Trên Đường Chạy Nạn Nhặt Được Tiểu Phúc Bảo , Cả Nhà Đổi Vận - Chương 285:--- --- Quả nhiên vẫn còn quá trẻ
Cập nhật lúc: 2025-10-15 00:34:45
Lượt xem: 0
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/9KUV8bsqzA
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Chiều hôm , Hộ bộ đầu cùng một thanh niên đến thôn, thẳng đường tới nhà Vương Quảng Bình. “Vương thôn trưởng nhà ?” Hộ bộ đầu sân cất cao giọng hỏi. Vương Quảng Bình hôm qua giày vò suốt nửa đêm, buổi sáng ứng phó với Thiết Quân nương, tổ chức dân làng chia thịt heo rừng, mệt mỏi ít, lúc khi ăn cơm trưa đang ngủ bù trong nhà. Nghe tiếng gọi, y lười biếng dậy, cho đến khi Hoàng thị gọi y: “Hộ bộ đầu huyện thành đến , còn dẫn theo từ kinh thành nữa, mau mau dậy .” “Hả?” Vương Quảng Bình giật , kinh thành đến đáng sợ, nhưng nếu do Hộ bộ đầu dẫn tới, hẳn thường. “Nàng mau pha cho khách, dậy ngay đây.” Vương Quảng Bình vội vàng mặc quần áo, giục vợ mau chóng tiếp đãi khách. “Chàng mau lên một chút!” Hoàng thị ngoài, xách nước đun sôi pha cho khách. Hoàng thị Hộ bộ đầu và vị thanh niên ai chức quan cao hơn, dám tùy tiện xưng hô. Nàng đành một cách chung chung: “Mời nhị vị dùng , lão gia nhà tối qua bận rộn suốt nửa đêm, sáng nay loay hoay cả buổi, nên thấy ngủ trưa say quá, hôm nay đến giờ dám gọi dậy, nghĩ bụng để ngủ thêm chút, ai ngờ lỡ chính sự.” Hộ bộ đầu : “Không , ngờ thôn Dung Khê của các vị bận rộn đến thế, lẽ nào đêm qua chuyện gì xảy ?” Hoàng thị đáp: “Ôi chao, đêm qua heo rừng xuống núi, nửa đêm náo động cả thôn…” Không ngờ Hộ bộ đầu và vị thanh niên đến từ kinh thành lời , đều đồng loạt biến sắc. “Thôn các vị heo rừng đến ?” “A? Phải, , ?” Hoàng thị phản ứng của hai họ giật , thầm nghĩ chẳng lẽ lỡ lời ? Hộ bộ đầu vội hỏi: “Heo rừng ? Không chuyện gì xảy chứ? Trong thôn ai thương vong ?” “Không đại sự gì, chỉ là để săn g.i.ế.c heo rừng, nửa đêm lỡ ít công phu. “Hơn nữa một nhà sân heo rừng cày phá tan hoang. “ sáng nay cả thôn cùng chia thịt heo rừng, đặc biệt cho hai nhà heo rừng phá hoại thêm chút thịt, đều vui mừng lắm!” Hộ bộ đầu liếc mắt vị thanh niên, vẻ mặt cả hai đều chút khó tin. lúc , Vương Quảng Bình cuối cùng cũng mặc xong quần áo, chải chuốt tóc tai từ trong nhà bước . “Thật là thất lễ, hôm nay ngủ quên mất.” Vương Quảng Bình liên tục xin . Không ngờ Hộ bộ đầu và vị thanh niên cũng đều dậy : “Không , ngài hôm qua vì chuyện heo rừng mà bận rộn suốt nửa đêm, hôm nay ngủ bù cũng là lẽ đương nhiên.” Vương Quảng Bình vội trách Hoàng thị: “Ôi chao, nàng cũng thật là, chuyện nhỏ nhặt mà cũng đáng để kể với nhị vị.” “Vương thôn trưởng nên , đây tuyệt đối chuyện nhỏ.” Hộ bộ đầu vội giới thiệu cho Vương Quảng Bình: “Vị là Thượng Lâm Lệnh Chiêm Trường Thắng Chiêm đại nhân của Tư Nông Tự.” Vương Quảng Bình vội vàng dậy hành lễ : “Chiêm đại nhân, thảo dân thất lễ .” “Vương thôn trưởng cần đa lễ, chúng cứ chính sự !” “Phải , chính sự.” Vương Quảng Bình xong hai , trong lòng cân nhắc rốt cuộc hai đến đây vì chuyện gì. Vương Quảng Bình là thôn trưởng, đối với việc thiết lập một cơ quan trong triều đình cũng chút hiểu . Y tuy Thượng Lâm Lệnh là chức quan gì, nhưng Tư Nông Tự là cơ quan quản lý tích trữ lương thực của triều đình. một cơ quan như , ngoài việc nộp lương thực hàng năm, còn thể liên quan gì đến bách tính? Chẳng lẽ năm nay Quan Ngoại gặp nạn mất mùa, nên cần các thôn trấn vùng kinh kỳ nộp thêm lương thực ? Vương Quảng Bình đang miên man suy nghĩ, chỉ Hộ bộ khoái : “Kỳ thực chúng hôm nay đến đây, chính là vì chuyện heo rừng xuống núi trộm cắp quấy nhiễu dân chúng gần đây. “Gần đây, nhiều thôn trấn gần kinh thành heo rừng tấn công, kể thiệt hại về lương thực và những thứ khác, bốn vì thế mà mất mạng. “Thậm chí kho lương thực hoàng gia cũng heo rừng tấn công, may mắn Ngự Lâm Quân canh gác tiêu diệt nên gây thiệt hại nghiêm trọng hơn. “Vì , kinh thành coi trọng việc , đặc biệt phái các đại nhân của Tư Nông Tự xuống tuần tra, tiện thể cảnh báo bách tính chú ý phòng ngừa.” Hộ bộ đầu rõ ý đồ xong, Chiêm Trường Thắng vội vàng hỏi: “Thôn các vị tối qua mấy con heo rừng đến? Đều các vị chế phục ? Các vị thế nào mà ?” Vương Quảng Bình họ thì là đến hỏi chuyện heo rừng, chẳng trách đến Hoàng thị đang với họ về chuyện đ.á.n.h heo rừng! “Thì là vì chuyện .” Lòng Vương Quảng Bình đang đoán mò chợt yên , “Tối qua thôn tổng cộng ba con lớn năm con nhỏ, tám con heo rừng lận!” Chiêm Trường Thắng lúc càng hiếu kỳ hơn, nghiêng về phía hỏi: “Nửa đêm, chẳng lẽ các vị sớm phòng ư?” “Không dám giấu ngài, mấy năm một heo rừng nửa đêm xuống núi phá hoại hoa màu, còn húc đổ một căn nhà cũ của thôn , xà nhà rơi xuống trúng ngay lão gia nhà đó mà…” “Từ đó, thôn một quy định bất thành văn, bất kể nhà nào phát hiện heo rừng thôn, đều vội vàng gõ chiêng báo cho hàng xóm, thanh niên trong thôn cũng sẽ lập tức chạy đến giúp đỡ, chính là lo lắng bi kịch như tái diễn. “Đêm qua, đầu tiên phát hiện heo rừng là nhà Diệp Khánh Thần. “Nhà y một con heo nái dẫn theo năm con heo con chui . “Diệp Khánh Thần tự b.ắ.n tên chuẩn xác, trong nhà cũng đông, y b.ắ.n c.h.ế.t heo nái, giúp đỡ bắt năm con heo con. “Y dọn dẹp xong heo rừng trong nhà, lập tức gõ chiêng tuần tra, phát hiện hai hộ gia đình khác trong thôn cũng heo rừng đột nhập. “Cả thôn đều đ.á.n.h thức, nhiều dắt ch.ó nhà đến giúp đỡ. “ hai con heo rừng đó thực sự nhỏ, cuối cùng sự giúp đỡ vây hãm của dân làng, nhờ tài b.ắ.n tên của Diệp Khánh Thần, hạ gục cả hai con heo rừng . “Sáng nay cả thôn chúng đều chia thịt heo rừng, đều vui mừng lắm!” “Diệp Khánh Thần, cái tên quen tai thế nhỉ?” Chiêm Trường Thắng lộ vẻ suy tư. Hộ bộ đầu thì lập tức nhớ , dù y bộ đầu nhiều năm như , trong huyện cũng chỉ một tài năng như thể lộ mặt Hoàng thượng. “Chiêm đại nhân, Diệp Khánh Thần , chính là đây ba mũi tên b.ắ.n c.h.ế.t ba tên cường phỉ, Hoàng thượng khen thưởng đó ạ!” “Chẳng trách!” Vẻ mặt Chiêm Trường Thắng lập tức rạng rỡ, y vỗ bàn , “Chẳng trách các thôn khác đều kêu khổ ngừng, liên tục than vãn lên , yêu cầu quan phủ mặt giúp đỡ giải quyết heo rừng. “ chỉ thôn các vị, những gây phiền phức cho quan phủ, thậm chí còn tự giải quyết heo rừng, cả thôn đều vui vẻ chia thịt heo rừng. “Thật hổ là tài năng Hoàng thượng khen thưởng!” Tuy nhiên, Chiêm Trường Thắng cũng thiên vị, khi khen ngợi Diệp lão đại, cũng bày tỏ sự khẳng định đối với cách của Vương Quảng Bình. “Đương nhiên, tất cả những điều càng thể thiếu sự dẫn dắt của thôn trưởng! “Có thể chủ động rút bài học từ tai họa, và biến động thành chủ động, thể thấy ngài thực sự là một thôn trưởng luôn đặt bách tính trong lòng!” Vương Quảng Bình khen đến đỏ mặt, liên tục xua tay : “Ta dám nhận công, tối qua nếu Diệp Khánh Thần, thôn cũng khó ai đối phó heo rừng!” “Vương thôn trưởng cần quá khiêm tốn, đây là công lao chung của hai , khi trở về nhất định sẽ một tấu chương trình lên, xin ban thưởng công lao cho hai các vị.” Đương nhiên, mà Chiêm Trường Thắng rõ rệt trong tấu chương, tự nhiên Vương Quảng Bình, mà là Diệp lão đại. Phải rằng, đây là Hoàng thượng khen thưởng, ngay đó lập công lớn cho thôn, đủ thấy Hoàng thượng mắt tinh tường đến mức nào! Đây là xin công cho Diệp lão đại, đây rõ ràng là cơ hội tuyệt vời để lấy lòng Hoàng thượng! Trước đây khi phân đến một nơi hẻo lánh như thôn Dung Khê, y còn đầy bụng bất mãn. Giờ đây những bất mãn đó sớm tan thành mây khói. May mắn tìm cách thoái thác, nếu công lao trời bể rơi tay khác . Chiêm Trường Thắng nghĩ đến đây, hưng phấn đến mức yên , vội vàng hỏi: “Không Diệp Khánh Thần Diệp tráng sĩ hiện đang ở ? Có thể cho quen một chút ? Cả đời kính phục nhất những hùng như !” “Chuyện đơn giản , tìm gọi y đến.” Vương Quảng Bình định ngoài gọi . Chiêm Trường Thắng vội vàng ngăn y : “Cần gì gọi , thực lòng kết giao, thể cao ngạo như , chúng cứ qua đó bái phỏng là .” “Ồ ồ, dẫn nhị vị qua đó, cũng xa lắm.” Vương Quảng Bình căn bản thể hiểu suy nghĩ của Chiêm Trường Thắng, vẫn thầm nhủ trong lòng, vị Chiêm đại nhân quả nhiên còn trẻ, hình thành thái độ kiêu căng hống hách trong quan trường, dân đến , thực sự hiếm . Ba nhanh chóng đến nhà lão Diệp, Vương Quảng Bình ngoài cửa gọi một tiếng, dẫn sân. Diệp lão nhị đang sửa kho lúa nhà , thấy vội vàng leo xuống : “Thôn trưởng, ngài đến , mau nhà .” “Đại ca của ngươi ?” Vương Quảng Bình quanh sân một vòng, thấy Diệp lão đại liền hỏi. “Ồ, đại ca cùng lão tứ thành bán thịt heo rừng .” Diệp lão nhị đáp. Chiêm Trường Thắng tiến lên vòng quanh kho lúa, thấy một chỗ vết máu, liền hỏi: “Đây là hôm qua heo rừng hỏng ?” “Phải đó!” Diệp lão nhị , “Tối qua con heo rừng đó leo lên húc hỏng cửa, một đầu chui là ăn luôn. “ cũng may mắn là nó chui đây, hai cột trụ hai bên kẹp nó khó mà xoay , nên đại ca leo lên mái nhà bên , mấy mũi tên giải quyết nó.” Vương Quảng Bình cảm thấy lời phần suy yếu bản lĩnh của Diệp lão đại, vội vàng bổ sung: “Lúc đó nửa đêm đột nhiên giật tỉnh dậy, trạng thái , nên mới b.ắ.n mấy mũi tên. “Hai con heo rừng đó, một con b.ắ.n trúng mắt, một con trực tiếp b.ắ.n trúng yết hầu, đều là nhất kích đoạt mạng cả!” Diệp lão nhị định , con b.ắ.n trúng mắt nhất kích đoạt mạng, là Đông Khôi thúc bổ thêm một đao mới c.h.ế.t. há miệng Vương Quảng Bình trợn mắt, lập tức nuốt ngược lời định trong. Vương Quảng Bình âm thầm lau mồ hôi, thầm nghĩ may mà ở nhà là Diệp lão nhị, nếu là Diệp lão tứ, giờ la làng lên . Chiêm Trường Thắng khen ngợi vài câu đầu với Hộ bộ đầu: “Nếu Diệp tráng sĩ huyện thành, chúng cũng mau mau trở về thôi!” Hộ bộ đầu lờ mờ đoán ý đồ của Chiêm Trường Thắng, miệng tuy , nhưng khi định thì đột nhiên đau bụng nhà xí. “Mượn nhà xí nhà ngươi dùng một chút.” Hộ bộ đầu với Diệp lão nhị, “Làm phiền dẫn .” Diệp lão nhị ngơ ngác Hộ bộ đầu kéo , mãi đến khi đến sân mới sực nhớ : “Hộ bộ đầu, nhà xí nhà ngay sân , liếc mắt một cái là thấy, cần dẫn đường .” “Suỵt!” Hộ bộ đầu hiệu cho y nhỏ tiếng một chút, khẽ , “Làm phiền ngươi giúp một việc.” “Hộ bộ đầu, việc gì ngài cứ trực tiếp phân phó là .” “Tùy tùng của đều ở ngoài cửa nhà thôn trưởng, phiền ngươi mau chóng gửi một lá thư, bảo y lập tức cưỡi ngựa về, kể chuyện đại ca ngươi tối qua săn g.i.ế.c heo rừng cho huyện lệnh đại nhân .” Diệp lão nhị hiểu ý nghĩa gì. “Hộ bộ đầu sắp về thành ? Tin tức
cái gì cấp báo chiến trận tám trăm dặm, đến mức thể trì hoãn chốc lát chứ?" Hộ bộ đầu luôn nơm nớp lo sợ Chiêm Trường Thắng phát hiện ý đồ của , vội vàng hạ giọng, nhanh gấp: "Ngươi , vị là quan viên từ kinh thành đến, nhất định cùng . Mà đại nhân nhà bây giờ còn chuyện , lát nữa chờ chúng về, đối mặt với quan viên kinh thành, đại nhân nhà là phụ mẫu quan cai quản địa phương, ba hỏi gì về việc , há chẳng quá mất mặt ?" Diệp Lão Nhị hiểu những quanh co rắc rối trong quan trường, chỉ thấy Hộ bộ đầu lý.
Cộng thêm Huyện thái gia và Hộ bộ đầu đây đều từng giúp đỡ nhà , tuy rằng đều là nể mặt Tần phủ, nhưng cũng thể nhớ đến ân tình của .
Mèo Dịch Truyện
Thế là Diệp Lão Nhị gật đầu đáp: "Được, , sẽ giúp ngươi đưa tin."
Hộ bộ đầu vội vàng kéo Diệp Lão Nhị đang xoay định , chỉ về hướng ngược : "Đi từ cửa !"
Vương Quảng Bình và Chiêm Trường Thắng ở tiền viện chờ đợi hồi lâu, những thấy Hộ bộ đầu , ngay cả Diệp Lão Nhị cũng bặt tăm.
Không nhà xí ở mà nhờ dẫn đường thì thôi , lẽ nào còn để cùng nhà xí xong mới dẫn về ư?
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/tren-duong-chay-nan-nhat-duoc-tieu-phuc-bao-ca-nha-doi-van/chuong-285-qua-nhien-van-con-qua-tre.html.]
"Hộ bộ đầu ? Chẳng lẽ là ăn thứ gì ?" Chiêm Trường Thắng về hậu viện, định xem rốt cuộc là chuyện gì.
May lúc Diệp Lão Nhị từ cửa nhà thôn trưởng vội vã về, Hộ bộ đầu vội vàng cùng ngược .
Vừa hai bước thấy Chiêm Trường Thắng từ bên cạnh chính phòng rẽ .
Hộ bộ đầu vội vàng động tác kéo quần lên, kéo : "Ai da, cũng là chuyện gì, cái bụng đau quặn thắt, xong mới thấy thoải mái hơn nhiều."
Chiêm Trường Thắng khỏi nhíu mày, đối với lời và hành động thô tục của Hộ bộ đầu chút quen, thậm chí còn mơ hồ cảm thấy mang theo một mùi hôi thối về.
Hắn lập tức còn hứng thú truy hỏi, thúc giục: "Hộ bộ đầu, bây giờ thể ?"
"Được , thật ngại quá, phiền ngài đợi ." Hộ bộ đầu vội vàng tiến lên đón, giả vờ thấy vẻ mặt ghét bỏ của Chiêm Trường Thắng, trong lòng vui sướng khôn xiết vì "cắt ngang" thành công.