Trên Đường Chạy Nạn Nhặt Được Tiểu Phúc Bảo , Cả Nhà Đổi Vận - Chương 339:---: Đều Nên Có Một Nửa Diệp Khánh Sơn ---
Cập nhật lúc: 2025-10-15 09:27:24
Lượt xem: 0
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/6pnusGzWm9
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
“Khánh Sơn?” Nghe cái tên quen thuộc vẻ xa lạ , Diệp Đông Khôi nhất thời ngây . Y ngẩng đầu khuôn mặt đàn ông, vẫn còn phảng phất vài nét thuở nhỏ.
“Khánh Sơn?” Diệp Đông Khôi chợt nhớ , lập tức túm lấy cánh tay y, vén tay áo lên, quả nhiên thấy vết thương cũ cánh tay trái. Đây là vết thương thuở nhỏ Diệp Khánh Sơn nghịch ngợm, trèo cây ngã xuống mà thành.
“Thật là Khánh Sơn?” Khóe mắt Diệp Đông Khôi chợt ướt đẫm, “Ngươi còn sống ư? Mọi đều tưởng ngươi c.h.ế.t nơi chiến trường! Ngươi xem đứa trẻ , biền biệt bao năm, chẳng về thăm lấy một ?”
Diệp Khánh Sơn thấy Diệp Đông Khôi nước mắt giàn giụa, trong lòng cũng khỏi bùi ngùi, xoa mặt : “Đông Khôi thúc, tới biên quan, về là về . Ta nay tuổi cao, xuất ngũ , giờ mới trở về.”
Mèo Dịch Truyện
“Cũng , ngươi cũng là mệnh khổ!” Diệp Đông Khôi thở dài một tiếng, nghĩ đến việc Diệp Khánh Sơn còn cha y mất từ lâu, nhất thời nên mở lời thế nào.
“Gâu gâu gâu!” Trong viện bỗng truyền đến tiếng ch.ó sủa, vang lên giọng non nớt của Tình Thiên, “Ai ở bên ngoài ?”
Diệp Đông Khôi vội : “Tình Thiên , mở cửa , là Đông Khôi gia gia của con.”
Tình Thiên giọng Diệp Đông Khôi, liền kéo chiếc ghế đẩu nhỏ cạnh cửa, đạp lên đó mở cánh cổng viện. Diệp Khánh Sơn thấy cánh cửa nhà xa cách bấy lâu nay mở rộng, nhất thời lòng trào dâng xúc động.
Ngay đó liền thấy một cái đầu nhỏ thò từ trong cửa, là một tiểu cô nương xinh xắn, lanh lợi vô cùng.
“Đông Khôi gia gia, các tới chúc Tết ?”
“ , đó thấy nhà cháu khách nên tiện qua đây phiền, giờ khách chứ?”
“Đi ạ.” Tình Thiên gật đầu , “ cha họ nhà gia gia chúc Tết ? Các đường gặp ?”
Từ nhà lão Diệp tới nhà Diệp Đông Khôi, lối viện sẽ gần hơn một chút. Sở dĩ Diệp Đông Khôi dẫn con cháu từ cửa là vì mới từ nhà khác trong thôn , kết quả là hai bên cứ thế lầm đường.
“Vào nhà !” Diệp Đông Khôi bế Tình Thiên đang ghế đẩu nhỏ, “Giờ trong nhà chỉ nãi nãi của cháu thôi ?”
“Còn nữa!” Tình Thiên vỗ vỗ , “À, các ca ca đều đang chơi ở hậu viện đó!”
Vừa nãy Tình Thiên cũng đang chơi với các ca ca ở hậu viện, là do Tiếu Dạ thấy động tĩnh ngoài cửa mới dẫn nàng tới. Diệp Đông Khôi vốn định để Tình Thiên chơi, dẫn Diệp Khánh Sơn nhà giới thiệu y với Diệp lão thái thái, tiện thể kể tình hình những năm qua.
nghĩ đến chuyện lớn như , một đứa trẻ bên cạnh thể điều hòa khí, liền bế Tình Thiên, với con cháu: “Các con đây chúc Tết xong thì mau về nhà tiếp đãi khách .”
Mấy con của Diệp Đông Khôi cùng lứa với Diệp Khánh Sơn, thuở nhỏ đều lớn lên cùng , việc y trở về khiến họ kinh ngạc vô cùng, cảm thấy vô cùng vui mừng. Diệp Khánh Sơn thể trở về là chuyện , dù chi Diệp Đông Lâm cũng sẽ tuyệt hậu.
Họ cũng Diệp Khánh Sơn về, cha chắc chắn nhiều chuyện , vì vội vàng dẫn con cái nhà chúc Tết, cầm lấy tiền mừng tuổi của Diệp lão thái thái rời . Lần những chiếc túi gấm mà Diệp lão thái thái tặng, chiếc nào chiếc nấy đều phồng căng, những đồng tiền đồng nhét suýt nữa rách cả túi. Cầm tiền mừng tuổi, mấy đứa trẻ cũng đều tươi rạng rỡ, những lời chúc lành cũng lớn hơn.
Thấy con cháu nhà Diệp Đông Khôi đều cả, trong nhà chỉ còn Diệp Đông Khôi và một nam tử lạ mặt.
“Đông Khôi thúc, vị là?” Diệp lão thái thái theo cách xưng hô của bọn trẻ, chủ động hỏi.
Diệp Đông Khôi nhất thời chút nên mở lời thế nào, nhưng lúc y là thích hợp nhất để điều đó.
“Để giới thiệu cho các .” Diệp Đông Khôi , “Khánh Sơn, đây là tức phụ của đại gia ngươi, ngươi gọi là đại nương. Tẩu tử, đây là con thứ hai nhà Đông Lâm, Khánh Sơn. Chính là đứa bắt tòng quân đó, ai ngờ nhiều năm trôi qua như , y vẫn còn sống, còn về nhà .”
Diệp lão thái thái và Diệp Khánh Sơn đồng thời sững sờ. Diệp lão thái thái đó chấp nhận sự thật rằng quê nhà còn , đột nhiên Diệp Khánh Sơn trở về, nhất thời còn kịp phản ứng. Diệp Khánh Sơn vốn tưởng lão trạch vì ai ở nên những gia đình khác trong tộc chiếm dụng, ngờ nay ở đây là trong nhà.
Diệp lão thái thái là đầu tiên phản ứng , vội : “Khánh Sơn, mùng một Tết ngươi về bằng cách nào ? Bên ngoài lạnh , mau lên giường sưởi ấm . Hắn Đông Khôi thúc , ngươi gặp Khánh Sơn? Ôi chao thật là trời Phật phù hộ, để đứa trẻ bình an trở về, giờ thì đúng là ăn Tết đoàn viên !”
Bên vài câu, bên ngoài cửa truyền đến tiếng bước chân hỗn loạn. Những chúc Tết nhà Diệp Đông Khôi tin , nào còn yên , đều chạy hết về nhà.
Diệp lão đại cửa bắt đầu quan sát Diệp Khánh Sơn. Chỉ thấy vóc dáng y tuy cao bằng , nhưng cũng xấp xỉ Diệp lão nhị và Diệp lão tam, bờ vai rộng, làn da ngăm đen, trông tinh , tháo vát.
“Quả hổ là lính, dáng trông thật rắn rỏi.” Diệp lão đại tự nhiên vươn tay vỗ vỗ vai Diệp Khánh Sơn.
Cơ bắp vai Diệp Khánh Sơn căng cứng thả lỏng. Diệp lão đại tuy nhận nhưng biểu lộ, bảo xuống từ từ chuyện.
Lúc Diệp Đông Khôi cũng rốt cuộc thời gian : “Khánh Sơn , ngươi ở bên ngoài bao nhiêu năm nay, tình hình trong nhà, cha ngươi... đều còn nữa. Lát nữa sẽ đưa ngươi tảo mộ, để họ cũng ngươi bình an trở về.”
Diệp Khánh Sơn vành mắt đỏ hoe, hẳn đoán , chỉ là vẫn luôn tin. Nay Diệp Đông Khôi một câu toạc, nước mắt Diệp Khánh Sơn tức khắc trào . Diệp Đông Khôi trong lòng cũng khỏi bùi ngùi, chỉ thể an ủi mà nắm lấy tay Diệp Khánh Sơn.
Đợi y cảm xúc định, Diệp Đông Khôi mới tiếp lời: “Sau khi cha ngươi mất, lão trạch nhà ngươi Lưu quả phụ trong thôn chiếm ở. Cho đến vụ thu hoạch năm ngoái, nhà đại nương ngươi từ Quan Ngoại trở về, mới đuổi nhà bà mà dọn ở.”
Diệp Đông Khôi dường như sợ Diệp Khánh Sơn nhớ , còn cố ý : “Lưu quả phụ ngươi còn nhớ ? Chính là của Vương Đại Phượng, định với ngươi đó. ngươi nhiều năm về, bà cũng sớm tái giá . Cũng may mà ngươi cưới bà , cái nhà đó chẳng gì cả! May là giờ nhà bà dọn hết , thấy cũng coi như thanh tịnh.”
Diệp Đông Khôi vốn hỏi Diệp Khánh Sơn tình hình hiện giờ , liệu cưới vợ sinh con . thấy y mặc quần áo rách rưới, nghĩ bụng chắc cuộc sống cũng mấy , Diệp Đông Khôi liền nuốt lời đến miệng trở .
“Ngươi những năm ở biên cảnh chịu khổ , may mà giờ về nhà, thể an sống qua ngày.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/tren-duong-chay-nan-nhat-duoc-tieu-phuc-bao-ca-nha-doi-van/chuong-339-deu-nen-co-mot-nua-diep-khanh-son.html.]
Khi Diệp Đông Khôi lời , ánh mắt y thực vẫn luôn lén Diệp lão thái thái. Dù hiện giờ nhà bà đông , thế lực mạnh. ruộng đất và lão trạch của Diệp gia , dù thế nào cũng một nửa của Diệp Khánh Sơn. Nếu Diệp lão thái thái dám cậy nhiều con mà ức h.i.ế.p Diệp Khánh Sơn, thì y sẽ là đầu tiên đồng ý.
Diệp Khánh Sơn rũ mi lời nào.
Diệp lão thái thái : “Về là , chẳng nơi nào bằng nhà . Giờ trong nhà đột nhiên thêm nhiều như chúng , ở ắt hẳn còn rộng rãi như ngươi nữa…”
Nghe lời , Diệp Đông Khôi lập tức căng thẳng thần kinh, tay Diệp Khánh Sơn cũng âm thầm siết chặt thành quyền. Chỉ Diệp lão thái thái tiếp lời: “Ngươi nếu chê, sẽ bảo bọn họ dọn dẹp gian Tây ốc, ngươi cứ an tâm ở tạm. Vừa mấy hôm chúng đang bàn bạc, đợi khi sang xuân sẽ xây thêm vài gian phòng, khi đó sẽ rộng rãi hơn.”
Diệp lão thái thái xong, đột ngột hỏi điều mà Diệp Đông Khôi hỏi nhưng tiện mở lời: “Khánh Sơn, hiện giờ ngươi lập gia đình ? Vợ con mang về cùng ?”
Diệp Khánh Sơn đầu tiên lắc đầu, gật đầu. Y thấy những khác đều hiểu, bèn giải thích: “Đã sớm kết con cái , nhưng tình hình quê nhà , nên đưa họ về cùng, đợi an cư lạc nghiệp sẽ đón họ tới.”
“Cũng , ngươi tính toán như thật chu .” Diệp lão thái thái gật đầu.
Còn Diệp Đông Khôi, Diệp Khánh Sơn vợ và con, tức thì kích động hỏi: “Mấy đứa trẻ, là con trai con gái ?”
Diệp Khánh Sơn : “Hai đứa con trai.”
“Tốt, quá !” Khóe mắt Diệp Đông Khôi tức khắc đỏ hoe. Dù bên Diệp lão thái thái nhân khẩu quá đông đúc, càng khiến Diệp Khánh Sơn trông cô đơn đáng thương hơn. Nay y hai con trai, Diệp Đông Khôi tức khắc yên tâm ít.
“Giờ đây linh hồn trời của gia gia và cha ngươi cuối cùng cũng thể an nghỉ .” Diệp Đông Khôi lau nước mắt cảm khái , “Nay Khánh Sơn chỉ bình an trở về, mà còn vợ con , xem những kẻ ba hoa xích địa trong thôn còn gì để !”
“Ba hoa xích địa gì cơ?” Diệp Khánh Sơn ngạc nhiên hỏi.
“Không gì, đều là những lời đồn nhảm do mấy bà phụ nữ ngu dốt truyền tai thôi.” Diệp Đông Khôi vỗ vai Diệp Khánh Sơn , “Ngươi về đây, những lời đồn đại của bọn họ sẽ tự sụp đổ!”
Diệp Khánh Sơn thấy Diệp Đông Khôi kỹ, bèn truy hỏi. Nhiều năm gặp, Diệp Đông Khôi nhiều chuyện , hỏi, còn những khác trong nhà đều là đầu gặp Diệp Khánh Sơn, cũng nên gì, bèn đều hai họ trò chuyện.
Diệp lão thái thái thừa cơ thì thầm vài câu với Diệp đại tẩu. Diệp đại tẩu nhanh liền gọi hai chị em dâu ngoài chuẩn bữa tối.
“Nương , qua năm mới, Khánh Sơn trở về, đây là chuyện đại hỷ trùng hỷ, bảo chúng thêm vài món mặn, tối nay giữ Đông Khôi thúc , ăn uống cho thật ngon một bữa.”
Diệp nhị tẩu và Diệp tam tẩu đều .
“Cái còn đơn giản , nhà chúng thiếu nhất là món mặn!”
“ chứ, nương mà bảo chúng thêm vài món chay, mới đúng là khó chúng đó!”
Thế là đến tối, Diệp Khánh Sơn và Diệp Đông Khôi đều những món ăn thịnh soạn bàn cho kinh ngạc. Thịt nai kho tàu, thịt lừa ngũ vị, thịt hoẵng hầm nấm, thịt thỏ rừng xào cay, chân giò hầm đậu vàng, cá chép kho khô, canh gà rừng thiên ma...
Diệp lão đại càng mang hai vò rượu ngon đặt lên bàn, : “Huynh Khánh Sơn thể trở về là đại hỷ trời ban, đúng mùng một Tết, nhà thể là song hỷ lâm môn. Đêm nay chúng uống cho thật , say về!”
Diệp Đông Khôi cũng hăng hái : “Nhiều món ngon thế , uống vài chén thì thật là phép, nào!”
Diệp Đông Khôi và Diệp Khánh Sơn đẩy lên ghế , bốn Diệp gia cùng. Sau khi uống rượu, cách giữa nhanh chóng rút ngắn. Diệp Khánh Sơn nhỏ tuổi hơn Diệp lão đại và Diệp lão nhị, nhưng lớn hơn Diệp lão tam và Diệp lão tứ, thế là nhanh chóng thống nhất cách xưng hô.
“Khánh Sơn ca, kính một chén.” Diệp lão tứ nâng chén rượu, cụng ly với Diệp Khánh Sơn, “Huynh những năm tòng quân ở biên cảnh thật vất vả , nay khó khăn lắm mới trở về, chúng cùng ăn phát đạt, cuộc sống ngày càng sung túc.”
Diệp Khánh Sơn thể là từ chối ai, ai mời rượu y cũng uống, nhanh say. Lúc cũng uống kha khá , thức ăn bàn cũng gần như hết.
Diệp Đông Khôi lảo đảo dậy : “Hôm, hôm nay đến đây thôi, , về đây, các, các cũng ngủ sớm, sớm một chút !”
Diệp lão đại vội vàng đỡ y, gọi Diệp lão nhị cùng đưa y về.
Về nhà thôi. Số cửu hàn đông, bên ngoài trời lạnh, đây chuyện đùa, lỡ may say xỉn ngã vật ngoài, e là sẽ c.h.ế.t cóng trong một đêm mất. Về phía nhà, ba nàng dâu sớm lấy chăn đệm sạch sẽ, bày trí xong xuôi gian nhà phía Tây, còn sớm đun nước nóng, nấu canh giải rượu.
Diệp lão Tam giúp Diệp lão Tứ cùng dìu Diệp Khánh Sơn say xỉn gian nhà phía Tây, giúp cởi bỏ y phục bên ngoài, chỉ còn trung y bên trong, đó pha nước ấm lau rửa cho một lượt, đút cho uống canh giải rượu, lúc mới nhét chăn. Diệp lão Tứ khi còn vỗ vỗ vai : “Khánh Sơn ca, về đến nhà , yên tâm ngủ !”
Đợi tất cả , Diệp Khánh Sơn trong chăn, đột nhiên mở mắt. Đôi mắt đen của trong suốt và sắc sảo, nào nửa phần dáng vẻ say xỉn.
Diệp Khánh Sơn trở , trong phòng đốt lửa ấm áp, chăn đệm cũng đều bồng bềnh mềm mại. Nghĩ đến Diệp lão Tam và Diệp lão Tứ một chút cũng ghét bỏ sự chu đáo và chăm sóc dành cho , trong lòng Diệp Khánh Sơn cũng xúc động.
Kỳ thực mấy năm , khi gây dựng sự nghiệp trong quân đội, từng phái về tìm nhân. Khi đó tin dữ cha vong cố. Quê nhà còn nhân, tự nhiên cũng còn ý định trở về, đó mấy năm tin tức.
Cho đến ban sư hồi triều, ăn Tết ở kinh thành, gợi lên nỗi nhớ quê hương của Diệp Khánh Sơn. Cho nên mới mùng Một Tết, một chạy về thôn Dung Khê, chỉ xem ngôi nhà cũ của gia đình . vạn vạn ngờ, nhà đại gia sớm Quan Ngoại mưu sinh trở về, còn ở trong ngôi nhà cũ của gia đình .
Chỉ là giờ xem , thích chi của nhà đại gia , dường như đều tệ? cái nhất thời dễ ngụy trang, rốt cuộc , còn xem thêm mới .
Nghĩ đến đây, Diệp Khánh Sơn nhịn ngáp một cái. Tuy tửu lượng , nhưng cũng thiên bôi bất đảo, bốn nhà đại gia đều uống, cũng chút vi huân. Lúc trong chăn ấm áp thoải mái, cơn buồn ngủ nhanh chóng ập đến. Diệp Khánh Sơn cuối cùng còn chống cự, để mặc bản chìm giấc mộng.