Trên Đường Chạy Nạn Nhặt Được Tiểu Phúc Bảo , Cả Nhà Đổi Vận - Chương 31:---: Bữa trưa nấu dở chết đi được! ---
Cập nhật lúc: 2025-10-14 12:53:58
Lượt xem: 19
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/9KUV8bsqzA
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Ba ngày , đoàn xe Tần gia cuối cùng cũng đến ngoại thành Thiên Tân. Tường thành cao vút mây xanh cùng dòng qua tấp nập nơi cổng thành, càng thêm tráng lệ và náo nhiệt hơn cả Sơn Hải Quan. Đặc biệt trong dòng cổng thành, còn xen lẫn nhiều vẻ ngoài và trang phục vô cùng kỳ lạ. Tóc đỏ, tóc vàng, mắt xanh biếc... quả thực cứ như sơn tinh quỷ mị chạy từ tiểu thuyết chí quái. Mấy tiểu tử nhà họ Diệp hẹn mà cùng nấp lưng lớn, nắm chặt vạt áo, sợ yêu quái bắt ăn thịt. Tình Thiên lúc cũng đang ghé cửa sổ xe, kịp hết những cảnh tượng mới lạ. Ngụy Diễn bên cạnh đỡ lấy nàng, kể cho nàng về lai lịch của Thiên Tân Vệ, tiện thể cũng để Tần Hạc Hiên và Diệp Xương Thụy cùng theo.
Thiên Tân Vệ ở hạ lưu chín con sông, là nơi xung yếu của sông biển. Từ khi tiền triều xây thành, nơi đây là một cứ điểm quân sự quan trọng, gánh vác trách nhiệm bảo vệ kinh thành. Chẳng qua cho đến cuối tiền triều, Thiên Tân Vệ vẫn chỉ là một thành đất tầm thường mấy nổi bật. Trong thành chỉ võ tướng chứ văn quan, chỉ binh sĩ chứ bách tính. Mãi cho đến triều đại , Thiên Tân Vệ tiên trở thành điểm cuối của tuyến vận chuyển lương thực từ Nam Bắc. Rất nhiều trong khi vận chuyển lương thực, còn mang theo đặc sản và hàng hóa phương Nam phương Bắc, dần dần hình thành mấy khu chợ lớn tự phát xung quanh bến tàu. Thương nhân các nơi phương Bắc ngửi thấy tiền, cũng đều đổ xô đến Thiên Tân Vệ để mua bán hàng hóa. Thế là, đủ loại tửu lầu, phạn quán, lâu, hí đài, nhà tắm, khách điếm cũng theo đó mà mọc lên.
Thế nhưng vị đại công thần thực sự khiến Thiên Tân Vệ trở thành bộ dáng phồn hoa như ngày nay, là vận chuyển đường thủy. Mà là bởi vì hơn một trăm năm , Đại Tề mở lệnh cấm biển. So với vận chuyển đường thủy, thương mại đường biển tuy rủi ro lớn hơn, nhưng lợi nhuận cao đến mức đáng kinh ngạc. Hai điều đó cộng , khiến Thiên Tân Vệ so với tiền triều, sự đổi long trời lở đất. Còn những vẻ ngoài kỳ lạ , cũng yêu quái gì cả, mà là những Tây Dương vượt trùng dương xa xôi đến Đại Tề. Thảo nào Tần phu nhân , khi đến Thiên Tân Vệ, mua gì cũng tiện lợi cả. Nơi đây gần như thể mua đặc sản của bất kỳ nơi nào trong Đại Tề, còn thể mua hàng Tây Dương, chủng loại hàng hóa còn đầy đủ hơn cả kinh thành.
Đoàn xe Tần gia chỉ đợi một lát, nhanh tiến thành. Sau khi thành, nhà họ Diệp càng cảm thấy mắt đủ để . Con đường sạch sẽ bằng phẳng, những cửa hàng san sát , phố vai kề vai, gót chân nối gót chân, tiếng rao hàng vang vọng khắp nơi... Tất cả thứ đều thật mới lạ, là sự phồn hoa và náo nhiệt mà họ mơ cũng thể mơ tới. Đoàn xe xuyên qua đường phố, rẽ một con hẻm, dừng cửa một khách điếm. Người hầu đó Lý Phúc phái sắp xếp vội vàng từ trong chạy , hành lễ với xe ngựa của Tần phu nhân : “Phu nhân, tiểu thiếu gia, khách điếm chúng bao trọn, phòng thượng hạng đều dọn dẹp xong xuôi, xin phu nhân và tiểu thiếu gia lên nghỉ ngơi ạ!”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/tren-duong-chay-nan-nhat-duoc-tieu-phuc-bao-ca-nha-doi-van/chuong-31-bua-trua-nau-do-chet-di-duoc.html.]
Chưởng quầy khách điếm tuy lai lịch của Tần gia, nhưng đối với vị khách thể hào phóng bao trọn cả khách điếm, cũng vô cùng niềm nở. Thế nhưng khi Lý Phúc bước , chưởng quầy liền thể xáp gần nữa, hầu Tần gia trực tiếp tiếp quản công việc trong khách điếm. Phòng thượng hạng vốn dọn dẹp sạch sẽ các nha cẩn thận quét dọn thêm nữa, tất cả vật dụng giường, sập, bàn đều bằng đồ do nhà mang theo. Lý Phúc còn đặc biệt sai dọn dẹp hai gian phòng suite ở lầu hai. Một gian cho Ngụy Diễn ở, sảnh nhỏ bên ngoài vặn thể dùng thư phòng, tiếp tục dạy học cho bọn trẻ. Gian còn , là căn phòng ánh sáng nhất trong bộ khách điếm, là nơi dành riêng cho Diệp nhị tẩu dùng để may vá quần áo. Ngược , bên phía nhà họ Diệp thì đơn giản hơn nhiều, sự chỉ huy của Diệp lão thái thái, mỗi nhà một phòng chia mấy gian khách phòng bình thường ở phía đông tầng một.
Mèo Dịch Truyện
Thấy trời sắp đến buổi trưa, Diệp đại tẩu nhớ đến việc cơm trưa, bèn tìm chưởng quầy hỏi: “Chào ngài, phòng bếp của khách điếm chúng ở ạ?” Chưởng quầy coi nhà họ Diệp là gia nô của Tần gia, cũng hỏi nhiều, liền dẫn nàng đến hậu bếp. “Hậu bếp của chúng một đại đầu bếp, hai vị phụ bếp, cùng mấy nữ đầu bếp nữa. Các vị tự nấu cơm cũng , hoặc dặn dò bọn họ cũng . Đại đầu bếp nhà chúng từng phương Nam học nghề, các món ăn Nam Bắc món nào là . Cho nên đừng thấy khách điếm nhà mở ở vị trí hẻo lánh, nhưng nhờ tay nghề của đại đầu bếp, bình thường cũng thể lôi kéo ít khách khứa.” Diệp đại tẩu lời , lập tức chút tự ti, cũng vội hậu bếp nữa, dừng bước : “Thì đại đầu bếp ư, cơm trưa cứ giao cho đại đầu bếp .” “Được , các vị cứ yên tâm!” Chưởng quầy đối với tay nghề của đại đầu bếp nhà vẫn tự tin, vỗ n.g.ự.c đảm bảo: “Bảo đảm sẽ khiến phu nhân và thiếu gia nhà các vị hài lòng.” Diệp đại tẩu gật đầu qua loa trở về phòng. Diệp lão đại thấy kỳ lạ hỏi: “Nàng cơm ? Có cần giúp một tay ?” “Không , hậu bếp khách điếm mấy lận, cho nên cần .” Diệp đại ca thấy thần sắc nàng chút đúng, bèn kéo tay nàng : “Mấy ngày nay thấy nàng tự cơm cho nhiều như , đều thấy xót xa. Bây giờ thì , nàng cuối cùng cũng thể nghỉ ngơi mấy ngày. Chúng cũng coi như nương nhờ phúc khí của Tần gia, mát ăn bát vàng một phen thì còn gì bằng!” Diệp đại tẩu tâm trạng hơn ít, gật đầu : “Sao tự dưng chuyện như ? Bị một câu, trong lòng dễ chịu hơn nhiều .”
Người nhà họ Diệp đều là đầu tiên ở khách điếm, tất cả phòng, đều nhịn mà xoay tới xoay lui ngắm khắp nơi, thấy gì cũng đều cảm thấy mới lạ. Quách Thị căn phòng cao rộng rãi, sờ sờ chăn đệm mềm mại giường, trong mắt tràn đầy vẻ ngưỡng mộ. “Phòng ở tầng một như , phòng thượng hạng mà Tần phu nhân các nàng ở sẽ như thế nào.” “Nàng thì lên lầu tìm nhị tẩu chẳng .” Diệp lão tứ từ bên ngoài về phòng, tin tức linh thông hơn Quách Thị nhiều. “Cái gì?” Quách Thị sững sờ, “Nhị tẩu ở lầu ư?” “Lý quản gia dọn dẹp một gian phòng lầu cho nhị tẩu, là ánh sáng , để nàng qua đó công việc may vá.” Quách Thị lập tức yên, như lửa đốt đ.í.t nhảy phắt dậy, cắm đầu chạy lên lầu. Nàng lên lầu, khi ngang qua cửa phòng Ngụy Diễn, đột nhiên thấy tiếng Ngụy Diễn truyền từ trong phòng: “Cơm trưa hôm nay cái quái gì thế , khó ăn c.h.ế.t !” Nói xong, còn “rầm” một tiếng đặt đũa xuống bàn, vô cùng vui : “Mang tất cả xuống , ăn nữa.” Quách Thị lời , lông mày vui vẻ đến mức suýt bay lên. Nếu sợ khác đang lén, nàng phá lên mấy tiếng. Nàng mà, chút tài nấu nướng của đại tẩu, ở trong thôn khen vài câu là hết cỡ , thể khiến ngay cả quý nhân kinh thành cũng khen ngớt lời . Người nhà họ Tần và Ngụy chắc chắn chỉ là đây từng ăn qua, nên mới cảm thấy mới mẻ mà thôi. Bây giờ cơn mới mẻ của qua , nàng thì còn gì nữa !