Trên Đường Chạy Nạn Nhặt Được Tiểu Phúc Bảo , Cả Nhà Đổi Vận - Chương 26:--- Tình Thiên thật quá thông minh! ---
Cập nhật lúc: 2025-10-14 12:53:53
Lượt xem: 41
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/1B8nPQWmqZ
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Tình Thiên căn bản còn chữ nghĩa là gì. Trước khi ở Thiện gia, hai vợ chồng Thiện Lão Đại thậm chí còn chẳng mấy khi tử tế dạy con bé chuyện. Bởi lúc Tình Thiên mới về, lời còn thật trôi chảy, những từ ngữ câu cú phức tạp thì . May mắn , Diệp gia đông , suốt chặng đường , lúc nào cũng thể trò chuyện cùng nàng. Thế nên chỉ trong nửa tháng, vốn từ của Tình Thiên tăng gần gấp đôi so với lúc mới về. về việc sách chữ là gì, nàng kỳ thực vẫn chẳng khái niệm nào.
Nghe Ngụy Diễn hỏi , Tình Thiên nghiêng đầu suy nghĩ một lát, chậm rãi : “Vũ hậu yên cảnh lục, tình thiên tán dư hà, đông phong tùy xuân quy, phát ngã chi thượng hoa.”
Diệp Xương Thụy ở bên cạnh kinh ngạc thôi: “Muội ngâm thơ ?”
Ngụy Diễn cũng ngờ một bài thơ như , y đầu Diệp Đại Tẩu hỏi: “Nhỏ thế khai m.ô.n.g ? Ngay từ đầu ngâm bài ‘Lạc Nhật Ức Sơn Trung’ của Lý Thái Bạch ư?”
Diệp Đại Tẩu ngơ ngác cả , nàng còn chẳng Lý Thái Bạch là ai, gì đến ‘Lạc Nhật Ức Sơn Trung’.
“Tình Thiên còn đến bốn tuổi, nay đang chạy nạn, cơ hội nào cho con bé khai m.ô.n.g chứ…”
Còn về hai vợ chồng Thiện gia , thì càng khỏi nghĩ.
Diệp Lão Đại suy nghĩ một chút hỏi: “Xương Thụy, con dạy cho Tình Thiên ?”
Diệp Xương Thụy lập tức lắc đầu, y còn từng ngâm bài thơ .
“Đứa bé Tình Thiên thật quá đỗi thông minh!” Thanh âm ngạc nhiên của Tần phu nhân vang lên phía . “Hôm qua xe, Hạc Hiên dỗ con bé chuyện, tiện miệng dạy cho bốn câu thơ , trong đó tên của con bé. Lúc con bé học từng chữ từng câu theo, nhưng trẻ con đều học bốn câu quên ba câu ư, ngờ Tình Thiên thật sự thuộc lòng !”
Ngụy Diễn hỏi: “Tình Thiên thích ngâm cái ?”
Câu hỏi Tình Thiên trả lời, nàng lập tức gật đầu : “Thích ạ!”
“Nếu thích, dạy con ngâm nhé?”
Mèo Dịch Truyện
Thái độ dịu dàng của Ngụy Diễn đối với Tình Thiên khiến Lý Phúc ngừng thèm . Phải rằng, tài đa phần đều cá tính, Ngụy Diễn càng như thế. Tính khí cổ quái của Đông Quang Cư Sĩ, trong giới văn nhân mặc khách cũng coi là đầu. Ngay cả gia thế như Tần gia, mời y cho tiểu thiếu gia, cũng cung kính hầu hạ. Sợ rằng chỉ một chút bất cẩn, sẽ khiến vị gia bỏ gánh nữa. Thế nhưng y cứ mỉm chào đón Tình Thiên. Như chẳng tiểu thiếu gia nhà nhờ phúc Tình Thiên ? Lý Phúc khỏi bắt đầu lo lắng, ân tình thật dễ trả chút nào!
Tần phu nhân đưa Tần Hạc Hiên đến, hôm nay y một bộ áo trực màu lam nhạt, đơn giản trang sức gì, trong tay ôm mấy quyển sách và một ít giấy tờ.
Diệp Xương Thụy thấy vật trong tay y, đáy mắt lập tức lộ vẻ ngưỡng mộ. Tuyên chỉ trong tay Tần Hạc Hiên trắng tinh đều đặn, mịn màng trơn nhẵn, là loại thượng hạng mà y từng thấy qua.
“Ngụy .” Tần Hạc Hiên bước tới hành lễ với Ngụy Diễn, đó sự giúp đỡ của Lý Phúc, y bước lên ghế đẩu lên xe ngựa, quỳ ngay ngắn đối diện Tình Thiên.
Ngụy Diễn xoay liền nghiêm mặt, với những Tần gia: “Các ngươi mời dạy, thì dù là dạy một ngày mười ngày, đều theo . Nếu các ngươi cứ khăng khăng chỉ trỏ cách dạy học trò, thì chi bằng mời khác tài giỏi hơn!”
Tần phu nhân vội : “Đương nhiên là , việc đều trông cậy Ngụy .”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/tren-duong-chay-nan-nhat-duoc-tieu-phuc-bao-ca-nha-doi-van/chuong-26-tinh-thien-that-qua-thong-minh.html.]
Ngụy Diễn lúc mới gật đầu, chính y cũng lên xe. Lý Phúc đang chuẩn đóng cửa xe, gọi phu xe lên đ.á.n.h xe, thì thấy Tình Thiên đột nhiên dậy đến cửa xe, vươn tay về phía Diệp Xương Thụy đang , : “Đại ca, cũng lên !”
Diệp Xương Thụy sợ nàng ngã khỏi xe, vội vàng tiến lên đỡ lấy nàng : “Đại ca lên , mau , đừng ở nơi sát mép thế , nếu chẳng may ngã xuống thì !”
Tình Thiên nắm c.h.ặ.t t.a.y Diệp Xương Thụy buông, đó đầu ngước mắt đầy mong đợi Ngụy Diễn: “Đại ca chữ!”
Ngụy Diễn nào chịu nổi dáng vẻ của nàng, lập tức hỏi Diệp Xương Thụy: “Đã từng sách ?”
Diệp Xương Thụy vội vàng học theo dáng vẻ của Tần Hạc Hiên, cúi : “Bẩm Ngụy , học sinh năm tuổi khai mông, ở tư thục trong thôn sách bốn năm.”
Tần Hạc Hiên đó tự xưng là học sinh, Ngụy Diễn chê bai . May mà y tự cơ trí, dùng lời khéo léo gỡ gạc . Lúc Diệp Xương Thụy học theo một cách chẳng , mà cũng tự xưng là học sinh.
Ngụy Diễn khẽ mấp máy môi như thể ngứa ngáy, cuối cùng nể mặt Tình Thiên, vẫn nuốt những lời lẽ khắc nghiệt đến cửa miệng trở .
“Ngươi cũng lên , hôm nay sẽ khảo sát trình độ của hai ngươi . Nếu quá tệ, đừng trách đuổi hết các ngươi xuống xe!”
Dù Tần Hạc Hiên và Diệp Xương Thụy tuổi tác ngang , nhưng giáo d.ụ.c mà hai nhận từ nhỏ một trời một vực, trình độ đương nhiên thể đặt chung mà so sánh . Bởi Diệp Xương Thụy lời Ngụy Diễn , lòng bàn tay căng thẳng đến mức bắt đầu đổ mồ hôi.
Đoàn xe tiếp tục lên đường, Ngụy Diễn bắt đầu tìm hiểu kỹ càng xem hai đều sách gì, học qua những gì. Nghe Tần Hạc Hiên rành mạch rõ ràng, nhiều điều thậm chí là những thứ y từng qua, Diệp Xương Thụy khỏi tự ti mà cúi đầu. Tình Thiên thấy liền bước tới nắm lấy tay y. Diệp Xương Thụy cúi đầu thấy ánh mắt quan tâm của , nghĩ đến việc cơ hội ở đây, đều là do Tình Thiên giúp tranh thủ . Dù thế nào nữa, cũng thể để Tình Thiên mất mặt ! Thế là y lấy tinh thần, khi Ngụy Diễn hỏi tới, liền kể từng quyển sách và từng bài văn ngâm.
Không ngờ Ngụy Diễn bất ngờ gật đầu : “Ừm, ngươi còn mạnh hơn y một chút.”
Lời thốt , trong mắt Tần Hạc Hiên và Diệp Xương Thụy đều lộ vẻ kinh ngạc. Chỉ Ngụy Diễn tiếp tục : “Học ít thì quên nhanh hơn, học quá nhiều quá tạp ngược càng khó dạy.”
Diệp Xương Thụy nhất thời thể phân biệt lời rốt cuộc là đang khen đang mắng . May mắn , Ngụy Diễn chỉ là miệng lưỡi tha , chứ hề đuổi bất cứ ai xuống xe, chỉ là khinh thường mấy quyển sách Tần Hạc Hiên ôm tới.
“Vứt mấy thứ đó xa , đừng vướng mắt .”
Tần Hạc Hiên lúc cuối cùng cũng nhịn hỏi: “Ngụy , chúng học gì đây ạ?”
Chỉ thấy Ngụy Diễn lấy bút mực giấy nghiên mà Lý Phúc chuẩn sẵn, khi trải bàn, y liền ung dung nhanh chóng chép một bài văn : “Bắt đầu từ hôm nay, dạy gì, các ngươi học nấy!”
Nghe tiếng sách rành rọt của hai thiếu niên cuối cùng cũng vang lên trong xe ngựa, mặt Tần phu nhân cuối cùng cũng lộ một nụ an ủi.
“Chuyến vận may thật sự quá , ai mà ngờ thể gặp Ngụy chứ! Nếu thể giữ chân Ngụy , để cho Hạc Hiên thì mấy.”
Lý Phúc : “Phu nhân cứ yên tâm, tiểu thiếu gia từ nhỏ thông tuệ hơn , phàm là nào dạy y, đều tấm tắc khen ngợi. Nói chừng còn kịp đến kinh thành, Ngụy nhịn thu tiểu thiếu gia học trò !”