Trên Đường Chạy Nạn Nhặt Được Tiểu Phúc Bảo , Cả Nhà Đổi Vận - Chương 250:---: Chết ngựa xem như còn nước còn tát ---

Cập nhật lúc: 2025-10-15 00:33:09
Lượt xem: 0

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/9KUV8bsqzA

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

 

Đây là một vật nhỏ nhắn, Diệp Tam Gia gần như thể ôm trọn trong hai bàn tay . cấu trúc của nó vô cùng phức tạp. Toàn bộ kết cấu của vật đẽo từ một khối gỗ nguyên, hình dáng tựa ngọn núi. Tuy nhiên, bên thêm nhiều chi tiết nhỏ khác, mà những nơi đều thể cử động . Diệp Tam Gia xem xem hồi lâu, vẫn thể nào hiểu rốt cuộc đây là thứ gì. Y đành mở lời hỏi Tề Mạnh Huy đang lóc t.h.ả.m thiết ở một bên.

 

Tề Mạnh Huy sụt sịt : “Đây là một chiếc lư hương.”

 

Lư hương?

 

Diệp Tam Gia cúi đầu món đồ trong tay , thật sự thể liên hệ vật với một chiếc lư hương. Trong ấn tượng của y, lư hương chỉ là thứ đặt án thư để cắm nhang.

 

Tề Mạnh Huy ủ rũ : “Diệp Tam Gia, giờ mấy lời còn ích gì, hỏng thì cũng hỏng .”

 

Nào ngờ Diệp Tam Gia : “Ta xem xét kỹ , vị trí gãy là phần thêm , thuộc kết cấu chính, nên nếu ngươi tìm vật liệu tương tự, hẳn là thể sửa .”

 

Tề Mạnh Huy vẫn lắc đầu : “Vô ích thôi, tay nghề tuyệt diệu như Lưu Sư phụ, thể sửa thiên y vô phùng.”

 

Diệp Tam Gia im lặng một lát, đành thẳng hơn một chút: “Nếu ngươi thể tìm cho một khối gỗ chất liệu giống như thế , chừng thể thử xem .”

 

“A?” Tề Mạnh Huy đầu tiên ngẩn , định Diệp Tam Gia khoác lác. chợt nhớ , nếu Diệp Tam Gia thực sự tài năng hơn , Tần phủ hẳn sẽ vô duyên vô cớ bỏ tiền đưa y đến đây để mở mang kiến thức chứ?

 

Hắn lệ nhòa Diệp Tam Gia từ xuống , tuy vẫn khó tin, nhưng vạn nhất thật sự là cao nhân tuyệt thế thì ? Tề Mạnh Huy lau nước mắt, hỏi: “Ngài cần khối gỗ lớn chừng nào? Chỗ khá nhiều vật liệu thừa các sư phụ dùng còn cho luyện tay nghề.”

 

“Công cụ của ngươi cũng đầy đủ cả chứ?” Diệp Tam Gia hỏi.

 

“Đều .” Tề Mạnh Huy gật đầu, c.ắ.n răng, cởi áo ngoài bọc chiếc lư hương xách theo, dẫn Diệp Tam Gia lén lút cửa , thẳng đến căn phòng thường ngày luyện tập.

 

Không vì Tướng Tác Giám quá rộng lớn, quá nhiều phòng ốc . Tề Mạnh Huy, là một học đồ, riêng một gian phòng nhỏ.

 

Căn phòng quá lớn, một chiếc bàn cực lớn kê sát cửa sổ, đối diện bàn, sát tường là một chiếc giường nhỏ. Trên bàn bày bừa bộn đủ loại gỗ nhỏ với hình dáng và chất liệu khác , khắp nơi là mùn cưa, công cụ cũng vứt lung tung bàn.

 

Tề Mạnh Huy khi đưa Diệp Tam Gia chỉ nghĩ đến việc đừng để ai thấy, đến phòng mới nhớ chỗ bừa bộn, mặt đỏ bừng : “Mấy hôm thức đêm một món đồ nên kịp dọn dẹp…”

 

Tuy nhiên, Diệp Tam Gia để ý đến những thứ , y thẳng đến bên bàn, bắt đầu tìm kiếm vật liệu thể dùng trong những khối gỗ nhỏ. Vừa tìm tặc lưỡi. Những vật liệu quý giá mà bên ngoài chỉ một mẩu nhỏ cũng thể bán kha khá tiền, ở Tướng Tác Giám chỉ là vật để học đồ luyện tay nghề mà thôi.

 

Cuối cùng Diệp Tam Gia chọn hai khối gỗ nhỏ chất liệu và màu sắc tương đồng nhất.

 

Lúc Tề Mạnh Huy dọn dẹp xong những chỗ khác bàn. Sự bình tĩnh của Diệp Tam Gia khiến lòng vững vàng hơn nhiều. Công cụ tuy vẫn còn lộn xộn nhưng cũng gom một chỗ. Chiếc lư hương cũng đặt ngay chính giữa bàn.

 

“Diệp Tam Gia, ngài xem cái thế nào, còn cần gì ngài cứ với .”

 

Diệp Tam Gia bàn, vội động thủ, mà tỉ mỉ quan sát chiếc lư hương. Mỗi chỗ thể cử động , y đều gẩy vài cái, quan sát phạm vi và góc độ chuyển động của chúng.

 

“Ngươi đây là lư hương, những thứ cử động chỉ để trang trí cho thôi ? Hương thì cắm ở ?”

 

Nghe Diệp Tam Gia hỏi , Tề Mạnh Huy trong khoảnh khắc rơi tuyệt vọng. Một ngay cả vật là gì cũng nhận , thật sự thể sửa chiếc lư hương ? sự việc đến nước , cũng chỉ thể ‘còn nước còn tát’. Hắn đành kiên nhẫn giải thích cho Diệp Tam Gia: “Đây là lư hương trầm ngược dòng, hương đặt ở vị trí đỉnh núi , khói sẽ theo núi chảy xuống, lượn lờ khắp ngọn núi.

 

Rồi những phần thể cử động , cũng sẽ khẽ lay động theo, giống như gió núi thổi .”

 

Diệp Tam Gia chỉ đốt hương khi lễ Phật hoặc cúng bái, nào hiểu cái thú đốt hương thanh tao của nhà giàu . Y hiểu một nửa, nhưng rút một thông tin, rằng những phần khi đốt hương khẽ lay động. Vậy thì nhất định nhẹ nhàng.

 

Y dùng ngón tay từng chút một cân nhắc, cuối cùng kỹ cái chi tiết nhỏ gãy rơi . “Thảo nào nhẹ như , hóa là rỗng ruột.”

 

“A? Rỗng ruột gì cơ?” Lần đến lượt Tề Mạnh Huy kinh ngạc. Chiếc lư hương từng lén lút suy đoán bao nhiêu , nhưng bao giờ phát hiện điểm .

 

Diệp Tam Gia đưa chi tiết đó cho : “Nó nhẹ, hơn nữa ngươi kỹ xem, phía cùng một lỗ nhỏ. Phần rỗng bên trong là khoét từng chút một.”

 

Chi tiết tổng cộng cũng chỉ to bằng móng tay, mà còn rỗng ruột, Tề Mạnh Huy càng thêm tuyệt vọng. Thảo nào sư phụ thường , trong các sư bọn họ, Lưu Sư phụ là lợi hại nhất, nếu gì bất trắc, Trúc Mộc Vụ chính là do y đảm nhiệm. thấy Diệp Tam Gia vẫn giữ vẻ bình tĩnh, kìm hỏi: “Cái, cái còn sửa ?”

 

“Hẳn là , chỉ tốn chút công sức, thử xem .”

 

Diệp Tam Gia thử xem , tay lập tức động tác. Y ba cái hai gọt khối gỗ hình dáng đại khái. Tề Mạnh Huy đầu tiên thấy thủ pháp nhanh gọn như , càng thêm nghi ngờ liệu y thể đảm nhiệm những thao tác càng về càng tinh xảo .

 

Ai ngờ, trong lúc thất thần, khối gỗ nhỏ trong tay Diệp Tam Gia thành hình sơ bộ. “Cái …”

 

Tề Mạnh Huy chấn động thôi, tay cũng quá nhanh , y sợ cắt nhầm chỗ ? Diệp Tam Gia lúc chìm đắm trong đó, căn bản chú ý đến sự kinh ngạc của Tề Mạnh Huy. Y đó tỉ mỉ quan sát chi tiết đó, cũng kỹ lưỡng nghiên cứu khối gỗ , trong lòng sẵn bản thảo, lúc chỉ cần d.a.o chính xác mà thôi.

 

Mèo Dịch Truyện

Tề Mạnh Huy càng càng kinh ngạc, tay của Diệp Tam Gia vững, tuy rằng cả thủ pháp cầm d.a.o lẫn cách d.a.o đều giống với những gì Tướng Tác Giám dạy. y tay dứt khoát, mỗi nhát d.a.o đều chuẩn xác, bao giờ chần chừ ở một vị trí.

 

Cùng với mùn cưa rơi xuống, việc điêu khắc bề mặt nhanh chóng thành. Diệp Tam Gia tiếp tục mài giũa bề mặt chi tiết, mà một công cụ khác, chuẩn bắt đầu khoét rỗng bên trong.

 

Bước khó hơn phía chỉ một bậc. Ngay cả Diệp Tam Gia trong lòng cũng chút chắc chắn. thông qua sự suy tính của , y vẫn từng chút một chút hiệu quả.

 

Tề Mạnh Huy một bên kích động đến mức tim như nhảy khỏi cổ họng, là sắp thành công !

 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/tren-duong-chay-nan-nhat-duoc-tieu-phuc-bao-ca-nha-doi-van/chuong-250-chet-ngua-xem-nhu-con-nuoc-con-tat.html.]

đúng lúc cho rằng chiến thắng trong tầm tay, tiếng gõ cửa bất ngờ vang lên khiến cả hai giật nảy . Tề Mạnh Huy vội hỏi: “Ai, ai đó?”

 

“Tề , ngươi ăn cơm ?” Bên ngoài vang lên giọng của một học đồ khác.

 

Tề Mạnh Huy thở phào nhẹ nhõm : “Ngươi , giờ đói, định ngủ một lát.”

 

“Vậy , ngươi nghỉ ngơi , phiền ngươi nữa.” Người bên ngoài hề nghi ngờ gì, nhanh chóng rời . khi Tề Mạnh Huy đầu thì phát hiện, Diệp Tam Gia vứt món đồ nhỏ thành tám phần sang một bên, cầm lấy một khối gỗ khác, bắt đầu điêu khắc từ đầu.

 

“Sao ?” Tề Mạnh Huy lòng chợt thắt , vội cầm lấy món đồ nhỏ vứt sang một bên xem xét kỹ.

 

“Vừa tiếng gõ cửa giật , khoét xuyên mất , dùng nữa.” Diệp Tam Gia giải thích bình tĩnh, “Tuy nhiên, sẽ nhanh hơn một chút, đừng gấp.”

 

Tề Mạnh Huy chỉ quỳ xuống lạy y, đây là chuyện cần gấp . thấy tốc độ d.a.o của Diệp Tam Gia quả nhiên nhanh và chuẩn hơn . Lần còn chỉ dám gọt từng chút một, thứ hai càng dám tay. Sự kiểm soát chính xác quả thực quá đáng sợ.

 

Tề Mạnh Huy trong lòng thầm tính toán mấy vị sư phụ của Tướng Tác Giám. Người thể sánh với tài điêu khắc của Diệp Tam Gia, chỉ Lưu Sư phụ mà thôi. Diệp Tam Gia chỉ thua thiệt ở chỗ kiến thức rộng rãi mà thôi. Thảo nào Tần phủ bỏ tiền đưa y để mở mang tầm mắt. Cũng bọn họ đào bảo vật từ .

 

Tuy là xuất từ ‘con đường nhỏ’, tuổi tác cũng lớn hơn một chút, nhưng nếu để các sư phụ thấy bộ dạng hiện tại của y, chắc chắn sẽ tranh giành nhận y đồ .

 

Trong lúc Tề Mạnh Huy đang suy nghĩ vẩn vơ, Diệp Tam Gia thứ hai thành việc điêu khắc bề mặt, bắt đầu cẩn thận khoét rỗng bên trong. Lần Tề Mạnh Huy nín thở theo dõi bên cạnh, sợ rằng ngay cả tiếng thở của cũng sẽ ảnh hưởng đến sự thể hiện của Diệp Tam Gia.

 

May mắn , kinh nhưng hiểm, y nhanh chóng khoét rỗng bên trong, tỉ mỉ mài giũa bề mặt, đó lắp lư hương.

 

“Thử xem .” Diệp Tam Gia xoa xoa đôi vai chút đau nhức, với Tề Mạnh Huy.

 

Tề Mạnh Huy sớm chuẩn sẵn hương, đốt lên đặt ở đỉnh. Diệp Tam Gia kinh ngạc , khi hương đốt, khói bay lên như y từng thấy đây. Mà giống như thứ gì đó hút xuống, nhanh chóng lấp đầy những lỗ khoét trong núi, tạo thành cảm giác mây mù lượn lờ núi.

 

Và mấy chi tiết nhỏ ở lưng chừng núi, quả nhiên cũng bắt đầu khẽ lay động theo khói hương tăng lên.

 

“Thành công , thật sự thành công !” Tề Mạnh Huy trợn tròn mắt, tròng mắt như rớt ngoài, “Vậy mà thật sự thành công!”

 

Thấy chi tiết Diệp Tam Gia lắp cũng khẽ lay động theo, xúc động đến mức nước mắt giàn giụa. Lần thì , cần sư phụ trách phạt, cũng cần bồi thường tiền, càng cha đuổi khỏi nhà nữa.

 

Tề Mạnh Huy kích động thôi, nhưng Diệp Tam Gia hài lòng. Bởi vì y phát hiện, phần y lay động mạnh bằng những chi tiết khác. Xem vẫn khoét rỗng đủ. Vì sợ khoét xuyên đồ, nên Diệp Tam Gia tay nhẹ, xem vẫn .

 

Y tháo chi tiết xuống, tiếp tục đưa công cụ xử lý tỉ mỉ. “Có thể động , cần tinh tế đến mức đó .” Tề Mạnh Huy lo lắng nhất cử nhất động của y, sợ y hỏng.

 

May mà nỗi lo của là thừa, Diệp Tam Gia nhanh chóng dừng tay, lắp chi tiết nhỏ đó. Lần thuận mắt hơn nhiều, gần như còn chút khác biệt nào.

 

Tề Mạnh Huy giờ đây khâm phục Diệp Tam Gia sát đất. Hắn mà, Tần phủ cũng nuôi vô dụng. Người đáng giá đưa đến Tướng Tác Giám để mở mang kiến thức, thể vài ba bản lĩnh chứ.

 

Tề Mạnh Huy dập tắt hương, tỉ mỉ lau chùi chiếc lư hương một lượt, bọc bằng vải. “Tam Gia, ngài ở phòng một lát, lén lút đưa cái về sẽ tìm ngài.”

 

“Được, ngươi cẩn thận đó.” Diệp Tam Gia dặn dò.

 

“Yên tâm, sẽ nhanh chóng trở .” Tề Mạnh Huy xách đồ cửa, thẳng về phía kho chứa đồ. Giờ , tất cả trong Tướng Tác Giám hẳn đều ăn cơm xong đang nghỉ trưa, cộng thêm món đồ trong tay sửa chữa xong.

 

, nên còn sợ hãi như nữa, bước chân cũng nhẹ nhàng hơn nhiều. thấy cửa kho , Tề Mạnh Huy bỗng nhiên khác gọi .

 

“Tiểu Tề, ngươi định ?”

 

“Lưu, Lưu sư phụ…” Mồ hôi lạnh của Tề Mạnh Huy lập tức tuôn , đụng ai cứ thế đụng ông .

 

“Ngươi đang cầm gì ?” Lưu sư phụ tùy tiện hỏi, thấy mặt Tề Mạnh Huy căng thẳng đến trắng bệch, khỏi sinh nghi, “Ngươi mở cho xem thử!”

 

“Ta…” Tề Mạnh Huy dù một vạn , nhưng cũng dám trái lệnh của Lưu sư phụ, chỉ đành đặt thứ trong tay lên bàn đá cạnh đó, nhẹ nhàng mở tấm khăn gói.

 

“Đây chẳng là cái hương lô ?” Lưu sư phụ đầu tiên sững sờ, , “Thằng nhóc , lén mang về nghiên cứu ?”

 

Tề Mạnh Huy trong lòng quỷ, lời liền hiểu lầm, suýt nữa thì mềm nhũn chân quỳ xuống Lưu sư phụ. Hắn năng lộn xộn: “Lưu sư phụ, cố ý, ngài, ngài đừng giận, …”

 

“Ngươi căng thẳng gì, ăn thịt .” Lưu sư phụ vỗ vai , “Yên tâm, nhỏ nhen như . Ngươi thích đồ , chịu khó mang về tự tìm tòi học hỏi là chuyện . Ta hồi xưa lúc học đồ cũng thường xuyên . Thằng nhóc , tệ, học hành cho , hiểu cứ đến hỏi bất cứ lúc nào.”

 

Lưu sư phụ mặt mày tán thưởng khen mấy câu, còn cho phép Tề Mạnh Huy tìm gặp ông.

 

Tề Mạnh Huy lập tức cảm thấy tiếp thêm sinh khí. Xem phát hiện vấn đề gì!

 

Tề Mạnh Huy thở phào một , miệng liền theo thói quen cung kính khen ngợi: “Đa tạ Lưu sư phụ, chính là quá thích cái hương lô của ngài. Ngài xem ngài lợi hại đến thế, ngay cả từng linh kiện nhỏ đó cũng đều khoét rỗng. Không khi nào mới thể học trình độ như ngài.”

 

“Ồ, ngươi phát hiện những linh kiện là rỗng ruột ?” Lưu sư phụ chuẩn , lời trở , “Ngươi là đầu tiên trong các học đồ phát hiện điều đấy, đây, kỹ cho ngươi .”

 

Tề Mạnh Huy: Ý cũng

 

 

Loading...