Trên Đường Chạy Nạn Nhặt Được Tiểu Phúc Bảo , Cả Nhà Đổi Vận - Chương 347:--- --- Kính Hiếu Người Như Thân Sinh Mẫu Thân Của Ta
Cập nhật lúc: 2025-10-15 09:27:32
Lượt xem: 1
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Sáng sớm hôm khi thức dậy, Thiệu thị liền đến mời dùng bữa sáng. Đại tẩu nhà họ Diệp nhận thấy mắt Thiệu thị sưng đỏ, mắt còn quầng thâm, trong lòng thầm nghĩ vì gia đình đến mà phiền đến cuộc sống của , thế là khi ăn sáng xong, liền đề nghị rời sớm.
“Bữa sáng cũng dùng xong, chúng đón Tình Thiên về nhà sớm thôi.”
Diệp Khánh Sơn vội vàng giữ : “Đại tẩu, vội vàng như thế, trong nhà nhiều phòng như , cứ ở thêm vài ngày, chơi đùa thỏa thích ở kinh thành hẵng về, chẳng hơn ?”
Thiệu thị cũng giữ khách theo: “Hai đứa con trai nhà thấy nhiều bạn chơi cùng nên vui lắm, cứ ở thêm vài ngày, để bọn trẻ cũng vui vẻ.”
“Ôi chao, trong nhà còn một đống việc chứ! Lần dịp khác .”
“Lúc đang là thời gian nông nhàn, trong nhà việc gì cần bận rộn ?”
“Rằm tháng Giêng cũng qua, xem như hết Tết , hai hôm nữa còn tiệc rượu cần , lão tam cũng nên xưởng mộc khai công …”
Nghe Đại tẩu nhà họ Diệp về việc tiệc rượu, Diệp Khánh Sơn : “Tay nghề của đại tẩu quả thực , những ngày ở quê đều ăn béo lên . Không đại tẩu thường tiệc rượu ở ? Sau nếu cơ hội, sẽ giúp đại tẩu xem thử ở kinh thành đây cơ hội ăn nào .”
Nghe những lời , Thiệu thị đột nhiên căng thẳng. Diệp Khánh Sơn đây từng tổ chức tiệc rượu mời đồng liêu tháng Giêng. Kết quả là việc còn kịp bàn bạc, Diệp Khánh Sơn vắng mặt mười mấy ngày. Thiệu thị sợ sẽ để Đại tẩu nhà họ Diệp đến tiệc cho gia đình, dù đây cũng là đầu tiên Diệp Khánh Sơn mời đồng liêu, nàng quyết định sẽ bỏ thêm tiền tổ chức một bữa thật long trọng, cũng để phu quân nở mày nở mặt. Nếu mời Đại tẩu nhà họ Diệp đến , chẳng sẽ biến thành tiệc đãi khách kiểu thôn quê ?
Vợ chồng nhiều năm, Thiệu thị thể là hiểu Diệp Khánh Sơn, thấy mở miệng là gì. Nàng vội vàng cắt ngang: “ , cũng sẽ giúp đại tẩu lưu tâm nhiều hơn.”
Diệp Khánh Sơn lập tức hiểu ý của vợ , sắc mặt ngay lập tức trở nên khó coi.
24_Tam tẩu nhà họ Diệp : “Huynh Khánh Sơn, tẩu tử, cần hai lo lắng , đại tẩu bây giờ ở kinh thành cũng coi như chút tiếng tăm , các tiệc rượu Tết xếp kín đến tháng Hai, thêm nữa thì thể bận rộn xuể.”
Diệp Khánh Sơn ngạc nhiên Đại tẩu nhà họ Diệp. “Ta giờ cứ nghĩ các món ăn của đại tẩu thua kém gì ngự trù, nhưng vẫn cho rằng vì nhiều năm nhớ quê da diết nên mới thấy bữa cơm ở nhà là ngon nhất, ngờ đại tẩu bản lĩnh thực sự. Vậy nếu đại tẩu tiệc rượu ở kinh thành mà gặp phiền phức gì, nhất định đừng khách sáo, cứ với .”
Thiệu thị ngờ Đại tẩu nhà họ Diệp bản lĩnh như , trong lòng thực vẫn chút tin.
Chỉ Tam tẩu nhà họ Diệp tiếp tục : “Huynh Khánh Sơn, cứ yên tâm , chúng là một nhà, cũng cần giấu giếm các . Đại tẩu thực là cháu gái của Ngự trù Sầm lão gia tử, tay nghề cũng truyền thụ chân truyền, còn từng Thụy Thân Vương phi khen ngợi, nhà bình thường đều lấy việc mời đại tẩu chúng vinh dự đấy!”
Đại tẩu nhà họ Diệp cũng tại Tam tẩu nhà họ Diệp đột nhiên bắt đầu khen , đến mức chút ngượng ngùng, từ phía kéo kéo vạt áo của Tam tẩu nhà họ Diệp. “Ôi chao, những điều gì!”
Tam tẩu nhà họ Diệp thoải mái : “Ôi chao, đại tẩu, Khánh Sơn là nhà, gì mà thể chứ.”
Thiệu thị một bên những lời , trong lòng một nỗi niềm khó tả, nàng dò hỏi: “Chẳng lẽ đại tẩu chính là Du nương tử nổi tiếng gần đây ở kinh thành ?”
“Ôi chao, hóa tẩu tử ?” Giọng điệu của Tam tẩu nhà họ Diệp khoa trương , “Xem danh tiếng của đại tẩu quả thực ngày càng lớn, đến cả từ biên quan trở về cũng !”
Thiệu thị để ý đến thái độ của Tam tẩu nhà họ Diệp, nàng thừa nhận Đại tẩu nhà họ Diệp chính là Du nương tử, trong lòng nàng lập tức nóng bừng. Nàng tiến lên một bước kéo lấy tay Đại tẩu nhà họ Diệp, định , liền Diệp Khánh Sơn cắt ngang.
“Thôi , nàng câm miệng !” Diệp Khánh Sơn với vẻ mặt vui, “Vừa nãy định thì nàng ngăn , bây giờ ? Muộn !”
Thiệu thị ngờ Diệp Khánh Sơn mất mặt giữa chốn đông , sắc mặt nàng lập tức trắng bệch, nước mắt cũng kìm mà trào . Đại tẩu nhà họ Diệp hiểu vì , vội vàng lấy khăn tay giúp Thiệu thị lau nước mắt, sang Diệp Khánh Sơn : “Ngươi gì ! Sao thể chuyện với vợ như thế!” Nàng xong mới nhớ , Diệp Khánh Sơn bây giờ còn là thích sa cơ lỡ vận đến tá túc nhà nữa, mà là Đại tướng quân của triều đình, nàng lập tức nuốt những lời định .
“Hắn chắc là còn tỉnh rượu, đang hồ đồ đấy, đừng để ý đến .” Đại tẩu nhà họ Diệp nhỏ với Thiệu thị, kéo nàng trong phòng xuống, an ủi nàng.
Những bên ngoài cũng đều tính khí đột ngột của Diệp Khánh Sơn cho ngẩn ngơ. Diệp lão thái thái nhíu mày : “Khánh Sơn, ngươi ý gì ? Ta dù gì cũng là một trưởng bối của ngươi, nếu ngươi cứ như , thì sẽ chuyện với ngươi đấy! Nhà họ Diệp ai đối xử với vợ như thế. Những ngày ở nhà ngươi cũng tự thấy , mấy chúng nó đối xử với vợ như thế nào. Ngươi tự xem, thái độ của ngươi đúng ?”
25_Diệp Khánh Sơn thở dài : “Đại nương, những ngày ở nhà, cách trong nhà đối xử với , tự nhiên là rõ. một câu sợ chê, đại , nhị và lão tam kính trọng vợ, đó cũng là vì các tẩu tẩu và đối nhân xử thế quả thực đáng để khác kính trọng. Ta năm xưa tàn ma dại trở về quê, các tẩu tẩu và những chê bai , mà còn luôn quan tâm , quần áo giày dép đều sớm giúp chuẩn xong xuôi.” Diệp Khánh Sơn xong cúi đầu, dùng sức xoa xoa mặt : “ vợ … Haizz, cũng thôi!”
Tam tẩu nhà họ Diệp đến đây, liền liếc mắt hiệu cho lão tam nhà họ Diệp, ý là xem gì mà, tẩu tử mới chính là chê bai chúng , sợ chúng là thích nghèo khó bám víu đấy! Lão tam nhà họ Diệp vội vàng hiệu cho nàng đừng đổ thêm dầu lửa nữa.
Diệp lão thái thái xong những bất mãn của Diệp Khánh Sơn đối với Thiệu thị, : “Khánh Sơn, thể trong mắt ngươi, vợ ngươi quá đáng lắm. thật, từ góc độ của một vợ, thấy vợ ngươi chẳng gì sai cả.”
Diệp Khánh Sơn và Tam tẩu nhà họ Diệp , đồng thời ngạc nhiên Diệp lão thái thái, vì bà những lời như . Đặc biệt là Tam tẩu nhà họ Diệp, nàng luôn cảm thấy bà chồng là một trí tuệ, giỏi xử lý mâu thuẫn trong nhà. Không gì khác, chỉ cần thấy bốn nhà họ Diệp và ba nàng dâu nhiều năm nay vẫn sống hòa thuận như , đủ thấy bản lĩnh của Diệp lão thái thái .
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/tren-duong-chay-nan-nhat-duoc-tieu-phuc-bao-ca-nha-doi-van/chuong-347-kinh-hieu-nguoi-nhu-than-sinh-mau-than-cua-ta.html.]
Trong phòng lập tức yên tĩnh, đều Diệp lão thái thái, xem rốt cuộc bà sẽ gì. Ngay cả Đại tẩu nhà họ Diệp và Thiệu thị đó trong phòng cũng vểnh tai lắng động tĩnh bên ngoài.
“Ngươi đây từng , vợ ngươi là con gái của một gia đình bình thường lấy ở nơi đóng quân ?”
“ .”
“Ngươi nãy bao nhiêu điều về nàng , nhưng hề nhắc đến việc nàng mưu lợi cho nhà đẻ, là vì ngươi là nàng từng ?”
Diệp Khánh Sơn câu hỏi cho sửng sốt, đó mới : “Nàng bao giờ .”
“Khánh Sơn , ngươi ở biên quan những năm liên tục lập công thăng quan tiến chức, nhà đẻ của nàng chỉ là một gia đình bình thường ở địa phương. Nhiều năm như , ngươi nghĩ rằng liệu ai đó nhờ ngươi giúp đỡ hoặc dựa ngươi để mưu cầu lợi ích ?”
Diệp Khánh Sơn chợt nhớ đến một vài tin đồn ở biên quan, lúc đó để ý, bây giờ nghĩ mới hiểu là chuyện gì. Giọng lập tức khàn đặc, : “Chắc chắn là , lẽ là nàng chặn hết , nên mới phiền đến …”
“Ngươi từ biên quan trở về, ở kinh thành cũng nhân mạch, nhà đẻ của vợ ngươi cũng thể giúp đỡ ngươi. Nàng thể , chỉ thể là cố gắng tránh rủi ro thể xảy , gây thêm phiền phức cho ngươi. Ngươi tự xem, nàng sai điều gì?”
Diệp Khánh Sơn cúi đầu gì.
“Khánh Sơn, vợ và con của ngươi là đầu tiên đến kinh thành, nhân dịp năm mới, ngươi bỏ mặc họ trong cái phủ lớn , đ.á.n.h tiếng một cái biến mất mười mấy ngày, mãi đến khi trở về, mang theo một đám thích nhà quê. Vợ ngươi quen chúng , chút đề phòng và lo lắng, đó chẳng là chuyện bình thường ? Nàng một là tỏ thái độ khó chịu với chúng , hai là chậm trễ đãi chúng , ngươi lý do gì để nổi giận?”
Nghe những lời của Diệp lão thái thái, Thiệu thị vốn vẫn cố kìm nén nước mắt trong phòng cuối cùng cũng kiểm soát cảm xúc, nàng oà nức nở giường. Diệp Khánh Sơn đến mức đầu càng cúi thấp hơn, một lời đang nghĩ gì.
“Con cái , hồ đồ quá! Dù đời tất cả phụ nữ đều mong chồng thành rồng. quan chức của ngươi càng lớn, trong lòng vợ ngươi càng bất an. Nàng xuất từ những gia đình thế gia đại tộc, những lo lắng sẽ ngươi mất mặt, kéo chân ngươi, mà còn lo lắng liệu ngươi chê bỏ nàng …”
Diệp Khánh Sơn vội vàng ngẩng đầu : “Đại nương, trời đất chứng giám, tuyệt đối từng ý nghĩ như .”
“Ta ngươi , nhưng ngươi cũng nên suy nghĩ và thông cảm nhiều hơn cho cảm nhận của vợ ngươi. Hai vợ chồng ngủ chung một chăn, hai ngươi mới nên là những thiết nhất đời , đồng lòng đối ngoại mới là lẽ . Nàng vì gia đình mà suy tính, chẳng cũng là vì ngươi và con cái mà suy tính , lẽ nào là vì chính nàng ư? Ngươi vì mấy thích mà nổi giận với vợ chứ? Ngươi tự suy nghĩ kỹ xem, là lẽ ?”
Diệp Khánh Sơn Diệp lão thái thái đến mức cảm thấy vô cùng hổ thẹn.
Thiệu thị mặt đầy nước mắt từ trong phòng , nàng lao lòng Diệp lão thái thái, nức nở : “Đại nương, chỉ hiểu lòng con. Ngày ở biên quan, cùng với việc Khánh Sơn thăng chức, những thích bên nhà đẻ của con ngày càng nhiều, nhiều họ hàng xa xôi liên quan cũng đến chiếm tiện nghi. Con vì phiền Khánh Sơn, đều tự giải quyết, bao giờ phiền . Bây giờ chúng con từ biên quan đến kinh thành, thực sự là hai mắt mờ tối, cái gì cũng nắm bắt cách thức. Hắn ở trong triều một quen nào, con càng xuất bình dân, để hòa nhập giới phu nhân quan ở kinh thành. Con cảm thấy cả kinh thành đều đang chờ xem trò của nhà con…”
“Thôi , đừng nữa, Đại nương giúp con .” Diệp lão thái thái ôm lấy vai Thiệu thị an ủi, “Con cái , chính là quá thật thà. Gia đình là của hai , đừng ôm hết việc . Con bên phí tâm tốn sức, như một thằng ngốc, chẳng gì cả. Nếu lúc con cứ để lo lắng một chút, thì giờ đây cũng sẽ hiểu tấm lòng khổ sở của con. Đàn ông , chính là thể để họ quá nhàn hạ .”
Những lời khiến sắc mặt của bốn nhà họ Diệp và Diệp Khánh Sơn đều chút tự nhiên.
“Đại nương, những lời , quả thực đều đúng tận đáy lòng con, con chỉ là miệng lưỡi vụng về .”
Thấy Thiệu thị lóc đáng thương, Diệp lão thái thái vội vàng liếc mắt hiệu cho Diệp Khánh Sơn, bảo mau vài câu. Diệp Khánh Sơn gãi gãi đầu, cuối cùng sự uy h.i.ế.p của ánh mắt Diệp lão thái thái, tiến gần nhỏ: “Vợ, tất cả đều là của . Là lấy bụng tiểu nhân đo lòng quân tử, là trong lòng u ám nghĩ về nàng. Tóm tất cả đều là của , nàng đừng giận nữa, cũng đừng nữa. Nàng xem Đại nương cũng , sẽ sửa đổi, ?” Thiệu thị đây bao giờ nhận lời xin từ Diệp Khánh Sơn, nhất thời
vẫn còn chút quen, lau nước mắt định , Diệp lão thái thái giữ chặt . Diệp lão thái thái hướng Diệp Khánh Sơn mà : "Cứ xem biểu hiện của con tính!" Lời thốt , bầu khí trong phòng lập tức tan băng, Diệp tam tẩu kìm bật khúc khích. Nước mắt của Thiệu thị còn kịp lau khô, khóe môi nàng khẽ cong lên thành nụ . Diệp Khánh Sơn gãi đầu đáp: "Được thôi, sai tất sẽ sửa!"
Cuối cùng cũng rõ khúc mắc , Diệp lão thái thái bận tâm tới yến tiệc mà Thiệu thị nhắc tới ban nãy. Nghe đó là yến tiệc rượu đầu tiên Diệp Khánh Sơn chiêu đãi đồng liêu khi về kinh, lão thái thái thực chẳng nên gì về Diệp Khánh Sơn cho . "Chuyện trọng đại như thế mà con cũng chẳng để tâm, con xem con là loại gì..."
Diệp Khánh Sơn lý mà đáp: "Quan chức của là do dựa quân công mà dốc sức giành , từ trời rơi xuống. Ta đủ bản lĩnh, tự nhiên sợ bọn họ dèm pha lưng."
" nay con hồi kinh, còn ở chốn quân doanh nữa. Con từng câu 'cô chưởng nan minh, độc mộc nan chi' ư? Tuy rằng chúng cần nịnh bợ họ, nhưng cũng chẳng thể đắc tội . Phải đối nhân xử thế thiện lương mới chứ?"
Diệp lão thái thái lời sai, nhưng đến việc cụ thể nên , thì chẳng một bà lão nhà quê từng trải đời như bà thể giúp đưa chủ ý . Diệp đại tẩu nghĩ ngợi : "Không bằng hỏi Lộ chưởng quầy? Nàng ở kinh thành chưởng quầy nhiều năm, hẳn là chút hiểu . Ta tiện thể cũng xem ngày nào trong tháng giêng còn rảnh, đến lúc đó sẽ đến giúp Khánh Sơn tiệc rượu."
Thấy Diệp lão thái thái luôn về phía giúp chuyện, Diệp đại tẩu cũng chẳng so đo những tính toán nhỏ đây của , ngược còn hết lòng giúp nàng nghĩ cách, nguyện ý giúp nhà tiệc rượu, Thiệu thị nhất thời cảm động đến mức nên gì cho . Nghĩ đến những phiền toái bên nhà đẻ, những của Diệp gia, Thiệu thị cảm thấy vô cùng hổ thẹn.
"Đại nương, đại tẩu, các vị còn giống nhà đẻ của hơn cả những ruột thịt bên . Ta về cửa kịp gặp công phụ, nguyện đem ngài mẫu mà hiếu kính."
Mèo Dịch Truyện