nghĩ ngợi gì mà trực tiếp bước . Vừa thấy mấy đứa trẻ đều ở trong phòng , đang líu lo dẻo miệng dỗ dành Tình Thiên.
“Tình Thiên ngoan, bọn đều thích ăn kẹo hồ lô , đừng nữa mà!” Diệp Xương Thụy xong huých Diệp Xương Tuyết bên cạnh một cái. Diệp Xương Tuyết cố gắng nuốt nước bọt tích tụ trong miệng, cũng gật đầu theo : “Ừm, cái thứ đó gì ngon , đấy thôi, ngày ở quê bọn ăn suốt, ngán lắm !” Diệp Xương Triệu trực tiếp đưa tay lau nước mắt cho Tình Thiên. Diệp Xương Thụy lập tức vỗ cái tay nhỏ dơ bẩn đen thui của y xuống.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/tren-duong-chay-nan-nhat-duoc-tieu-phuc-bao-ca-nha-doi-van/chuong-37-xong-roi-ngan-phieu-mat-roi.html.]
“Chẳng qua chỉ là một cái kẹo hồ lô thôi mà, gì đáng để chứ.” Diệp Xương Phong tuy miệng , nhưng mắt vẫn liếc Tình Thiên, chú ý đến tình hình của . Diệp Xương Niên thèm đến mức nước dãi đầy miệng, dám gì, sợ mở miệng là sẽ chảy . Y chỉ thể dùng tay che miệng, mặc kệ các ca ca gì, y cũng chỉ liên tục gật đầu.
Diệp Nhị Tẩu chuyện gì, chỉ thấy từ “kẹo hồ lô”, liền với Diệp Đại Tẩu: “Đại tẩu, Tình Thiên ăn kẹo hồ lô thì ngươi cứ mua cho , để đứa trẻ đến thế ?” Diệp Đại Tẩu đau lòng lau nước mắt cho Tình Thiên : “Đâu là ăn kẹo hồ lô !
“Lúc chúng chợ, chẳng mua cho một xâu .
“Khi đó ăn một viên ăn nữa, là để dành phần còn mang về cho các ca ca ăn.
“Ta cứ ăn hết , khi về nương sẽ mua cho mỗi ca ca một xâu nữa.
“Kết quả đó xảy nhiều chuyện như , đại ca ngươi thương, quên béng chuyện .
“Chẳng , về thấy mấy ca ca, lập tức bắt đầu , rằng ăn hết kẹo hồ lô , dỗ mãi nín.” Diệp Nhị Tẩu cũng dở dở , đưa tay xoa xoa đầu nhỏ của Tình Thiên : “Tình Thiên nhà chúng thật là quá hiểu chuyện, cái gì cũng nghĩ cho các ca ca, mau nín , sẽ bảo nhị thúc ngươi ngoài tìm thử xem thể gặp bán kẹo hồ lô .”
Mèo Dịch Truyện
Tình Thiên ngẩng đầu nàng, nức nở hỏi: “Có mua ?”
“Yên tâm, hôm nay mua thì mai sẽ chợ mua, nhất định sẽ để các ca ca đều ăn!” Tình Thiên , lúc mới dần ngừng .
“Vậy thì phiền lão nhị , lấy tiền cho ngươi.” Diệp Đại Tẩu lời , vội vàng lật gối đầu, tìm bọc đồ của định lấy tiền cho nàng.
“Mấy cái kẹo hồ lô thôi mà, chẳng lẽ con trai ăn ? Còn cần ngươi bỏ tiền?” Diệp Nhị Tẩu chịu nhận tiền của nàng, vội vàng ngoài. tay Diệp Đại Tẩu đang mở bọc đồ tìm tiền bỗng nhiên khựng .
Trong bọc đồ bộ quần áo tươm tất nhất của nàng và Diệp Lão Đại, loại mà bình thường chỉ dám lấy mặc dịp năm mới, lễ tết. Bên trong quần áo cất giấu một cây trâm bạc, một đôi vòng tay bạc, cùng một đôi hoa tai vàng nhỏ hơn cả móng tay cái, tất cả đều là của hồi môn của nàng năm xưa. Ngoài , còn một ít tiền đồng lẻ tẻ. Có thể , cái bọc đồ chính là bộ gia tài của nàng và Diệp Lão Đại. Cho nên ngày đó khi nhận năm mươi lượng ngân phiếu, nàng cũng cất nó bọc đồ, còn đặc biệt nhét trong quần áo.
Thế nhưng giờ đây nàng lật quần áo chuẩn tìm tiền đồng thì phát hiện ngân phiếu biến mất. Diệp Đại Tẩu lạnh toát, tay cũng tự chủ mà bắt đầu run rẩy. nàng cũng sợ là nhớ nhầm vị trí, thế là nàng lôi tất cả thứ trong bọc đồ lục soát một lượt. Trâm cài, vòng tay, hoa tai đều còn, thậm chí cả tiền đồng lẻ tẻ cũng thiếu một xu, duy chỉ tờ ngân phiếu năm mươi lượng là thấy .
Diệp Đại Tẩu gấp đến mức đưa tay đẩy mạnh Diệp Lão Đại đang giường. Nàng đẩy trúng lưng của Diệp Lão Đại. Diệp Lão Đại đau đến mức “Ối” một tiếng. Diệp Đại Tẩu lúc cũng còn để ý đến, vội vã hỏi: “Chàng lấy ngân phiếu ?”
Nàng bây giờ chỉ thể hy vọng Diệp Lão Đại an tâm, nên cất ngân phiếu . Diệp Lão Đại khó hiểu hỏi ngược : “Ngân phiếu chẳng ở chỗ nàng ? Ta còn nàng cất ở , thì cất chứ?” Diệp Đại Tẩu như một chậu nước đá dội từ đầu đến chân, lạnh thấu xương, nàng liền đổ sụp xuống giường òa lên.
“Xong , ngân phiếu mất ––”