Trên Đường Chạy Nạn Nhặt Được Tiểu Phúc Bảo , Cả Nhà Đổi Vận - Chương 329:--- --- Mau tới đây, chúng sắp bỏ trốn rồi!

Cập nhật lúc: 2025-10-15 09:27:14
Lượt xem: 1

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/6pnusGzWm9

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

 

Diệp Xương Niên vẫn dán mắt món đồ chơi, thể rời . Gã đàn ông bước đến bên cạnh, tóm lấy cổ tay : “Này thằng nhóc, chạy lung tung gì !” Diệp Xương Niên giật , sức thoát khỏi tay gã đàn ông. Cậu bé đầu tìm nhà, nhưng thấy mất từ bao giờ. “Cha ơi— ơi—” Diệp Xương Niên sợ hãi kêu lớn. “Ngươi còn mặt mũi mà kêu , ngươi lạc mất, cha ngươi sợ c.h.ế.t khiếp, đang tìm ngươi khắp nơi đó!” Gã đàn ông bế thẳng Diệp Xương Niên lên, “Nhanh lên, đưa ngươi tìm họ.” “Ngươi bậy, ngươi của —” Diệp Xương Niên sức giãy giụa, nhưng tay gã đàn ông như gọng kìm, siết chặt lấy eo và chân bé. Diệp Xương Niên đau đến bật òa lên. Gã đàn ông vẻ mặt ngại ngùng hướng về phía chủ quán và những xung quanh xin : “Thật ngại quá, thằng bé thấy món đồ chơi cứ nhất định đòi mua, nhà thật sự tiền...” Nhìn gã đàn ông vẻ mặt chất phác khiêm nhường, Diệp Xương Niên lóc đá loạn, những xung quanh đều lộ vẻ hiểu rõ và đồng tình. Cứ mỗi dịp cận Tết, phố diễn ít cảnh tượng như . Thậm chí nhiệt tình còn với Diệp Xương Niên đầy chân thành: “Thằng bé, hiểu chuyện một chút , cha ngươi kiếm tiền cũng dễ dàng gì, đừng quấy nữa.” Diệp Xương Niên sốt ruột c.ắ.n mạnh tay gã đàn ông, gã đau đớn kêu lên một tiếng, suýt chút nữa buông tay, Để cho Diệp Xương Niên chạy thoát, gã lảo đảo một bước, quỳ một gối mới giữ bé. Dân chúng xung quanh thấy càng thêm tin chắc gã đàn ông nhất định là của đứa trẻ, nếu ai quan tâm đến sự an nguy của đứa trẻ như . Chỉ gã đàn ông thầm nghiến răng, bụng bảo chờ đến chỗ xem thu thập ngươi! Chủ quán ven đường tức giận : “Mau mau mang thằng nhóc nghịch ngợm nhà ngươi chỗ khác, ở đây ồn, ảnh hưởng ăn!” “Xin , chúng ngay đây. “Mau đừng quấy nữa, ảnh hưởng ăn .” Gã đàn ông liên tục xin , thuận thế đường hoàng dùng tay bịt miệng Diệp Xương Niên, ôm nhanh chóng chui tọt con hẻm nhỏ. Một đoạn nhỏ đến mức thể nhỏ hơn nữa như , thậm chí còn kịp gây chú ý cho ai trôi qua, phố phường tiếp tục náo nhiệt, khắp nơi đều là bận rộn mua sắm đồ Tết và hóng chuyện. Chủ quán cũng tiếp tục giơ con rồng gỗ nhỏ của , rao hàng mời khách.

 

Bên , khi quá nửa con phố, Diệp Xương Tuyết bỗng phát hiện tay trống , bé vội vàng cúi đầu tìm kiếm khắp nơi, còn bóng dáng nữa. Diệp Xương Tuyết cả đờ đẫn, cha nhà đang phía , ngay cả dũng khí mở lời với lớn cũng . chuyện lớn như , bé cũng dám giấu giếm, chỉ thể vươn tay kéo kéo áo Diệp Xương Thụy ở bên cạnh. “Đại ca...” Diệp Xương Niên đầu thấy Diệp Xương Tuyết vẻ mặt do dự , còn tưởng bé thèm ăn gì đó mà dám , liền từ trong n.g.ự.c móc một xâu tiền đồng nhỏ đưa cho : “Ta chỉ bấy nhiêu thôi, ngươi ăn gì thì tự mua .” Diệp Xương Tuyết sốt ruột đến mức nước mắt sắp rơi, tay túm lấy tay Diệp Xương Thụy run rẩy: “Đại, Đại ca, , , Niên, Niên Niên...” “Ngươi gì?” Xung quanh huyên náo, Diệp Xương Thụy nắm tay Diệp Xương Niên theo kịp bước chân nhà, cố gắng lắng lời bé lắp bắp, “Ngươi lớn tiếng hơn, rõ.” “Ta , Niên Niên mất !” Tiếng kêu quả thực đủ lớn, những Diệp Xương Thụy thấy, mà cả những lớn phía cũng thấy. Diệp Tam Tẩu chợt phắt , nắm chặt vai Diệp Xương Tuyết hỏi: “Ngươi gì?” Diệp Xương Tuyết sợ đến run rẩy khắp , thốt nên lời. Mọi cũng màng đến bé nữa, lập tức bắt đầu tìm kiếm xung quanh. Tìm một vòng quả nhiên thấy bóng dáng Diệp Xương Niên , cả gia đình đều hoảng loạn tay chân. “Niên Niên? Niên Niên?” Diệp Lão Thái Thái gọi mấy tiếng vẫn thấy bóng dáng cháu trai nhỏ, trong đầu ù một tiếng, thể loạng choạng hai cái. Nếu Diệp Lão Đại kịp thời đỡ lấy, e rằng ngã bổ nhào xuống đất . Diệp Lão Đại và Diệp Đại Tẩu vội vàng đỡ Diệp Lão Thái Thái một quán ven đường. Diệp Đại Tẩu sốt ruột : “Ta ở đây với và các con, các ngươi mau ngoài tìm Niên Niên !” “Phải, chúng chia tìm!” Những khác lời sắp xếp của Diệp Đại Tẩu đều thấy hợp lý, giờ đây tìm con mới là việc cấp bách nhất. Nhìn thấy đều vội vàng rời , Diệp Lão Thái Thái bỗng nhiên tóm chặt lấy Diệp Lão Đại đang chuẩn rời . “Mẹ, ? Người khỏe ? Vậy con mời đại phu cho .” Diệp Lão Thái Thái hít một , lúc mới nhanh như gió: “Đây là kinh thành, vạn nhất Niên Niên thật sự bắt cóc, căn bản chỉ vài nhà chúng thể tìm . “Mau nha môn báo quan, là con nhà chúng lạc mất. “Ngươi dù cũng hùng đ.á.n.h hổ, còn ăn cơm cùng Phủ Doãn đại nhân ? “Bất kể ngươi cầu xin gì, nhất định để quan phủ can thiệp mới thể nhanh chóng tìm thấy Niên Niên.” Diệp Lão Đại lúc mới bừng tỉnh, nếu Diệp Lão Thái Thái nhắc nhở, y căn bản từng nghĩ đến chuyện báo quan . Bởi lẽ ở nơi hoang vu Quan Ngoại, nha môn gần như là hư thiết, ngoài việc thu thuế và bóc lột bá tánh, những việc khác đều màng. “Mẹ, yên tâm, con báo quan ngay đây, dù con quỳ xuống cầu xin, cũng sẽ cầu Phủ đại nhân phái giúp chúng tìm Niên Niên.” Diệp Lão Đại khỏi quán liền chạy thẳng đến nha môn Thuận Thiên Phủ. Cũng nhờ danh hiệu hùng đ.á.n.h hổ của y, gác cổng nha môn vẫn còn ấn tượng sâu sắc về y. Diệp Lão Đại lúc cũng lanh lợi hơn một chút, vươn tay liền nhét tay gác cổng một mẩu bạc vụn, sốt ruột : “Phiền ngài giúp trong thông truyền một tiếng, nhà sắp c.h.ế.t vì lo lắng , chỉ sợ thằng bé bắt cóc mất.” Gác cổng nhận tiền, thêm phận của Diệp Lão Đại, lập tức nhiệt tình dẫn y trong. chỉ dựa phận hùng đ.á.n.h hổ , đừng là Phủ Doãn đại nhân, Diệp Lão Đại thậm chí ngay cả Tổng bộ đầu cũng gặp , cuối cùng chỉ gặp một tiểu đầu lĩnh bộ khoái. Gác cổng giúp giới thiệu: “Đây là Kỳ Á Tân Kỳ đầu lĩnh của chúng ! “Kỳ đầu lĩnh, vị là Diệp Khánh Thần, hùng đ.á.n.h hổ mấy hôm , từng đến nha môn chúng dự tiệc mừng công. “Con nhà y lạc, chừng là bắt cóc, ngài xem thể cho giúp dò la một chút .” Kỳ Á Tân là chuyện lạc trẻ, lập tức còn hứng thú gì. nghĩ đến Diệp Lão Đại là hùng đ.á.n.h hổ, triều đình hẳn là ban thưởng bạc, y lúc mới chút hứng thú. Sau khi đại khái tìm hiểu tình hình, Kỳ Á Tân : “Ai da, kinh thành cứ mỗi dịp cận Tết xảy ít chuyện như thế . “Cũng những cứ nhất định đến kinh thành mua sắm đồ Tết, mua ở nhà một ít chẳng !” Lời lọt tai Diệp Lão Đại chút ngượng nghịu, nhưng giờ đây là đang cầu việc, đương nhiên gì cũng lắng , còn cầu hòa. “Ai bảo , vốn dĩ là đưa già trẻ nhỏ đến kinh thành mở mang tầm mắt, ai ngờ xảy chuyện như ...” “Ai nha, ngươi đừng đa tâm, ngươi! “Ta , ngươi là hùng đ.á.n.h hổ, triều đình ban thưởng bạc, đến kinh thành mua sắm đồ Tết cũng là chuyện bình thường.” Nghe lời Kỳ Á Tân , Diệp Lão Đại còn hiểu, vội vàng nhét hai miếng bạc vụn còn sót trong túi tay Kỳ Á Tân. “Kỳ đại nhân, chỉ cần ngài thể giúp chúng tìm thằng bé, gia đình chúng tuyệt đối sẽ ghi nhớ đại ân đại đức của ngài.” Diệp Lão Đại khi còn dùng sức nắm tay Kỳ Á Tân, lắc qua lắc hai cái. Kỳ Á Tân đương nhiên cũng hiểu ý nghĩa là gì. Chỉ cần tìm đứa trẻ, nhà họ Diệp tự nhiên sẽ còn hậu tạ lớn. Kỳ Á Tân cân nhắc bạc trong tay : “Yên tâm , sẽ dẫn tìm ngay.” Người của Thuận Thiên Phủ bên xuất động, những thuộc các ngành nghề khác trong kinh thành liền lập tức ngóng phong thanh. Mọi đều âm thầm dò hỏi, rốt cuộc là kẻ nào động đến nên động? Mấy ngày cận Tết là những ngày kiếm tiền nhiều nhất trong năm của những kẻ đó, nay quan phủ xuất động, tất cả đều thu chút, ai nấy đều tức đến c.h.ế.t. “Thật xui xẻo, hôm nay cũng kẻ nào mắt mũi kém cỏi, dám động đến nên động. “Giờ thì , sai dịch của Thuận Thiên Phủ đều ngoài tìm , thấy chúng chi bằng liệu mà rút lui !” Trong một căn nhà nhỏ mấy bắt mắt ở kinh thành, một phụ nữ ngoài ba mươi tuổi từ bên ngoài dò hỏi tin tức trở về, năm đứa trẻ ba nữ hai nam trong phòng, mấy hài lòng mà nhíu mày. Hôm nay thu hoạch cũng quá ít, may mà tướng mạo còn tệ. Hai đứa bé trai đều bụ bẫm đáng yêu, hẳn là thể bán giá . Ba đứa bé gái cũng đều xinh xắn dễ thương, hẳn là cũng dễ dàng bán . Gã đàn ông xổm ngưỡng cửa hút thuốc, đầu quét mắt một vòng, lập tức khiến năm đứa trẻ đều sợ hãi run rẩy. Đặc biệt là Diệp Xương Niên, bắt về ăn một trận đòn. Lúc đầu còn đau đến quỷ thần gào, đó còn tiếng nữa, bây giờ vẫn chỉ thể đất thể dậy. Những đứa trẻ khác thấy đ.á.n.h t.h.ả.m như , còn dám nảy sinh ý nghĩ khác, sớm sợ đến hồn vía lên mây . Người phụ nữ liếc Diệp Xương Niên đ.á.n.h nhẹ, mấy vui vẻ càu nhàu: “Đều tại ngươi, đ.á.n.h vài cái chẳng , đ.á.n.h thành thế còn bất tiện mang nữa!” “Quan phủ đều xuất động còn cái gì mà , ngươi ngoài thăm dò tình hình thêm chút , qua Tết hãy khởi hành!” Gã đàn ông gõ gõ tẩu t.h.u.ố.c xuống đất, giọng khàn khàn . “Cũng chỉ thể như .” Người phụ nữ tiếc nuối , “Ta còn tưởng năm nay cuối cùng cũng thể về nhà đón Tết chứ! Ai ngờ ở bên ngoài.” “Được , ngươi mau đừng lải nhải nữa, tiền về nhà cũng ăn Tết vui vẻ !” “Chuyện đó thì .” Người phụ nữ bất đắc dĩ gật đầu. Gã đàn ông dậy yên, : “Ngươi trông chừng mấy đứa trẻ, ngoài dạo thêm chút.” “Ngươi lẽ trái gió ? Muốn tiền mạng !” “Ta chỉ ngoài xem .” Gã đàn ông nghề cũng nhiều năm, hôm nay cũng hiểu , luôn cảm thấy trong lòng yên. Gã mấy đứa trẻ nữa, nhưng tâm tư an hết vẫn chiếm ưu thế, khi dùng lời trấn an phụ nữ, liền kéo thấp vành mũ trốn ngoài bằng cửa . Người phụ nữ tuy cùng gã đàn ông cấu kết bậy, nhưng thái độ đối với bọn trẻ dường như còn khá . Chờ gã đàn ông , nàng những nấu chút mì nước cho bọn trẻ, còn cẩn thận đút cho Diệp Xương Niên ăn. Diệp Xương Niên cũng kén chọn, cho gì thì ngửa cổ uống từng ngụm lớn. Cậu bé nhất định lấp đầy bụng mới sức nghĩ cách trốn thoát. Người phụ nữ thấy bé ăn ngấu nghiến như sói, một chút nghi ngờ ban đầu trong lòng liền tiêu tan. Kẻ nào thể ăn một bát mì nước đến nông nỗi , chắc chắn là thiếu gia nhà quan quyền. Xem chuyện cả thành tìm bên ngoài hẳn là liên quan đến đứa trẻ . Vì liên quan, phụ nữ liền yên tâm, khóa năm đứa trẻ trong phòng, tự trở về phòng nghỉ ngơi. Diệp Xương Niên chờ đợi một hồi lâu, thấy phụ nữ ý định , lúc mới bò dậy, đến mặt mấy đứa trẻ khác. Bốn đứa trẻ đều giật , đồng loạt dịch lùi phía . Cuối cùng vẫn là cô bé trông lớn tuổi nhất khẽ hỏi: “Ngươi, ngươi chứ?” “Không cả!” Diệp Xương Niên vẻ mặt thờ ơ , “Còn tàn nhẫn bằng đ.á.n.h nữa là!” Thực lúc bé đau đớn dữ dội khắp , nhưng bé nhớ nhị ca với rằng, nhất định chịu đựng, để phận thật sự của , nếu thì

Mèo Dịch Truyện

 

coi như thua .

 

“Các ngươi tìm cha ? Có về nhà ?” Diệp Xương Niên hỏi.

 

Tuy rằng là đứa nhỏ nhất trong mấy đứa trẻ, nhưng lúc vẻ như là cách nhất.

 

“Đương nhiên là , nhưng vô dụng thôi, chúng trốn thoát !” Cô bé lớn tuổi nhất vẫn khuyên , “Ngươi cũng đừng đối đầu với bọn họ nữa, nếu còn đ.á.n.h đấy.”

 

ba đứa trẻ còn đều òa .

 

Bọn chúng đều đến cô bé đang chuyện, nhưng đến Diệp Xương Niên. Trước đó vẫn luôn nhịn dám , giờ phút Diệp Xương Niên hỏi một câu, lập tức kìm nữa, từng đứa một nức nở lên.

 

Cô bé chau mày, bất mãn Diệp Xương Niên : “Ngươi xem ngươi kìa, chọc cho bọn chúng hết gì. Vạn nhất lúc tên đàn ông trở về, chúng đều sẽ đánh!”

 

Diệp Xương Niên : “Chúng nhân lúc về mà trốn thoát, nếu một khi bọn chúng bắt cóc , chúng sẽ bao giờ gặp cha nữa!”

 

Vừa sẽ bao giờ gặp cha nữa, ba đứa trẻ càng dữ dội hơn, nhưng cũng dần dần nghiêng về phía cùng Diệp Xương Niên bỏ trốn.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/tren-duong-chay-nan-nhat-duoc-tieu-phuc-bao-ca-nha-doi-van/chuong-329-mau-toi-day-chung-sap-bo-tron-roi.html.]

 

“Chúng mới trốn thoát đây?” Một bé khác lau nước mắt hỏi.

 

“Lúc bắt đến đây, thấy cánh cửa hậu viện rách nát lắm, chúng chỉ cần trốn thoát khỏi căn phòng là nhất định thể chui ngoài từ cửa .”

 

Cô bé lớn tuổi nhíu mày : “Ta ở trong căn phòng mấy ngày , xem khắp nơi , căn bản .”

 

Diệp Xương Niên nàng : “Ngươi cho mượn trâm hoa đầu ngươi, sẽ dẫn các ngươi trốn thoát.”

 

Mấy đứa trẻ khác lập tức đều về phía cô bé lớn tuổi.

 

Một bé khác thậm chí còn trực tiếp giật phăng trâm hoa xuống đưa cho Diệp Xương Niên, nghi ngờ hỏi: “Ngươi cách gì?”

 

Diệp Xương Niên chỉ ổ khóa cửa sổ phía : “Nhị ca dạy cách mở khóa.”

 

Rất nhanh đó, Diệp Xương Niên dẫm lên ghế trèo lên, dùng trâm hoa loay hoay nửa ngày, quả nhiên mở khóa.

 

Hắn mở cửa sổ, trực tiếp lật ngoài, nhỏ giọng với mấy trong phòng: “Các ngươi mau theo kịp.”

 

Ai ngờ ngay lúc nhảy xuống từ cửa sổ, đang chuẩn đón những khác thì thấy tiếng cô bé hét lên từ trong phòng: “Hồng dì, mau tới, bọn chúng bỏ trốn!”

 

 

Loading...