Trên Đường Chạy Nạn Nhặt Được Tiểu Phúc Bảo , Cả Nhà Đổi Vận - Chương 351:--- --- Dù có thành Đại tướng quân, cũng không thể không coi trọng tộc phổ

Cập nhật lúc: 2025-10-15 09:27:36
Lượt xem: 0

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/9KUV8bsqzA

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

 

Tình Thiên ánh mắt chằm chằm của y cho chút sợ hãi, vội đầu nép lưng Tần Hạc Hiên. Đến khi Thụy Thân Vương phi cúi đầu sang, chỉ còn thấy một vạt áo của Tình Thiên.

 

“Hạc Hiên, đây là con nhà ai ?” Thụy Thân Vương phi hiếu kỳ hỏi.

 

Tần Hạc Hiên còn kịp nghĩ nên trả lời thế nào, Thụy Thân Vương cắt ngang câu chuyện: “Nàng đừng hỏi nữa. Nàng xem, chúng dọa đứa trẻ sợ .”

 

Nói đoạn, y vội vàng nháy mắt hiệu cho Tần Hạc Hiên: “Thôi , các con tiếp tục dạo bộ trăm bệnh , đừng chậm trễ. Hôm nào rảnh thì ghé nhà chơi, dì của con nhớ con. Khi chúng ở biệt viện suối nước nóng, nàng cứ luôn miệng nhắc đến con đó!”

 

“Vâng, mẫu cũng , đợi dượng và dì trở về sẽ dẫn con đến bái kiến.”

 

“Tốt , ở nhà đợi các con!” Thụy Thân Vương phi lời , sự chú ý quả nhiên phân tán: “Ta còn mang về đặc sản từ nơi đó cho các con, lát nữa các con đến, bảo hậu bếp cho các con nếm thử.”

 

“Được, tạ ơn dì. Vậy con sẽ về giục mẫu , sớm dẫn con đến đó.” Tần Hạc Hiên vẻ nôn nóng , quả nhiên khiến Thụy Thân Vương phi vô cùng vui vẻ.

 

Thụy Thân Vương thì với Tần Hạc Hiên: “Các con từ bên qua, chăng định qua cầu trực tiếp sờ đinh cửa?”

 

“Mau , nếu lát nữa đông chen chúc sẽ lên .”

 

Tần Hạc Hiên lập tức hiểu ý, vội vàng cáo từ, dẫn Tình Thiên rời .

 

“Ai ——” Thụy Thân Vương phi lúc mới phản ứng , nhưng đầu thì Tần Hạc Hiên và Tình Thiên hòa dòng , còn thấy nữa.

 

Thụy Thân Vương phi oán trách: “Chàng đúng là kẻ thích gây sự lung tung, hại còn kịp rõ Hạc Hiên hôm nay dẫn theo ai ngoài.”

 

Thụy Thân Vương thầm nghĩ, đại niên đưa nàng đến biệt viện là để nàng thư thái, tránh việc nàng nhớ đến đứa con mất sinh bệnh.

 

Giờ đột nhiên thấy một tiểu cô nương tuổi tác xấp xỉ đứa trẻ yểu mệnh năm xưa, mày mắt thậm chí còn vài phần tương tự Thụy Thân Vương phi, để nàng thấy thì còn gì nữa? Về nhà mất ngủ, ngày ngày lau nước mắt. Một khi đổ bệnh nặng, cũng sẽ đau lòng lắm chứ!

 

Tuy nhiên, khi chia tay Tần Hạc Hiên, Thụy Thân Vương trong lòng vẫn luôn vấn vương về tiểu cô nương thấy.

 

Trở về Vương phủ, y rốt cuộc vẫn nhịn , âm thầm sai gọi Thành ma ma bên cạnh Vương phi đến hỏi: “Năm xưa khi đứa trẻ yểu mệnh, ngươi tận mắt thấy nó tắt thở ?”

 

Thành ma ma hiểu mấy năm trôi qua, Vương gia nhớ đến chuyện , nhưng vẫn gật đầu đáp: “Bẩm Vương gia, năm đó lão nô đích xác tận mắt thấy tiểu chủ tử còn thở.”

 

Thụy Thân Vương xong lời , thở dài một tiếng thật sâu, phất tay : “Ta , ngươi lui xuống .”

 

Sau khi Thành ma ma rời , Thụy Thân Vương tự nhốt trong thư phòng uống mấy bầu rượu buồn, gọi tùy tùng dặn dò vài câu.

 

Tùy tùng mệnh rời , Thụy Thân Vương thì say khướt ngả chiếc sô pha mềm trong thư phòng mà ngủ .

 

Ngày hôm tỉnh dậy, y quên mất hôm qua khi uống rượu gì.

 

Tần Hạc Hiên dẫn Tình Thiên bộ trăm bệnh cầu, đó sờ đinh cửa mới trở về phủ.

 

Sáng sớm ngày thứ hai, y trực tiếp dẫn Tình Thiên tìm Ngụy học.

 

Ngụy nhà, thấy Tần Hạc Hiên đang bài văn y định giảng hôm nay cho Tình Thiên .

 

“Tình Thiên đến .” Ngụy vô cùng ngạc nhiên , “Đã lâu thấy con, gia đình vẫn cả chứ?”

 

“Ngụy .” Tình Thiên cất tiếng gọi trong trẻo, “Gia đình đều , đa tạ Ngụy quan tâm.”

 

Ngụy chào hỏi Tình Thiên xong với Tần Hạc Hiên: “Ngươi cái cho nàng , nàng hiểu ?”

 

“Nàng tuy hiểu nhưng thể thuộc lòng.” Tần Hạc Hiên .

 

Ngụy cũng đến trí nhớ của Tình Thiên, nhưng vẫn : “Ngươi thời gian dạy nàng thuộc thơ thì , còn loại văn chương thì đừng vội thuộc.

 

Dù cho trí nhớ , nhưng trong đầu ghi nhớ càng nhiều thứ thì càng dễ rối loạn.”

 

“Vâng!” Tần Hạc Hiên vội vàng đáp lời, y đây từng nghĩ đến điểm , xem vẫn chú ý nhiều hơn mới .

 

“Ngụy , đến để học chữ.” Tình Thiên với vẻ mặt mong đợi y.

 

“Được, đợi giảng xong bài văn cho Hạc Hiên, sẽ đến dạy con chữ nhé?” Ngụy đối với Tình Thiên, vẻ nghiêm khắc như với Tần Hạc Hiên, quả thực như một ông nội hiền lành cưng chiều cháu gái.

 

Tần Hạc Hiên giảng xong, liền lấy một bộ văn phòng tứ bảo mà y chuẩn sẵn cho Tình Thiên đặt lên bàn.

 

Ngụy cầm lên kiểm tra một lượt, phát hiện quả nhiên đều là đồ , gật đầu : “Hạc Hiên chuẩn những thứ thật sự tận tâm.

 

Thôi , ngươi đừng loanh quanh bên Tình Thiên nữa, mau củng cố những điều giảng.

 

Ta chuẩn cho ngươi một đề bài, nhiệm vụ hôm nay là dựa đó một bài văn đưa cho xem.”

 

Sau khi Ngụy cho Tần Hạc Hiên , đầu tiên y nghiêm túc hỏi: “Tình Thiên, con thật sự học chữ với chỉ nhất thời ham chơi?

 

Nếu chỉ là ham chơi, thể dạy con vẽ một vài bức tranh đơn giản, chơi đùa một lát thôi.

 

nếu con thật sự học chữ với , sẽ vì con còn nhỏ là con gái mà nới lỏng yêu cầu đối với con.

 

Vậy nên con hãy tự suy nghĩ cho kỹ, nếu chịu khổ, thì dứt khoát đừng bắt đầu học.”

 

“Con học!” Tình Thiên kiên định , “Con sợ chịu khổ.”

 

Nàng đây ở Thiện gia chịu bao nhiêu khổ cực, nào là cắt cỏ, cho gà ăn, cho heo ăn, quét dọn… thậm chí còn giúp Thiện đại nương tử giặt đồ lót.

 

Ngày tháng hiện tại đối với nàng mà , mỗi ngày đều hạnh phúc như đang mơ.

 

Viết chữ dù mệt, lẽ nào mệt bằng mùa đông giá lạnh dùng nước giếng giặt quần áo?

 

khổ, lẽ nào khổ bằng việc quỳ đất Thiện đại nương tử dùng cành cây quất roi?

 

Thấy Tình Thiên thái độ kiên định, Ngụy lúc mới bắt đầu giảng giải cho Tình Thiên về bút mực giấy nghiên và cách dùng chúng.

 

Y dạy Tình Thiên cách mài mực, chấm mực, nếm bút, dẫn nàng những nét cơ bản nhất giấy.

 

“Hôm nay tiên luyện mấy nét , nhất định theo những gì mà luyện, ngang bằng sổ thẳng.

 

Đừng thấy điều nhàm chán, đây là đang đặt nền móng cho con.

 

Cũng giống như xây nhà đào móng , nếu móng vững…”

 

Lời của Ngụy còn dứt, Tình Thiên tiếp lời: “Sẽ giống như đại ca của con , chữ như ch.ó bò.”

 

“Khụ khụ ——” Ngụy ho khan hai tiếng, gật đầu, “Nói như cũng sai.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/tren-duong-chay-nan-nhat-duoc-tieu-phuc-bao-ca-nha-doi-van/chuong-351-du-co-thanh-dai-tuong-quan-cung-khong-the-khong-coi-trong-toc-pho.html.]

 

Đại ca của con chính là lúc mới học đặt nền móng vững chắc, nên chữ xiêu vẹo gân cốt.”

 

Ngụy xong tiện miệng hỏi: “Y gần đây vẫn kiên trì luyện chữ ?”

 

“Đại ca ngày nào cũng luyện chữ hết ạ.” Tình Thiên , “Ngay cả hai ngày chúng con đến Kinh thành , đại ca cũng mang đồ của theo tranh thủ luyện chữ đó!”

 

“Đại ca của con lúc cũng ở Kinh thành ?” Ngụy hỏi.

 

“Dạ , đại ca ở nhà đường thúc của con ạ!” Tình Thiên .

 

Ngụy : “Vậy hãy gọi y qua đây, xem y luyện chữ thời gian tiến triển gì , chỉ điểm cho y một chút.

 

Vạn nhất luyện sai phương hướng, càng dụng công càng sai lệch.”

 

Tần Hạc Hiên liền sai đến Tướng quân phủ đón Diệp Xương Thụy.

 

Vừa là Ngụy gọi qua để kiểm tra thành quả luyện chữ thời gian , Diệp Xương Thụy lập tức căng thẳng vô cùng.

 

Diệp Khánh Sơn thì mà đầy vẻ hâm mộ.

 

Ngay cả một kẻ thô kệch như y cũng từng danh Ngụy .

 

Không ngờ Diệp Xương Thụy từng Ngụy chỉ điểm, giờ còn thể đến diện kiến lắng giáo huấn.

 

Nghĩ đến đây, y đầu hai đứa con trai ngốc nghếch chẳng nên cơm cháo gì của .

 

Diệp Xương Hãn chỉ nhỏ hơn Diệp Xương Thụy một tuổi.

 

Người danh sư chỉ điểm , còn đứa con nhà thì chỉ nghĩ đến việc trượt băng, khi chơi chẳng thèm kiểm tra xem mặt băng chắc chắn .

 

Ôi chao, chuyện quả thật thể so sánh, càng so càng thấy lòng ngột ngạt.

 

Thôi thôi, Diệp Khánh Sơn từ bỏ suy nghĩ, y vốn dĩ học hành, cũng thể quá khắt khe với các con trai.

 

học hành thì thôi, luyện võ vẫn sức.

 

Y đây ở biên quan bận rộn lo cho gia đình, nay đến Kinh thành, mỗi ngày cũng việc gì, đúng lúc nên rèn giũa công phu căn bản cho hai đứa con trai.

 

Diệp Xương Hãn và Diệp Xương Khôn đang vẻ mặt thông cảm Diệp Xương Thụy đang thu dọn sách vở chuẩn Tần phủ, bỗng nhiên cảm thấy một luồng hàn ý chạy khắp .

 

trong nhà ấm áp như mùa xuân, cửa sổ cũng đóng kín mít, căn bản gió thổi .

 

Chẳng lẽ đúng là hôm qua rơi xuống nước cảm lạnh ?

 

Hai , cùng chạy tìm Thiệu thị xin nước gừng đường uống.

 

thứ cũng ngon, nhưng dù vẫn hơn là cảm gió uống nước t.h.u.ố.c đắng.

 

Diệp Xương Thụy nhanh đón đến Tần phủ, theo Tùng Đào đến thư phòng.

 

Tình Thiên lúc thể tự bàn luyện tập các nét bút, hơn nữa còn nhận lời khen của Ngụy .

 

Nàng đây ở Thiện gia ngày ngày việc, nên tuy gầy, nhưng vẫn khá sức.

 

Tay nàng tuy còn nhỏ, nhưng cầm bút vững vàng, tình trạng trẻ con khác lúc mới bắt đầu cầm bút vững, chữ đều.

 

Ngụy dẫn nàng vài nét xong để nàng tự thử, lập tức tặc tặc xưng kỳ.

 

“Tốt lắm, cứ như .” Ngụy những nét bút Tình Thiên vô cùng hài lòng, “Trước tiên cứ thêm hai trang theo mẫu , nếu , chiều nay thể dạy con vài chữ đơn giản.”

 

Tình Thiên lời lập tức thêm khí thế, luyện tập càng thêm hăng say.

 

Diệp Xương Thụy nhà thấy cảnh tượng , đợi khi rõ nét chữ của Tình Thiên giấy, lập tức cảm thấy da đầu tê dại.

 

Là ảo giác ?

 

Sao y cảm thấy còn bằng mới bắt đầu học chữ?

 

“Ngụy , Tần tiểu thiếu gia.” Diệp Xương Thụy tiến lên chào hỏi hai .

 

“Ừm, Tình Thiên ngươi khi về nhà ngày nào cũng luyện chữ?”

 

“Vâng!” Diệp Xương Thụy căng thẳng nuốt một ngụm nước bọt, “ giấy luyện chữ của thường ngày đều để ở nhà, mang theo.”

 

“Không , giờ ngươi cứ trực tiếp cho xem là .” Ngụy chỉ cái bàn bày sẵn văn phòng tứ bảo bên cạnh, “Viết đại vài câu gì đó xem thử.”

 

Diệp Xương Thụy suy nghĩ một lát, bài thơ mà gần đây luyện tập nhiều nhất, đưa cho Ngụy xem qua.

 

Ngụy chữ của Diệp Xương Thụy, nửa buổi gì, cuối cùng miễn cưỡng dùng bút đỏ khoanh tròn hai chữ : “Hai chữ khá , còn những chữ khác thì vẫn cần luyện tập thêm nhiều đấy!

 

Ngươi xem nét ngang của ngươi , đây từng giảng cho ngươi cách nét ngang ?”

 

“Vâng!” Diệp Xương Thụy trong lòng bực bội, “Ta bình thường khi đều chú ý, nãy quá căng thẳng nên mới…”

 

“Căng thẳng là cái cớ, đến lúc ngươi thi chẳng lẽ căng thẳng?

 

Vạn nhất cơ hội tham gia điện thí, văn mặt Hoàng thượng ngươi còn căng thẳng hơn.

 

Nếu cứ căng thẳng là , thì còn thể thống gì?

 

Ngươi vẫn là luyện tập đủ nhiều, luyện tập nhiều , chữ sẽ trở thành bản năng của ngươi, căn bản cần suy nghĩ, bất cứ lúc nào bất cứ nơi nào cũng sẽ vấn đề gì.”

 

“Vâng.” Diệp Xương Thụy cúi đầu chút hổ, “Xin , Ngụy , nên biện minh cho việc của , khi về nhất định sẽ cố gắng luyện chữ hơn nữa.”

 

“Ngươi quyết tâm .” Ngụy hài lòng gật đầu , “Tuy vấn đề còn ít, nhưng chữ của ngươi hơn nhiều so với lúc chúng mới gặp mặt.

 

Sau khi về tiếp tục luyện tập chăm chỉ, chắc chắn sẽ tiến bộ.”

 

“Nhất định sẽ càng ngày càng .” “Đa tạ Ngụy .” Nhận lời của Ngụy , dù lời động viên nhiều hơn lời khen ngợi, nhưng Diệp Xương Thụy vẫn vui vẻ nở nụ . “Vừa giờ đây Tình Thiên cũng bắt đầu học chữ, lát nữa sẽ chuẩn cho con bé một cuốn tự mang về. Đến lúc đó, nếu con nét bút chữ nào chắc, cũng thể theo đó mà xem.” Diệp Xương Thụy xong liền liên tục gật đầu tạ ơn. Chỉ là y còn tưởng Ngụy chuẩn một cuốn tự , chính là hiệu sách bên ngoài mua một cuốn. Vạn vạn ngờ, Ngụy lợi dụng thời gian Tình Thiên ở Tần gia mấy ngày , tự cho cô bé một cuốn tự . Mấy ngày nay, Tình Thiên thành thạo tất cả các nét bút, còn học cách mấy chữ đơn giản và tên của . Nàng vốn còn học tên Tần Hạc Hiên, nhưng chữ “Hạc” quả thật quá khó, cuối cùng chỉ học một chữ “Hiên”.

 

Bên phủ tướng quân, tiệc rượu chiêu đãi đồng liêu của Diệp Khánh Sơn, nhờ sự giúp đỡ của Tần phu nhân và Diệp Đại tẩu, tổ chức vô cùng thành công, giành lời khen ngợi nhất trí từ . Ngày hôm khi yến tiệc kết thúc, nhà họ Diệp cuối cùng cũng về nhà. Trước khi , Ngụy giao tự cho Tình Thiên, còn dặn dò: “Không cần quá nhiều, mỗi ngày dành chút thời gian luyện một lát là . một khi bắt đầu , cho dù chỉ một nét, cũng bừa, nhất định theo dạy con, dựa tự , nhớ kỹ ?” Tình Thiên ôm tự như ôm báu vật, liên tục gật đầu.

Mèo Dịch Truyện

 

Diệp Khánh Sơn thấy thể giữ nữa, bèn chủ động đề nghị tiễn họ về. Diệp lão thái thái chịu để y tiễn: “Ôi dào, đường sá xa xôi, con theo về gì cho phí công. Chúng đông như , lẽ nào còn gặp nguy hiểm ?” “Đại nương, về lấy quần áo và giày dép mà tẩu tử và cho , đây đều là đồ , giữ gìn cẩn thận!” Diệp lão đại : “Mẫu , Khánh Sơn theo về cũng , sẽ dẫn y gặp tộc trưởng, phục hồi tên y tộc phổ, thêm và hai đứa trẻ .” “ đúng, con xem cái trí nhớ của , quên cả mất.” Diệp lão thái thái vỗ trán một cái. Đây là việc chính sự, cho dù thành đại tướng quân, cũng thể coi trọng tộc phổ. Lúc họ còn , để đợi họ trở về, Diệp Đông Minh ở thôn Dung Khê hai ngày .

 

 

Loading...