Trên Đường Chạy Nạn Nhặt Được Tiểu Phúc Bảo , Cả Nhà Đổi Vận - Chương 328:---: Sao cứ đến nhà ta giành muội muội của ta ---

Cập nhật lúc: 2025-10-15 09:27:13
Lượt xem: 0

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/8pYOUfPdMO

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

 

nhiều thứ cần mua sắm dịp Tết, hết, điều quan trọng nhất là mua một cuốn hoàng lịch mới cho năm tới. Lão Diệp gia thói quen mua thứ , bởi vì trong nhà đều chữ. Mãi cho đến khi Diệp Xương Thụy khai mở học chữ, Diệp gia mới bắt đầu mua. Hoàng lịch mà nhà dân thường mua , chất lượng đều lắm, những trang giấy ngả vàng in ngày tháng, tiết khí và một vài điều nên , kiêng kỵ đơn giản.

 

Hiện giờ, khi tới sạp bán hoàng lịch ở Kinh thành, Diệp gia nhất thời hoa cả mắt. Chưa từng hoàng lịch nhiều kiểu dáng đến . Thậm chí còn cả loại in chữ và hoa văn màu sắc giấy trắng tinh, trông đến lạ thường. Diệp lão thái thái nhất thời mắt thẳng đờ, suýt nữa thì bước nổi nữa. Diệp Quyên Nhi vội vàng kéo bà : “Lão tẩu tử, đừng thấy thứ mà ham, đắt lắm đó! Người thấy chỉ bày một cuốn thôi ! Chính là để ở ngoài cảnh đó!”

 

“Đắt đến mức nào?” Diệp lão thái thái vẫn chút cam lòng, nghĩ bụng năm nay mấy đứa nhỏ đều kiếm chút tiền, cho dù đắt một chút, mua một cuốn cũng thể chấp nhận . Diệp Quyên Nhi : “Cũng mười mấy lượng bạc! Thứ đó của chính là dùng để chiêu dụ khách thôi, nhà dân thường nào mua nổi hoàng lịch đắt như . Mấy nhà quan thì mua nổi thật, nhưng cũng chẳng cần mua, triều đình mỗi năm đều sẽ phát cho họ.”

 

Vừa cuốn lịch treo tường đó đắt như , Diệp lão thái thái lập tức dẹp bỏ ý định mua. Ba năm lượng bạc mà dùng cả năm, lẽ bà sẽ c.ắ.n răng mua ngay. Mười mấy lượng bạc ư? Trời ơi, thế chẳng khác nào cướp tiền!

 

Cả đoàn một đường mở rộng tầm mắt, một đường theo Diệp Quyên Nhi. Diệp Quyên Nhi : “Đồ con phố đều đắt lắm, cứ xem qua là , lát nữa chúng đón Hướng Lỗi, tới con phố phía mua đồ, đó mới là nơi dân thường chúng mua sắm.”

 

Một đoàn đến Linh Lung Các, Diệp Hướng Lỗi đó gửi thư về nhà, nên sớm sửa soạn tươm tất chờ ở cửa . Chưởng quầy cũng tủm tỉm ở cửa, hàn huyên với vợ chồng Diệp Quyên Nhi. “Thằng bé Hướng Lỗi thật sự , là nể mặt thiếu gia nhà lời . Đến đây một thời gian, chỉ chịu khó chịu khổ, mà còn ham học, ngay cả sư phụ cũng khen ngợi hết lời. Nếu sư phụ của thằng bé về nhà , giờ chính là chuyện với các vị đó. khi , còn đặc biệt dặn dò , bảo hết lời khen ngợi thằng bé Hướng Lỗi với các vị.”

 

Diệp Quyên Nhi và Lưu Toàn xong thì vui vẻ mặt, vội vàng nhét đặc sản mang theo tay chưởng quầy. Đồ vật vốn định mang tặng sư phụ Hướng Lỗi, nhưng sư phụ về nhà , tặng cho chưởng quầy cũng như . Đợi khi ăn Tết xong trở , bảo Hướng Lỗi mang một phần cho sư phụ của . Chưởng quầy từ chối vài đều , cuối cùng thấy Diệp Quyên Nhi và Lưu Toàn là thật lòng tặng, mà đều là đặc sản địa phương, lúc mới cảm ơn nhận lấy.

 

Nói chuyện xong với vợ chồng Diệp Quyên Nhi, chưởng quầy liền chào hỏi nhà họ Diệp. “Diệp đại ca, đó thấy trở thành hùng diệt hổ, còn kịp chúc mừng nữa!” “Chưởng quầy khách sáo , cũng công lao của một , cùng hợp tác, đấu hổ chứ!” “Diệp đại ca khiêm tốn quá , tài b.ắ.n cung của giờ đây ở khắp Kinh thành chúng đều tiếng đó!”

 

Nói chuyện xong với Diệp lão đại, chưởng quầy mỉm chào hỏi Tình Thiên trong lòng : “Tình Thiên cô nương tiệm xem thử , mấy hôm một chuyến thuyền về, tiệm nhập về ít hàng mới đó. Nếu Tình Thiên cô nương thứ gì ý thì cứ lấy về, coi như là lễ vật năm mới.” Chưởng quầy thầm nghĩ, bất kể Tình Thiên thích thứ gì, tiểu thiếu gia cũng sẽ tiếc .

 

Thế nhưng vợ chồng Diệp lão đại giật , vội vàng xua tay cần gì cả, thậm chí còn ôm Tình Thiên lùi mấy bước, nhanh chóng tránh xa cửa tiệm. Chưởng quầy thấy khỏi thầm khen ngợi, cũng khó trách tiểu thiếu gia nhà nhà họ Diệp bằng con mắt khác. Bình thường những kẻ hễ cơ hội là tìm cách kiếm chác, chiếm tiện nghi thấy nhiều , còn những như nhà họ Diệp chịu chiếm nửa phần lợi, thậm chí thỉnh thoảng khác quan tâm giúp đỡ còn luôn nghĩ tới việc báo đáp, thật sự nhiều.

 

Nghĩ đến đây, chưởng quầy đột nhiên , gọi một tiểu nhị tới thì thầm vài câu, đó phái chuyện gì nữa.

 

Chẳng bao lâu, Tần Hạc Hiên bên nhận tin báo, nhà họ Diệp thành mua sắm đồ Tết. Tần Hạc Hiên lập tức quần áo, báo cáo với Tần phu nhân một tiếng ngoài.

 

“Thằng bé , mấy hôm gọi nó ngoài còn lười biếng chẳng chịu nhúc nhích, giờ định chứ?” Khương ma ma vội vàng khuyên nhủ: “Phu nhân, quên hồi đại thiếu gia và nhị thiếu gia bằng tuổi ? Chẳng đều thích tự ngoài chơi, cùng lớn !” “Đạo lý là , nhưng hồi đó lão đại và lão nhị đều ngoài tìm bạn bè chơi cùng, Hạc Hiên mới về bao lâu, ở Kinh thành cũng chẳng mấy bạn bè…” Tần phu nhân đoạn vẫn thấy yên tâm, với Khương ma ma: “Ngươi xem Mục Tranh ở nhà , nếu ở nhà thì bảo cùng Hạc Hiên, hai đứa nó chuyện hợp , đỡ hơn là sai theo Hạc Hiên khiến nó vui.”

 

“Vâng, lão nô ngay đây ạ.” Khương ma ma lời rời .

 

Chẳng bao lâu, Mục Tranh liền cùng Tần Hạc Hiên ngoài.

 

“Ta thấy nương của cũng lắm đó chứ, việc cũng bắt đầu lo nghĩ cho .” Mục Tranh cưỡi ngựa lười biếng .

 

“Ta cũng nương của !”

 

Trên phố đông , may mà cưỡi ngựa đường riêng, đường ảnh hưởng. Hai nhanh đến Linh Lung Các, quả nhiên thấy chưởng quầy vẫn đang trò chuyện với nhà họ Diệp. Mặc dù là chưởng quầy sai báo cho Tần Hạc Hiên, nhưng cũng ngờ tới nhanh như .

 

“Tiểu thiếu gia, đến , là để xem lô hàng mới !” Chưởng quầy chủ động giúp Tần Hạc Hiên tìm một cái cớ.

 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/tren-duong-chay-nan-nhat-duoc-tieu-phuc-bao-ca-nha-doi-van/chuong-328-sao-cu-den-nha-ta-gianh-muoi-muoi-cua-ta.html.]

“Phải đó!” Tần Hạc Hiên gật đầu, đó giả vờ ngạc nhiên nhà họ Diệp : “Thật trùng hợp, các vị thành mua đồ Tết ?”

 

“Tần ca ca!” Tình Thiên thấy Tần Hạc Hiên cưỡi ngựa, đôi mắt lập tức sáng bừng, con ngựa cao lớn thật oai phong quá! Tần Hạc Hiên lập tức nở nụ , khẽ kéo dây cương tiến lên vài bước, đến bên cạnh Diệp lão đại, đưa tay với Tình Thiên : “Có lên thử ?”

Mèo Dịch Truyện

 

“Có thể ạ?” Tình Thiên đưa tay mới nhớ đầu hỏi ý kiến Diệp lão đại. Nhìn ánh mắt mong chờ của con gái, Diệp lão đại còn thể gì nữa. Diệp đại tẩu chút lo lắng Tần Hạc Hiên đang lưng ngựa, dù cũng mới mười tuổi, cưỡi ngựa thấy đáng sợ , còn dẫn theo một Tình Thiên nhỏ hơn nữa thì ? Có an ?

 

còn đợi nàng gì, Diệp lão đại vươn tay đỡ con gái lên, trực tiếp đặt lên lưng ngựa. Tần Hạc Hiên vòng tay qua Tình Thiên để kéo dây cương, ôm nàng lòng : “Đệ ngoan ngoãn yên đừng lung lay.” Sau đó liền dẫn Tình Thiên dạo một vòng phố mới về. Tình Thiên là do gan lớn quá tin tưởng Tần Hạc Hiên, những sợ hãi, ngược còn phấn khích thôi, khuôn mặt nhỏ nhắn đỏ bừng, về cũng xuống.

 

Tần Hạc Hiên liền hỏi: “Diệp đại thúc, các vị định mua những món đồ Tết nào ? Hay là để sai giúp các vị mua. Nhà vốn ít cửa hàng, nhiều thứ đều thể tính theo giá nhập cho các vị. Còn những thứ nhà , sai mua ở tiệm khác cũng sẽ rẻ hơn việc các vị tự mua. Còn nếu các vị dạo thì cứ dạo, mệt thì về Linh Lung Các, hậu viện chỗ nghỉ ngơi, Diệp tam thúc quen đường, cứ theo thúc .”

 

Vợ chồng Diệp lão đại , cảm thấy Tần Hạc Hiên cũng lý, như lẽ còn tiết kiệm chút tiền. Thế là hai liền tất cả những thứ cần mua cho Tùng Đào. Tùng Đào từng món từng món đều ghi nhớ , : “Được , các vị cứ yên tâm, những thứ tiệm nhà họ Tần đều đủ, lát nữa sẽ sai chuẩn tươm tất đưa tới đây.

 

Diệp lão đại liền hỏi ý kiến Diệp lão thái thái: “Nương, chúng dạo tiếp trong nghỉ một lát?” Diệp lão thái thái thầm tính toán trong lòng : “Thôi thì cứ nhà nghỉ một lát .” Thứ nhất là xe thành quả thật mệt. Thứ hai là bà nghĩ, bây giờ dạo cũng nên mua gì, chi bằng đợi nhà họ Tần chuẩn xong đồ mang tới xem qua, đến lúc đó gì cần kiểm tra bổ sung, nhà ngoài dạo một lát, mua đủ thể về nhà.

 

Mọi đều theo Diệp tam thúc tới hậu viện, ai nấy tìm chỗ xuống chuẩn nghỉ ngơi một lát, Diệp Xương Niên đột nhiên : “Muội ? Tình Thiên đây, bọn buôn bắt ?” Trước đó lớn trong nhà nhấn mạnh quá nhiều về chuyện bọn buôn , khiến Diệp Xương Niên phát hiện Tình Thiên thấy , lập tức cho rằng bọn buôn bắt . Diệp tam tẩu khẽ vỗ lưng con trai một cái : “Nói bậy bạ gì đó! Tần tiểu thiếu gia đưa ngoài chơi !” Diệp Xương Niên lập tức bĩu môi: “Đó là của chứ của , ? Sao cứ luôn tới nhà chúng cướp của chứ!” Hắn một tràng như vè, Diệp tam tẩu xong ngây , con trai nhà từ khi nào mà chuyện lưu loát như ? Diệp tam thúc thì nghiêm trang trả lời: “Phải đó, Tần tiểu thiếu gia nhà chỉ ba , quả thật .” Diệp Xương Niên: “…” Diệp tam tẩu chồng và con trai mà thật sự cạn lời, đây là trọng điểm chứ? nàng cũng lười nhiều thêm, nhiều chuyện với hai cũng rõ. Quan trọng nhất là, ngay cả chính nàng cũng Tần tiểu thiếu gia với Tình Thiên như , cuối cùng cũng chỉ thể quy kết là do duyên phận giữa với thôi!

 

Tần Hạc Hiên dẫn Tình Thiên xem một vòng quanh Linh Lung Các. Chưởng quầy cũng dối, gần đây quả thật về một lô hàng mới. đa đều là trang sức và đồ trang trí, Tình Thiên đều hứng thú. Tần Hạc Hiên liền cưỡi ngựa dẫn nàng ngoài dạo chơi xem náo nhiệt.

 

Tùng Đào nhanh sắm sửa đủ đồ Tết, sai mang tới Linh Lung Các, còn : “Các vị cứ xem , nếu thứ gì ý hoặc thấy giá cả chấp nhận , cũng nhất thiết lấy, cứ chọn để riêng một bên, lát nữa sẽ sai mang về là .” Thế là liền lật xem đồ Tết, Tùng Đào thì bên cạnh báo giá. Người nhà họ Diệp rõ vật giá Kinh thành, nên đều sang Diệp Quyên Nhi. Diệp Quyên Nhi ban đầu còn xoa tay hăm hở chuẩn tay thể hiện tài năng, kết quả từng báo giá của Tùng Đào nhanh chịu thua. “Cái còn rẻ hơn nhiều so với chúng tự mua, đồ cũng đều như !” Diệp Quyên Nhi sờ món đồ trong tay cảm thán. “Đây đều là hàng nhập từ tiệm nhà , chọn thứ mà lấy, còn cho các vị giá nhập, đương nhiên là hời nhất .” Nghe Diệp Quyên Nhi , nhà họ Diệp tự nhiên cũng ý kiến gì khác, theo tiền Tùng Đào báo cuối cùng mà trả tiền, ai nấy đều vui mừng khôn xiết. Diệp lão thái thái vui vẻ : “Chiều nay chúng cần vội vàng nữa, cứ tùy tiện dạo, xem náo nhiệt, thứ gì mua thì mua ít thôi là .”

 

Khi ăn trưa, bên ngoài còn lất phất vài bông tuyết, nhưng nhanh tạnh. Thế nhưng cảnh đường phố Kinh thành phủ một lớp tuyết mỏng, trông càng thêm . Bọn trẻ ai nấy mặc quần áo dày cộp, lớn bế hoặc dắt tay, cùng ngoài dạo phố. Nhìn thấy khác đều xách túi lớn túi nhỏ, chen chúc qua .

 

, mặt đỏ tía tai cò kè bớt một thêm hai, nhà họ Diệp càng cảm thấy thảnh thơi. Diệp lão thái thái mua một gói mứt quả, chia cho lũ trẻ ăn. Có đồ ăn vặt, từng đứa trẻ đều ngoan ngoãn hơn hẳn.

 

“Nhìn xem, xem ! Đồ chơi mới nhất năm nay, tiểu long đầu đuôi đều thể tùy ý lay động—

 

“Năm là năm Thìn , mua một con về trưng trong nhà, trẻ nhỏ cũng thể chơi—”

 

Tiếng rao hàng bán đồ chơi vang lên bên đường. Tiếng rao tuy thu hút sự chú ý của những lớn nhà họ Diệp, nhưng hấp dẫn Diệp Xương Niên đang cạnh Diệp Xương Tuyết. Y đầu, liền thấy chủ quầy đang giơ một con tiểu long chạm khắc bằng gỗ lên trưng bày. Diệp Xương Niên kế thừa sở thích của Diệp lão Tam , mà y hứng thú với đồ gỗ điêu khắc, và con tiểu long quả thực chạm trổ vô cùng tinh xảo, hình còn chia thành nhiều khúc nối liền với , thể tùy ý lay động, vô cùng linh hoạt.

 

Diệp Xương Niên càng càng thích, sớm quên lời dặn dò kỹ lưỡng của lớn đó, trong lòng chỉ ngắm con tiểu long đang từ từ lay động trong tay chủ quầy. Diệp Xương Tuyết bên xem náo nhiệt đến mức hoa mắt chóng mặt, hề vẫn luôn nắm tay buông từ lúc nào.

 

Diệp Xương Niên tới quầy nhỏ, xổm xuống, cẩn thận ngắm nghía con tiểu long , càng càng thích. Chủ quầy thấy Diệp Xương Niên chỉ là một đứa trẻ con, chắc cũng chẳng bao nhiêu tiền, nên liền bận rộn tiếp đãi các khách hàng khác, để tâm đến y.

 

ngay lúc , trong con hẻm xa phía quầy hàng, một đôi mắt gắt gao chằm chằm Diệp Xương Niên. Người mặc một chiếc áo bông màu xám tro, hai tay đút trong ống tay áo, đầu còn đội một chiếc mũ xám, cả gần như hòa một với bức tường đá bên cạnh, kín đáo đến mức tài nào khiến khác chú ý. Y xổm ở đây gần một buổi sáng, khó khăn lắm mới thấy Diệp Xương Niên là mục tiêu.

 

Bên cạnh lớn kèm, y phục tuy tươm tất nhưng qua cũng con cháu nhà quan. Quan trọng nhất là đứa bé tuổi lớn, diện mạo tệ, còn tròn trịa bụ bẫm, chắc chắn sẽ bán giá . Gã đàn ông thầm nghĩ như , kéo vành mũ sụp xuống, bước từ trong con hẻm.

 

 

Loading...