Trên Đường Chạy Nạn Nhặt Được Tiểu Phúc Bảo , Cả Nhà Đổi Vận - Chương 293:---: Ta thấy lời này của người nói không đúng ---
Cập nhật lúc: 2025-10-15 00:34:53
Lượt xem: 0
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/1LSyKCkOr4
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Diệp lão đại cùng tiến núi xong, liền đề nghị chia quân hai đường. Ngọn núi vùng ngoại ô kinh thành tuy là dãy núi hùng vĩ bao nhiêu, nhưng diện tích chiếm giữ cũng hề nhỏ. Hàng chục bọn họ núi, chẳng khác nào ném cát sa mạc.
Người dẫn đội bên phía binh sĩ tên là La Kim Thắng. Cái tên của thể là vô cùng thích hợp, thường ngày vốn là một hiếu thắng. Đặc biệt là khi nay gần ba mươi, liệu thể thăng chức tuổi trưởng thành , thì xem trong vòng một năm lập công trạng gì .
Thế nhưng Đại Tề tuy năm nay vài nơi gặp thiên tai, nhưng đều là những nơi xa kinh thành. Đóng quân ở kinh thành, thì danh tiếng , nhưng thường ngày quá đỗi yên , lập công khó như lên trời. Nhiệm vụ dẫn đội núi , La Kim Thắng bỏ tiền thông quan hệ mới giành . ngờ Mục Tranh cũng sẽ theo.
La Kim Thắng phận của Mục Tranh, trong lòng cho rằng nhất định là đến để tranh công, nên núi liền lập tức đề nghị chia hành động.
Mục Tranh phản đối, chỉ : “Ta cùng Diệp đại ca một đội, binh sĩ để một nửa cho , những khác ngươi tùy ý chọn.”
La Kim Thắng , hề khách khí : “Mục , ngươi thủ , hơn nữa bên ngươi còn Diệp tráng sĩ giúp đỡ, nên về việc chọn , sẽ khách khí với ngươi .”
Rồi liền trực tiếp chọn mười lăm tên binh sĩ khỏe mạnh, ngoài còn chọn tám thợ săn mà cho là kinh nghiệm lão luyện.
Mục Tranh cũng ý kiến gì, những còn cũng già yếu bệnh tật tàn phế, chỉ là yếu hơn hoặc ít kinh nghiệm hơn những chọn một chút mà thôi. những thể chọn đội , bản họ đều ưu tú hơn khác nhiều, nên chút chênh lệch , Mục Tranh để mắt.
La Kim Thắng dẫn đội về phía nam, Mục Tranh liền hiệu về phía bắc. Mặc dù Mục Tranh bận tâm, nhưng những La Kim Thắng chọn đều ít nhiều chút ủ rũ, chán nản.
Diệp lão đại lén hỏi Mục Tranh: “Ngươi nên cổ vũ một chút ? Ta thấy đều vẻ xuống tinh thần.”
“Ta hứng thú dỗ trẻ con.” Mục Tranh đầu , tăng nhanh bước chân.
“Ôi…” Diệp lão đại lòng khuyên nhủ, nhưng sợ nhiều khiến Mục Tranh vui, chỉ đành nhanh chóng theo , để ý những phía đang nghĩ gì.
Thế là đội cứ thế im lặng về phía bắc suốt buổi sáng, nơi đây vẫn tính là sơn sâu, nên thỉnh thoảng vẫn thể gặp thợ săn và những chạy núi. Mục Tranh lời nào, nhưng Diệp lão đại phát huy cực ưu thế dễ gần, hỏi han họ về tình hình trong núi gần đây.
Những thường xuyên chạy trong núi , đối với tình hình trong núi sẽ một trực giác vô cùng nhạy bén. Nếu trong núi thực sự gì đó , họ chắc chắn là những đầu tiên thể phát hiện .
“Gần đây cảm giác như con thú lớn nào đó đến, chỉ bầy lợn rừng xáo động, mà các động vật khác trong núi cũng bình thường.
“Mấy ngày thấy mấy con hươu chạy vụt qua mắt, hình như phía mãnh thú nào đó đang đuổi theo chúng.”
“Có thấy là mãnh thú gì ?” Diệp lão đại hỏi.
“Ta chạy nhanh bằng hươu, nào dám chứ, chạy về còn kịp.”
Lời quả nhiên sai, Diệp lão đại sờ sờ mũi, gượng : “Hay là ngài kinh nghiệm phong phú, lúc sợ nhất là tò mò.”
“Chẳng , từ khi còn trẻ theo cha chạy núi, cha thường với , trong núi, chỉ cần cảm thấy là chạy ngay, tuyệt đối đừng xúm xem trò vui, cẩn thận chính ngươi sẽ thành trò vui đấy!”
“Lời quả thật quá đúng!” Diệp lão đại giơ ngón tay cái lên khen ngợi.
Suốt đường ngừng bắt chuyện với khác, khiến một phía bắt đầu cảm thấy khó chịu. vì Mục Tranh lên tiếng, những khác dám hó hé, nhưng những quen trướng đều ngừng trao đổi ánh mắt, vô cùng bất phục Diệp lão đại.
Mọi đây đối với chỉ là , chỉ là một gã nhà quê. Hôm nay gặp mặt quả nhiên sai. Đặc biệt khi thấy Diệp lão đại thể bắt chuyện với bất kỳ ai, coi những lời suy đoán của đối phương như bảo vật, trong lòng đều khó tránh khỏi khinh thường. Cảm thấy Diệp lão đại ngoài việc hình cao lớn hơn một chút, trông căn bản giống như năng lực gì. Có thể may mắn Hoàng thượng đích chỉ điểm hai , chắc chắn là do vận may ch.ó ngáp ruồi.
Họ Diệp lão đại, trong lòng chỉ một suy nghĩ, cục cứt ch.ó may mắn tại rơi trúng đầu ? Nếu vận may như Diệp lão đại, bây giờ chắc chắn sớm…
Diệp lão đại trong lòng những phía đang nghĩ gì, nhưng lúc rảnh bận tâm, trong lòng đang bận tổng hợp các chi tiết khác lộ từ lời của những . Có thấy tiếng gầm thét, thấy đàn hươu đuổi chạy tán loạn, dắt ch.ó lên núi, ch.ó đang bỗng nhiên sợ hãi dừng bước, thậm chí lời chủ nhân mà đầu chạy về, còn thấy những vết cào sắc nhọn cây và những xác động vật ăn còn sót …
Diệp lão đại nhíu mày, nhanh bước vài bước đuổi kịp Mục Tranh, hạ giọng : “Ta nghi ngờ thứ dồn lợn rừng xuống núi kiếm ăn thể là hổ.”
“Hổ?” Mục Tranh nhíu mày, “Nơi đây gần kinh thành, xung quanh cũng nhiều quan đạo, triều đình hàng năm đều tổ chức núi săn g.i.ế.c một động vật lớn dễ hại . Năm nay mùa thu mới tiến hành một , theo lý mà trong núi nên mãnh thú như hổ mới đúng.”
“Ta tuy từng gặp hổ trong núi, nhưng các thợ săn lão luyện , hổ thường mang con nhỏ theo bên một năm rưỡi đến hai năm, đó mới tách khỏi hổ tự sinh sống. Mà hổ động d.ụ.c và đẻ con thường mùa đông hoặc mùa xuân, tính thời gian cũng gần đúng, nên nghi ngờ ngọn núi thể là một con hổ non mới đến khi đông. Lợn rừng và hươu đều là động vật hổ thích săn bắt, nên lợn rừng sẽ bỏ thức ăn trong núi mà xuống núi tấn công nông dân, cũng thấy hươu hoảng loạn chạy trốn.”
Nghe phân tích của Diệp lão đại, Mục Tranh cuối cùng cũng trở nên nghiêm túc. Nếu thực sự là hổ, đó chính là đại sự. Sắp đến năm mới , mỗi năm và đêm giao thừa một tháng hơn, đều là lúc kinh thành náo nhiệt nhất, dân chúng nhiều nơi xung quanh đều sẽ thành mua sắm đồ tết, thành du ngoạn v.v… Đến lúc đó nếu xảy vụ án mãnh hổ hại , thì quá đau đầu .
Hơn nữa nếu đối mặt với hổ, Mục Tranh đột nhiên cảm thấy những mà dẫn theo e là chắc đối phó .
“Vừa nên khinh suất đồng ý chia .” Mục Tranh nhíu mày .
“Hay là bây giờ chúng ngược tìm họ?” Diệp lão đại đề nghị, “Dù đuổi kịp, ít nhất cũng thể rút ngắn cách, vạn nhất xảy chuyện gì, giữa chúng cũng thể hỗ trợ lẫn .”
Mục Tranh lấy đồng hồ quả quýt trong lòng một cái : “Trước tiên dừng nghỉ ngơi một lát, ăn chút gì đó, bàn bạc xong hãy quyết định.”
“Được, ngươi tình hình với họ, kiếm chút đồ ăn về.” Lần núi dự kiến sẽ khá lâu, nên đều mang theo lương khô như bánh kếp, bánh nướng, dưa muối, thịt khô. Diệp lão đại nghĩ nhiều như , thể ăn chút đồ nóng hổi thì hơn.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/tren-duong-chay-nan-nhat-duoc-tieu-phuc-bao-ca-nha-doi-van/chuong-293-ta-thay-loi-nay-cua-nguoi-noi-khong-dung.html.]
Diệp lão đại chủ động tránh , Mục Tranh liền bảo tất cả nghỉ ngơi tại chỗ. Mọi cả buổi sáng quả thật đều mệt mỏi, từng tìm chỗ thích hợp, lấy đồ lưng lót m.ô.n.g xuống. Mục Tranh đem tin tức và suy đoán mà Diệp lão đại hỏi thăm kể cho .
Mèo Dịch Truyện
Quả nhiên sai, đa phần đều tin. Các thợ săn lên tiếng bày tỏ ý kiến phản đối .
“Triều đình hàng năm đều phái tuần tra núi vây quét, kinh thành xung quanh mười mấy năm thấy hổ , thấy lời của Diệp Khánh Thần chắc đáng tin.”
“ , Diệp Khánh Thần ở Quan Ngoại lẽ quả thật là một thợ săn giỏi, nhưng đây dù cũng là gần kinh thành, cảnh khác với Quan Ngoại, thể chỉ lời một phía của .”
“Vậy các ngươi thấy là gì?” Mục Tranh hỏi ngược .
Các thợ săn , nhất thời đều nên lời. Cuối cùng, một lão thợ săn mở miệng : “Mặc kệ hổ , nhưng thể gây động tĩnh lớn như , chắc chắn là một mãnh thú. Nên thấy, đề nghị của Diệp Khánh Thần vẫn một phần đáng để tiếp thu.”
Hắn bẻ một cành cây, nền tuyết gần đó đơn giản vẽ vài nét. “Chúng đừng tiếp tục về phía bắc nữa, từ đây về phía tây một đoạn một con sông, chúng đến bờ sông men theo đó về phía nam. Như sẽ gần hơn với đội của La đại nhân, chuyện gì cũng tiện hỗ trợ lẫn .”
Lời , những khác đều liên tục gật đầu. Bọn họ vốn cảm thấy là những La Kim Thắng chọn bỏ , tài giỏi bằng đội . Nay trong núi thể mãnh thú, trong lòng càng thêm hoang mang. đa vẫn giữ thể diện, chịu thừa nhận Diệp lão đại phân tích lý. Nên lời của lão thợ săn, như tìm bậc thang để xuống, lập tức nhao nhao bày tỏ đồng ý.
Mục Tranh lười quản trong lòng họ nghĩ gì, cảm thấy chỉ cần cuối cùng đạt mục đích là . Hắn phân phó hai nhặt chút củi đốt một đống lửa, đó liền khoanh tay ngực, dựa cây phía nhắm mắt dưỡng thần.
Lửa nhanh bốc lên, đúng lúc Diệp lão đại cũng xách theo chiến lợi phẩm về. Nhìn những thứ treo lủng lẳng bên hông , ngoài Mục Tranh tất cả đều kinh ngạc. Bọn họ căn bản Diệp lão đại , tưởng Mục Tranh cố ý sai chỗ khác, ngờ săn.
Mấy thợ săn Diệp lão đại ném mấy con cá xuống đất, từ bên hông lấy ba con gà rừng, từ cái giỏ lưng xách bốn con thỏ rừng, cảm giác cả đều tê dái. Mới đầy nửa canh giờ thôi, mà săn về nhiều con mồi như ư?
Mục Tranh tiếng Diệp lão đại về mới mở mắt, tuy Diệp lão đại chắc chắn sẽ về tay , nhưng cũng ngờ thu hoạch phong phú đến . Mười mấy binh sĩ tuy từng săn, nhưng những kiến thức cơ bản nhất vẫn , nếu săn đều dễ dàng như , thì các thợ săn chẳng ai cũng sớm phát tài ?
Mục Tranh : “Còn gì nữa, mau chóng giúp xử lý !”
Nghe , mới phản ứng . Có binh sĩ vội vàng : “Ta nhặt thêm chút củi về, đốt thêm vài đống lửa, như sẽ nhanh hơn.”
“Ta cũng !”
“Ta cũng !”
Những binh sĩ còn ủ rũ chán nản đều trở nên tích cực, dù trời đông giá rét, ai ăn một miếng đồ nóng hổi. Có thịt tươi ai nhai thịt khô cứng dai?
Thấy mười mấy binh sĩ đều xông về các hướng khác nhặt củi . Lão thợ săn chuyện chủ động : “Vậy chúng cùng dọn dẹp ! Định ăn thế nào?” Lời hỏi Diệp lão đại.
Diệp lão đại thì đầu Mục Tranh, đợi ý kiến của . Mục Tranh cũng khách khí : “Chúng mang theo hai cái nồi ? Cá thì xử lý nấu canh, gà rừng và thỏ rừng thì nướng ăn, đều lương khô của riêng .”
“Được thôi!” Mọi liền tất bật việc. Trong rừng tuyết phủ khắp nơi, căn bản cần đến nơi khác lấy nước. Tìm một đất bằng phẳng dẫm đạp, gạt bỏ lớp tuyết mặt ,
Xúc tuyết đất nồi, sự hỗ trợ của củi lửa, tuyết nhanh hóa thành nước. Có ngừng thêm tuyết nồi, đun thành nước để dùng. Cá sơ chế xong xuôi tiên cho nồi. Miệng nồi khác nước cũng sôi, vặn dùng để lông gà. Thân là thợ săn, sơ chế con mồi là phương thức mưu sinh cơ bản nhất, bởi đều thoăn thoắt. Đợi đến khi những nhặt củi lượt trở về, canh cá trong nồi dần tỏa hương thơm, gà rừng và thỏ rừng cũng sơ chế xong xuôi, xiên cành cây. Bởi vì Diệp lão đại sớm nghĩ đến việc tự săn b.ắ.n để ăn, cho nên đồ gia vị mang theo cũng vô cùng đầy đủ, vì thế đang công việc nêm nếm cuối cùng.
“Mau nhóm lửa!” Không là ai bỗng hô lên một tiếng.
Rất nhanh, ba đống lửa gần như đồng thời bốc lên.
“Đủ , đủ .” Diệp lão đại đưa gà rừng và thỏ rừng xiên cho từng , dặn dò, “Gác cao lên một chút, thường xuyên lật mặt, cẩn thận đừng để cháy khét.”
Lão thợ săn vươn tay đón lấy gà rừng đưa, vô thức : “Yên tâm, bản lĩnh săn b.ắ.n của chúng lẽ bằng ngươi, nhưng nướng thịt thì vẫn là chuyện nhỏ.”
Nghe lời , mấy thợ săn bỗng chốc đều trầm mặc.
Diệp lão đại giơ gà rừng và thỏ rừng còn , nhưng bên ai đưa tay nhận.
Ngay trong khoảnh khắc vô cùng hổ , một thợ săn trẻ tuổi khác bỗng dậy, từ tay Diệp lão đại nhận lấy một con gà rừng, gác lên đống lửa mặt nướng. Hắn nướng : “Sao , thừa nhận khác bản lĩnh hơn khó đến thế ?
Các ngươi nếu phục, bản lĩnh thì tự săn con mồi về mà ăn, đừng ăn đồ của Diệp tráng sĩ săn .”
Bị như , các thợ săn khác càng mất mặt hơn.
Lão thợ săn lắc đầu : “Người ngoài , trời ngoài trời, chúng vốn dĩ là kẻ chọn lọc còn sót , còn tư cách gì mà khinh thường , khinh thường ?
Thừa nhận khác mạnh hơn mất mặt, cố tình chịu thừa nhận mới là mất mặt!”
Lão thợ săn vốn dĩ đang giúp Diệp lão đại, ngờ lời : “Đại gia, thấy lời của ngươi đúng.”