Trên Đường Chạy Nạn Nhặt Được Tiểu Phúc Bảo , Cả Nhà Đổi Vận - Chương 353:--- Nàng ta nói dối, nàng ta cố ý! ---
Cập nhật lúc: 2025-10-15 09:27:38
Lượt xem: 0
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/8Uw8rOeVOM
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
“Tộc trưởng cần đa lễ.” Diệp Khánh Sơn vội đưa tay đỡ Diệp Đông Minh dậy, tiện thể giải thích hộ Diệp lão đại: “Thật khi về thôn, đại ca nhắc nhở dành thời gian đến bái phỏng ngài, tiện thể sửa nội dung gia phả. vì khi đó thê nhi của đều còn ở Kinh thành, cộng thêm đang dịp năm mới, bèn đợi qua năm cũng như , thành thử mới trì hoãn.”
Nghe Diệp Khánh Sơn , Diệp Đông Minh lập tức đáp: “Ôi chao, , cả. Ngài là Đại tướng quân do Hoàng thượng đích phong, dám để ngài đến bái phỏng ? Chuyện gia phả, đợi về sẽ khẩn trương sửa ngay. Tuy nhiên, vẫn phiền ngài tên và ngày sinh của phu nhân cùng hai vị công tử cho .”
Diệp lão tứ thấy , liền liếc mắt hiệu cho Diệp lão đại, ý : Ngươi xem gì nào? Diệp lão đại đầu tiên thấy tộc trưởng bộ dạng khúm núm như . Y khỏi tự hỏi, nhà đối xử với Diệp Khánh Sơn quá tùy tiện, đủ tôn trọng chăng? Chủ yếu là đây Diệp Khánh Sơn giả vờ sa cơ lỡ vận trở về, những ngày tết ngày nào cũng quây quần bên , Diệp Khánh Sơn cũng chẳng hề chút khí chất của quyền quý. Nay quen với cách ở chung, cho dù y là Trấn Quốc Đại tướng quân, dường như cũng khó thoát khỏi lối đối xử tùy tiện đó.
Diệp Khánh Sơn dường như thấu tâm tư của Diệp lão đại, nhân lúc phòng Diệp Xương Thụy để thứ gì đó, y vội hạ giọng với Diệp lão đại: “Đại ca, chúng câu nệ chuyện . Nếu các đều chuyện với như tộc trưởng, thì tình thật sự khó mà giữ .” Diệp lão đại nghĩ cũng , nhà ai đóng cửa mà còn chuyện kiểu đó chứ! “Yên tâm , ngươi quan cứ quan, chúng thích cứ thích.” Diệp Khánh Sơn lúc mới thở phào nhẹ nhõm : “Phải như mới . Đại ca, giấu gì , thật sự hối hận vì về Kinh thành. Nơi Kinh thành đủ loại quy củ thật sự quá nhiều, những kẻ quan đó, bọn họ một câu, hận thể xoay tám trăm lượt đầu óc mới thể hiểu rõ rốt cuộc ý của là gì. Nơi biên quan tuy cũng chút chuyện đấu đá nội bộ, nhưng thẳng thắn hơn bên Kinh thành nhiều. Không gì khác, chỉ riêng chuyện hôm qua yến tiệc đồng liêu, nửa ngày suýt nghẹt thở, công việc thật sự hợp với .”
“Biên quan dù đến mấy rốt cuộc vẫn hiểm nguy, giờ ngươi thê nhi , thể cứ mãi sống những ngày tháng hiểm nguy cận kề như nữa. Hơn nữa, giờ triều đình Tần đại nhân giúp đỡ, chắc chắn hơn nhiều so với việc ngươi tự mò đá qua sông, ngươi cứ học hỏi cho !” Diệp Khánh Sơn tâm phục khẩu phục gật đầu : “Lời đại ca lý, đúng là như ! Hơn nữa, thể kết giao với Tần đại nhân, cũng là nhờ cả nhà đại ca, …” Diệp Khánh Sơn còn hết câu Diệp lão đại cắt lời: “Ngươi mới đó, hai nhà chúng cứ thích thật lòng mà đối đãi, giờ lời thì khách sáo quá .” “Hừm, đại ca, ý đó, là , các chuyện gì, chỉ cần là việc thể giúp, đều đừng khách sáo với .” “Nhà chúng ở thôn quê cứ an phận nông, thể chuyện gì chứ.” Diệp lão đại , “Ngươi cứ yên tâm, ở Kinh thành quan cho , đại ca thể cam đoan với ngươi, nhà chúng tuyệt đối sẽ kẻ nào lợi dụng danh tiếng của ngươi việc bại hoại thanh danh của ngươi …”
Hai đến đây, lúc thấy Diệp lão tứ từ ngoài cửa qua, dắt mấy đứa trẻ ngoài chơi, Diệp lão đại lập tức sững sờ, dường như nhớ điều gì đó. Diệp Khánh Sơn chớp lấy cơ hội hỏi: “Đại ca, chuyện gì ? Có chuyện gì cứ thẳng.” Diệp lão đại gãi đầu : “Cũng chuyện gì lớn, chỉ là Tết, khi chúng cùng đại tẩu ngươi tham gia cuộc thi nấu ăn, lão tứ để ý một tiểu nương tử tham gia cuộc thi. Sau phát hiện gia cảnh hơn nhà một bậc, lão tứ từng thành , xem thế nào cũng xứng với , cho nên ngay cả nhắc đến cũng dám nữa…”
Sau chuyện năm mới, Diệp Khánh Sơn sớm kể về những chuyện Diệp lão tứ trải qua đây, vốn dĩ vô cùng đồng tình với y. Giờ kể chuyện xong, y lập tức : “Vậy còn chờ gì nữa, đại ca là cô nương nhà ai ? Chúng mời một bà mai đến dò la một chút chẳng là ?” Diệp lão đại : “Khoan hãy vội, đến việc chúng cô nương nhà ai, cho dù , cũng dò la rõ ràng tình hình gia đình nàng thế nào . Vạn nhất cha đắn hoặc họ hàng khó dây, cưới về cũng là phiền phức.” “Đại ca, cứ việc dò hỏi, chỉ cần cô nương là là , còn về những họ hàng khó dây , chẳng ở đây , ai dám đến nhà chúng gây chuyện?” “Lát nữa sẽ bàn với nương một chút, nếu lão tứ thật sự ý , thì sẽ hỏi thăm.” Diệp lão đại cũng Diệp Khánh Sơn động lòng, “Chỉ là cô nương nhà chịu gả về thôn quê , dù bình thường đều tỳ nữ cận theo.”
“Vậy gia thế hẳn là tồi chút nào.” Diệp Khánh Sơn xoa cằm, trầm ngâm một lát , “Lão tứ giờ cũng chẳng công việc đàng hoàng, cũng chẳng nghề ngỗng gì, tuổi trẻ như ở trong thôn thì tiền đồ . Theo , bằng để y theo Kinh thành tìm một con đường mưu sinh.” “Thật ?” Diệp lão đại lời , mừng rỡ khôn xiết. Phải rằng, Diệp lão tứ giờ gần như trở thành nỗi lo trong lòng cả nhà. Với cái tuổi của Diệp lão tứ, ngoài học trò quá lớn, hiếm ai nhận. Hơn nữa thật, thời gian học việc cũng quá dài. Tuổi nhỏ học trò, nhiều nhất chịu mấy năm khổ cực, rốt cuộc cũng học nghề. Diệp lão tứ tuổi , nếu ngoài học trò, đợi đến khi nghề e là hai mươi lăm hai mươi sáu tuổi , chỉ lỡ dở chuyện hôn nhân, mà mấy năm học việc thu nhập cũng ít ỏi. Mọi khi Quan đều mở mang kiến thức ít, để Diệp lão tứ cả đời ở thôn nông, dường như cũng là một con đường gì. Giờ Diệp Khánh Sơn chủ động đưa ý , Diệp lão đại thể vui chứ! “Ta đây sẽ gọi lão tứ về.” Diệp lão đại kích động . “Đại ca, hôm nay , cần vội, chuyện của lão tứ đợi tối ăn cơm xong, cả nhà chúng cùng bàn bạc.” “ đúng, vẫn là ngươi suy nghĩ chu đáo.”
Hai chuyện quên mất chính sự, trò chuyện hồi lâu, mãi đến khi Diệp lão tam đến giục: “Khánh Sơn ca, vẫn xong ? Tộc trưởng đợi nửa ngày .” Diệp Khánh Sơn lúc mới nhớ đến đây để thứ gì đó, vội : “Rồi , sắp xong ngay.” Y vội vàng mấy hàng chữ lên giấy, cầm đến giao cho Diệp Đông Minh. Diệp Đông Minh nhận lấy, xem xét kỹ lưỡng một lượt. Chữ của Diệp Khánh Sơn tuy bình thường, nhưng may mắn là hề nguệch ngoạc, đều rõ ràng rành mạch. “Yên tâm , về sẽ lo liệu rõ ràng cho ngài.” Diệp Đông Minh xác nhận vấn đề gì, liền gấp giấy bỏ trong ngực, đó xoa xoa tay : “Còn một chuyện nữa. Ngài nay trở về, Hoàng thượng phong Trấn Quốc Đại tướng quân. Chuyện vinh hiển tổ tông như , tộc chúng cũng nên chọn một ngày , mở từ đường, bẩm báo với liệt tổ liệt tông một chút, ngài thấy ?”
Diệp Đông Minh lời khi thật sự chút căng thẳng, sợ Diệp Khánh Sơn đồng ý. Dù thì giờ là tộc mượn thế của y để rạng danh. May mà Diệp Khánh Sơn cũng dễ chuyện, gật đầu đáp: “Phải như , lát nữa tộc trưởng chọn ngày thì báo cho một tiếng, đến lúc đó sẽ dẫn thê nhi trở về.” “Tốt , về sẽ bảo các trưởng lão chọn một ngày lành.” Diệp Đông Minh xong dậy : “Cũng còn sớm nữa, sẽ quấy rầy nhiều, xin phép trở về .” Y ngoài, lúc chạm mặt Diệp đại tẩu từ phòng bếp . “Tộc trưởng vội ? Vội cái gì chứ, ăn cơm xong hẵng !”
Diệp Đông Minh định giờ , giờ trưa cũng chẳng giờ tối, ăn bữa trưa bữa tối đây. Lời còn kịp thốt , y chợt nhớ , đó Diệp lão đại hình như , bọn họ từ Kinh thành trở về, vòng qua huyện thành tìm , kết quả là chẳng gặp ai. Hóa cả nhà đến giờ vẫn ăn bữa trưa nào! “Các ngươi mau ăn cơm , đừng để đói bụng. Ta trưa nay ăn ở nhà thôn trưởng , giờ vẫn đói, mau về thôi, còn nhiều việc lắm!” Sau khi tiễn tộc trưởng , Diệp đại tẩu nhanh nấu xong cơm và dọn lên bàn, lúc mới phát hiện lũ trẻ ở đây. “Để lão tứ dẫn ngoài chơi , tìm chúng.” Diệp lão nhị , khoác chiếc áo bông ngoài. Vừa bao xa, còn tìm thấy Diệp lão tứ và lũ trẻ, thì thấy mấy nhà Diệp Đông Khôi đang đẩy một chiếc xe cút kít ngoài. Bốn phía xe đều che chắn bằng ván gỗ, cũng thấy bên trong chứa gì. trông vẻ nặng, cả nhà thì kéo phía , thì đẩy phía . “Đông Khôi thúc, để giúp các .”
Diệp lão nhị tiến lên định giúp đỡ, nhưng đến gần ngửi thấy một mùi quen thuộc. Diệp Đông Khôi cũng vội vàng ngăn y : “Mau đừng gần, đừng để bẩn y phục của ngươi.” Diệp lão nhị lúc mới phát hiện, cả nhà Diệp Đông Khôi đều mặc những bộ quần áo cũ đầy vá víu, hiển nhiên là nỡ mặc quần áo mới để công việc . “Đông Khôi thúc, sớm đẩy phân đồng ạ?” Diệp lão nhị hỏi. “Sớm sủa gì chứ, qua hai hôm nữa là lập xuân , là sắp đến lúc cày đất .” Diệp Đông Khôi xong mới nhớ , , “Thằng nhóc nhà ngươi, trong đầu vẫn còn nhớ tiết khí ngoài Quan ngoại ? Phía chúng đây ấm áp hơn ngoài Quan ngoại các ngươi nhiều lắm!” “ là !” Diệp lão nhị vỗ trán một cái, “Vậy nhà cũng tranh thủ thời gian thôi.” “Phân bón chất đống trong nhà đủ ? Không đủ nhà san sẻ cho ngươi một xe!” Diệp Đông Khôi lo lắng hỏi. Phải rằng, tục ngữ câu: “Cây lúa một bông hoa, đều nhờ phân bón mà .” Năng suất của năm thế nào, ngoài việc xem trời đất thuận lòng , kế đến chính là xem phân bón cung cấp đủ . Lão Diệp gia năm ngoái nửa cuối năm mới từ Quan ngoại trở về, Diệp Đông Khôi lo lắng nhà y tích trữ đủ phân bón. “Đông Khôi thúc, thúc cứ yên tâm, chuẩn sẵn sàng từ lâu .” Trong chuyện ủ phân, Diệp lão nhị bao giờ lơ là. Để phân bón thể lên men đều, tránh việc cháy rễ khi cày cấy mùa xuân. Diệp lão nhị nương việc hậu viện nhà rộng rãi, suốt mùa đông đổi chỗ ủ phân xới xới mấy bận. Chỉ chờ đến mùa xuân để chúng phát huy tác dụng.
Tiễn nhà Diệp Đông Khôi xong, Diệp lão nhị vội vàng tìm Diệp lão tứ và lũ trẻ. Đi một vòng lớn cuối cùng cũng tìm thấy mấy bọn họ chân núi, bên cạnh dường như còn mấy đứa trẻ khác trong thôn, đang chơi gì. Diệp lão nhị từ xa gọi lớn: “Sao chạy xa thế để chơi? Bụng đói ? Mau về nhà ăn cơm !” Diệp lão tứ liền vội vàng với mấy đứa trẻ nhà : “Nghe thấy , đến lúc về nhà ăn cơm .” Tình Thiên chỉ mấy đứa trẻ đối diện tủi : “ bọn chúng còn xin !” Năm đồng loạt khinh bỉ Diệp lão tứ. “Tứ thúc chỉ dĩ hòa vi quý thôi!” “ đó, Tứ thúc, thúc giúp Tình Thiên!” Diệp Xương Tuyết và Diệp Xương Triệu thì đưa tay chặn hai đứa trẻ định nhân cơ hội bỏ . Tiếu Dạ cũng hạ thấp phát tiếng gừ gừ. Diệp lão tứ cũng tiến thoái lưỡng nan, dù cũng là lớn , tổng thể so đo từng chút với con nhà , chẳng là ăn h.i.ế.p ! Xung đột giữa trẻ con vẫn cần bọn chúng tự giải quyết.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/tren-duong-chay-nan-nhat-duoc-tieu-phuc-bao-ca-nha-doi-van/chuong-353-nang-ta-noi-doi-nang-ta-co-y.html.]
Đã giải quyết. Diệp lão nhị gọi mấy tiếng nhưng cũng thấy bọn chúng tới, đành tự bước tới hỏi: "Ta gọi các ngươi thấy ?"
Diệp Xương Triệu lập tức chỉ hai đứa trẻ mách tội: "Cha, bọn chúng bẩn y phục của Tình Thiên, còn chịu xin ."
Diệp lão nhị đến bên cạnh Tình Thiên, cúi xuống hỏi: "Làm bẩn chỗ nào ? Để nhị thúc xem nào."
Tình Thiên kéo vạt váy cho Diệp lão nhị xem, chỉ thấy vạt váy màu mật ong quả nhiên thêm một vết bùn.
Đối với Diệp lão nhị mà , đây chỉ là mâu thuẫn thường thấy giữa trẻ con, căn bản chẳng chuyện gì to tát.
Nếu hôm nay bẩn váy là con trai chứ Tình Thiên, ngay cả để ý cũng sẽ để ý, thậm chí còn cảm thấy con trai quá kiểu cách. Y phục bẩn thì về giặt là , gì to tát .
trong nhà chỉ mỗi Tình Thiên là cô nương nhỏ, nên Diệp lão nhị cố hết sức dịu giọng . "Nhị thúc đưa con về nhà, để nhị thẩm giúp con giặt sạch ? Nếu giặt sạch, thì sẽ để nhị thẩm may cho con một chiếc mới."
Mèo Dịch Truyện
Theo sự hiểu của Diệp lão nhị về Tình Thiên, đứa bé xưa nay vốn hiểu chuyện và lời nhất, loại lý thì tha khác. Chắc chắn là mấy thấy ức hiếp, nên mới dây dưa dứt.
Nào ngờ Tình Thiên vành mắt đỏ hoe, nước mắt bắt đầu chực trào. Diệp lão nhị lập tức hoảng hốt, nhất thời tay chân luống cuống, nên ôm Tình Thiên dỗ dành một chút, tìm một chiếc khăn để lau nước mắt cho nàng. Điều quan trọng là đường đường là một nam nhân, gì mang theo khăn tay!
Thấy Tình Thiên , mấy đứa trẻ khác lập tức bùng nổ, Diệp Xương Tuyết càng nắm chặt lấy cổ áo một trong hai đứa trẻ : "Ngươi mà còn xin ? Ta thấy ngươi đúng là thiếu đòn !"
Diệp lão nhị cuối cùng cũng nhận chuyện lắm, đầu hỏi Diệp lão tứ: "Rốt cuộc là chuyện gì ?"
"Nhị ca, cũng . Vừa nãy vốn định đưa bọn trẻ về nhà , ai ngờ gặp hai đứa trẻ . Cái cô nương nhỏ đột nhiên nhặt một cục bùn ném Tình Thiên. Gần đây chính là lúc tuyết tan, đường khắp nơi đều lầy lội, cục bùn liền trực tiếp dính váy của Tình Thiên. Mấy thằng nhóc liền như phát điên, bắt xin . cô nương nhỏ , vốn dĩ ném ca ca , cẩn thận ném trúng Tình Thiên. Ngươi là một lớn cũng tiện chấp nhặt với trẻ con!"
Tình Thiên đặc biệt ấm ức : "Nàng dối, nàng chính là cố ý!"