Trên Đường Chạy Nạn Nhặt Được Tiểu Phúc Bảo , Cả Nhà Đổi Vận - Chương 249:---: Lần này quả là được mở mang tầm mắt ---

Cập nhật lúc: 2025-10-15 00:33:08
Lượt xem: 0

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/6fTjxREp2d

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

 

Quả nhiên, Vương ca thiên phú hơn hẳn trong việc sơn phết . Chàng chỉ chằm chằm bản vẽ của Tần Hạc Hiên một lát, liền cơ bản điều chế màu sắc y hệt, khi sơn lên gỗ càng gần như sai một ly nào. Mục Tranh thấy , vô cùng hài lòng gật đầu : “Nếu hai ngươi đều , sẽ với thiếu đông gia của các ngươi một tiếng, hôm nay cứ trực tiếp theo đến Kinh thành . Cụ thể thế nào, thành dáng vẻ , còn lời tiểu thiếu gia nhà .”

 

Lời Mục Tranh với thiếu đông gia Trương Bằng Gia là, Tần gia một món đồ nội thất cũ cần tìm sửa chữa, còn cần phục chế và sơn . Trước khi tiễu phỉ ở đây, tay nghề Diệp Tam ca , cho nên đặc biệt tìm đến đây. Mà Diệp Tam ca tiến cử Vương ca, liền mang cả hai về sửa đồ đạc. Trương Bằng Gia xong lời , quả thật vui mừng điên cuồng, lập tức vội vàng đồng ý. Tần gia là một gia đình như thế nào cơ chứ! Nếu Diệp lão tam và Vương ca thể thành công giúp Tần gia sửa chữa đồ nội thất cũ, thì xưởng mộc của nhà sẽ chỉ nổi tiếng ở huyện thành nữa, mà còn lừng danh khắp Kinh thành!

 

Bởi , khi Diệp lão tam và Vương ca hậu viện thu dọn đồ đạc, Trương Bằng Gia cũng phấn khích theo, ngừng dặn dò. “Mặc dù Tần gia là nhà bình thường, nhưng hai ngươi tin tưởng bản , tay nghề của các ngươi cũng thể chê . Sau khi đến đó tuyệt đối đừng căng thẳng, đừng sợ hãi, cứ mạnh dạn và cẩn thận mà . Dĩ nhiên, chúng cũng thể tự tin mù quáng, hết hãy xem đồ đạc sửa , đừng tới ôm đồm tất cả. Cuối cùng nếu sửa thì khó mà giải quyết thỏa.”

 

Diệp lão tam và Vương ca trong lòng đều rõ, căn bản sửa đồ nội thất gì, tự nhiên gánh nặng tâm lý. Hai tuy thể thật với Trương Bằng Gia, nhưng cũng đều miệng đầy đồng ý. Dẫu đồ chơi xếp hình cho Tần tiểu thiếu gia chỉ là một công việc tạm thời, sinh kế lâu dài vẫn tiếp tục ở xưởng mộc mới .

 

Hai thu dọn xong đồ đạc, theo Mục Tranh đến Kinh thành.

 

Sau khi thành, Mục Tranh vội vã đến Tần phủ, mà tiên đến Linh Lung Các đặt Vương ca xuống. “Ta chuyện với chưởng quỹ từ sớm , ngươi trong xem kỹ các món đồ kiểu Tây dùng màu gì, sẽ đón ngươi .”

 

“Được, nhất định sẽ suy nghĩ kỹ càng.” Cơ hội việc cho tiểu thiếu gia Tần phủ như thế , ngày thường mơ cũng dám nghĩ tới, cho nên giờ phút đều tràn đầy khí thế hăng hái. Đừng chỉ là bảo đến để suy đoán thêm về màu sắc, dù bảo bây giờ học tự chế sơn, cũng thể chút do dự mà đồng ý ngay.

 

Sau khi để Vương ca , Mục Tranh mới dẫn Diệp lão tam thẳng đến Tần phủ để gặp Tần Hạc Hiên. Diệp lão tam ít khi tiếp xúc với Tần Hạc Hiên, khi Tần phủ thấy phủ xa hoa như càng càng thêm căng thẳng. May mắn , đến nơi, bước phòng, liền thấy Tình Thiên đang sấp bàn chơi đồ chơi xếp hình.

 

“Tam thúc, đến !” Tình Thiên tiếng ngẩng đầu lên, thấy Diệp lão tam liền hì hì chào hỏi, “Con đồ chơi xếp hình thể kiếm tiền còn tin, Tần ca ca cũng đó!”

 

Tâm trạng căng thẳng của Diệp lão tam lập tức dịu nhiều. Chàng ngẩng đầu quanh trong phòng, thấy Tần tiểu thiếu gia, định hỏi thì thấy Tần Hạc Hiên từ trong phòng trong bước .

 

“Diệp Tam thúc đến.” Tần Hạc Hiên lên tiếng chào hỏi.

 

Diệp lão tam sợ hãi đến mức liên tục dám, cúi hành lễ chào hỏi .

 

“Tam thúc đừng khách sáo, mời .” Tần Hạc Hiên bảo mang một chiếc ghế đẩu thêu đến cho Diệp lão tam, còn thì nghiêng xuống bên cạnh Tình Thiên. “Ta Tình Thiên hộp đồ chơi xếp hình kèm theo hộp là do Tam thúc ?”

 

“Phải.”

 

“Cũng khá .” Tần Hạc Hiên gật đầu, “Quả thực đạt đến mức thể để kiếm tiền .”

 

Diệp lão tam trong lòng vui mừng, nhưng vẫn khiêm tốn : “Đa tạ Tần tiểu thiếu gia khen ngợi, thật vẫn còn nhiều thiếu sót.”

 

“Chuyện tạm thời nhắc tới, hết với về việc đồ chơi xếp hình, là như mà suy tính. Nếu tự đồ chơi xếp hình mang đến Kinh thành bán, hẳn cũng thể bán , những bản vẽ thể tặng cho các ngươi, các ngươi cứ tự . nếu nguyện ý hợp tác với , phụ trách đồ chơi xếp hình, đồ chơi xếp hình xong sẽ tìm cách một ít tuyên truyền ở Kinh thành, hơn nữa thể bày bán trong cửa hiệu của .”

 

Diệp lão tam kẻ ngốc, tự nhiên là chọn cái . Chỉ dựa cây đại thụ Tần phủ, đồ chơi xếp hình mới thể bán giá hơn, đường tiêu thụ hơn. Huống hồ hiện giờ trong nhà bốn em, Đại ca một nhà sớm nhờ tài nấu nướng của Đại tẩu và sự đáng yêu của Tình Thiên mà kết nối với Tần phủ. Nhị ca một nhà cũng nhờ tay nghề tinh xảo của Nhị tẩu mà xem như chút liên hệ. Gia đình từ đến nay gì đáng để khoe khoang. Nay hiếm hoi Tần tiểu thiếu gia coi trọng tay nghề mộc của , còn hợp tác ăn với , nào đạo lý đồng ý.

 

“Diệp Tam thúc nếu đồng ý, chúng sẽ chia lợi nhuận theo tỷ lệ hai tám.”

 

Diệp lão tam vô cùng hoảng sợ, liên tục : “Vẫn là tám hai thì hơn.”

 

Mục Tranh một bên lời liền bật : “Diệp Tam ca, ngươi coi tiểu thiếu gia nhà chúng là loại nào? Nếu kiếm tiền, cần tìm ngươi đến đây? Hai thành cũng tiểu thiếu gia nhà tự , chỉ là việc, tổng chút tiền công chạy vặt, ngươi đúng ?”

 

đúng, nhưng tám hai cũng quá đáng …” Diệp lão tam vô cùng hoảng sợ, nhưng Tần Hạc Hiên bên chịu nhượng bộ. Chàng cũng dám cứ mãi thôi, sợ Tần Hạc Hiên nổi giận. Ngay lúc đang sốt ruột như lửa đốt, thấy Tình Thiên đang xếp đồ chơi bàn, đột nhiên trong lòng nảy một ý. “Nếu Tần tiểu thiếu gia chịu nhận, chi bằng lấy hai thành lợi nhuận đặt danh nghĩa Tình Thiên. Nếu Tình Thiên giúp đỡ cầu nối, công việc như cũng đến lượt . Số tiền giữ tiền để dành, dùng của hồi môn cho Tình Thiên.”

 

Tần Hạc Hiên sở dĩ quản chuyện , vốn dĩ cũng là vì Tình Thiên. Hắn ý định kiếm tiền từ việc , nhưng Diệp lão tam chia hoa hồng cho Tình Thiên, còn vui hơn cả tự kiếm tiền. Tình Thiên nhận lời, mà : “Diệp Tam thúc thể nghĩ như , nhưng chuyện sẽ nhúng tay , các cứ về bàn bạc với Diệp Đại thúc và họ là .”

 

Diệp lão tam liên tục gật đầu , nhưng ghi nhớ thái độ của Tần Hạc Hiên trong lòng.

 

“Chuyện cứ quyết định như .” Tần Hạc Hiên chuyển chủ đề, “Chỉ là, hộp đồ chơi xếp hình mà , tuy khá , nhưng nếu kiếm nhiều tiền, thì cần hơn nữa. Diệp Tam thúc, tay nghề của gì để , thật cũng là một khá tài năng. Chỉ là hạn chế ở tầm , thấy ít thì khó nghĩ nhiều hơn.”

 

Diệp lão tam bản cũng hiểu rõ vấn đề , đây là điểm yếu chí mạng của . Nếu việc một thời gian ở Trương Ký Mộc Công Phường, tầm của lúc chỉ càng thêm hạn hẹp. Mặc dù trong lòng rõ ràng điều , nhưng tầm là thứ, nhận thể lập tức bù đắp .

 

Chỉ Tần Hạc Hiên : “Nếu Diệp Tam thúc bản cũng mở rộng tầm mắt, ngược thể giúp việc . Dĩ nhiên, nếu chỉ nhân dịp Tết kiếm một khoản tiền, cũng vấn đề gì. Chỉ là tục ngữ , mài d.a.o chậm việc chặt củi, từ góc độ của , vẫn khuyên Diệp Tam thúc thể nghiêm túc suy xét một chút.”

 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/tren-duong-chay-nan-nhat-duoc-tieu-phuc-bao-ca-nha-doi-van/chuong-249-lan-nay-qua-la-duoc-mo-mang-tam-mat.html.]

Ai ngờ Diệp lão tam căn bản hề do dự, lập tức : “Tần tiểu thiếu gia, chọn cái thứ nhất, dù thời gian đồ chơi xếp hình kiếm tiền, cũng mở rộng tầm mắt!”

 

Thời gian đồ chơi xếp hình thì nhiều, nhưng cơ hội mở rộng tầm mắt thì lúc nào cũng .

 

Câu trả lời của Diệp lão tam khiến Tần Hạc Hiên vô cùng hài lòng, gật đầu : “Nếu Diệp Tam thúc cũng nghĩ như , thì hơn, ngày mai sẽ sai đưa .”

 

“Đa tạ Tần tiểu thiếu gia.”

 

Cảm giác mong đợi xua tan sự căng thẳng đầu tiên Diệp lão tam ở Tần phủ, nhưng điều khiến vạn ngờ tới là, ngày hôm Tần Hạc Hiên sắp xếp cho đến nơi để mở rộng tầm mắt, mà là Tưởng Tác Giám.

 

Tên tuổi của Tưởng Tác Giám, Diệp lão tam vẫn là đến trong Trương Ký Mộc Công Phường. Đây là quan thự chuyên trách quản lý việc xây dựng cung đình, các loại vàng bạc châu báu, ngọc ngà, đồ vật tinh xảo trong cung, thêu thùa lụa là gấm vóc cùng việc chế tạo các loại khí cụ khác . Dưới trướng dường như còn chia thành nhiều nhánh khác , trong đó một ban chuyên trách về Trúc Mộc Vụ. như tên gọi, đây là nơi chuyên sản xuất các loại đồ dùng, vật phẩm bằng tre và gỗ.

 

Sở dĩ nhắc đến những điều , là vì ở huyện Phong Lạc, còn một xưởng mộc cạnh tranh với Trương Ký Mộc Công Phường, đó là Hoàng Ký Mộc Công Phường. Chưởng quỹ của Hoàng Ký Mộc Công Phường, vẫn luôn tự xưng sư phụ xuất từ Trúc Mộc Vụ của Tưởng Tác Giám. Trương Ký Mộc Công Phường nhiều năm qua vẫn luôn đối phương áp chế. Bởi , cho dù là đông gia thiếu đông gia, khi nhắc đến đối phương đều nghiến răng nghiến lợi, rằng cái gọi là sư phụ của căn bản của Trúc Mộc Vụ, chẳng qua là xuất từ đường nhỏ mà thôi. chưởng quỹ của Hoàng Ký Mộc Công Phường trơ trẽn, cứ khăng khăng quảng bá như bên ngoài, bá tánh thật giả, liền đều cho rằng nhà truyền thừa hơn, tay nghề hơn.

 

Mãi cho đến Diệp lão tam gia nhập xưởng mộc, cung cấp cho xưởng mộc một con đường mới là sửa chữa đồ nội thất, ngược thúc đẩy việc kinh doanh ngày càng phát đạt, cuối cùng vượt qua Hoàng Ký Mộc Công Phường. Tháng đầu tiên thanh toán tiền công, đông gia còn vui vẻ gói thêm cho Diệp lão tam một phong bao đỏ. Đêm đó, đông gia còn say bí tỉ, miệng lảm nhảm cuối cùng vượt qua Hoàng Ký . Lúc đó Diệp lão tam cảm thấy kỳ lạ, liền đặc biệt tìm Vương ca hỏi thăm ngọn nguồn, cho nên cũng nhân tiện hiểu thêm một chút về Tưởng Tác Giám.

 

Đây chính là nơi chuyên đồ vật cho các quý nhân trong cung, bản đức mỏng tài hèn thể đến đây mở mang kiến thức. Mặc kệ việc kinh doanh đồ chơi xếp hình thành công , chỉ riêng chuyến Tưởng Tác Giám hôm nay đủ vốn !

 

Khi bước cửa lớn Tưởng Tác Giám, chân Diệp lão tam run rẩy một cách vô cùng bất lực. Sau khi bên trong, vì Tần Hạc Hiên sắp xếp , cho nên bên trong một học đồ trẻ tuổi đang chờ .

 

Mèo Dịch Truyện

“Tần gia báo , sư phụ xem gì, sẽ dẫn tham quan khắp nơi.”

 

“Không dám, dám, chỉ đến Trúc Mộc Vụ xem tay nghề của các vị đại sư, để mở mang tầm mắt.”

 

“Dễ thôi, dẫn .” Chàng thanh niên , “Ta tên Tề Mạnh Huy, gọi Mạnh Huy Tiểu Tề đều , xưng hô thế nào?”

 

“Người cứ gọi là Diệp lão tam là .” Diệp lão tam thành khẩn mà .

 

Tề Mạnh Huy là mắt , liền : “Được, gọi là Diệp Tam ca, chúng lối . Hôm nay đến sớm, các sư phụ đều việc !”

 

Tề Mạnh Huy tiên dẫn Diệp lão tam đến kho hàng, “Ta tiên dẫn xem những món đồ xong trong kho. với , đồ vật bên trong đều chỉ thể thể chạm, dù đều là những thứ dâng lên, hiểu ý chứ?”

 

“Hiểu, hiểu, nhất định sẽ chạm bất cứ thứ gì.” Diệp lão tam liên tục gật đầu, cánh cửa kho hàng hai mắt sáng rỡ. Bên trong đây chắc chắn là đồ cả! Đều là những thứ để Hoàng thượng và nương nương xem xét và sử dụng, bất kể là về ý tưởng tinh xảo tay nghề chế tác, đều là bậc nhất mới . Quả nhiên sai, bước kho hàng, Diệp lão tam liền chìm đắm đó. Từng dãy giá bày đủ các loại đồ vật, thứ còn thể nhận là gì, thứ nếu chỉ chạm tay , thậm chí còn đoán món đồ đó dùng để gì. các loại thành phẩm muôn hình vạn trạng vẫn khiến rời mắt.

 

Hắn lòng nở hoa, gặp một thứ yêu thích đến mức thể ngây ngốc mãi rời bước. Tề Mạnh Huy thấy chăm chú, thêm cũng quy củ, liền thoáng yên tâm phần nào. y cũng dám để tự ý trong kho, vì đây đều là những vật phẩm độc nhất vô nhị, lỡ hỏng món nào, cũng khó mà thoát .

 

Đằng nào cũng nhận tiền của , thì việc cho . Chẳng qua là bước ba bước dừng một bước mà theo Diệp lão Tam, so với bạc Tần phủ cấp, căn bản chẳng đáng kể gì.

 

nào ai ngờ, trời lúc mưa gió bất ngờ, họa phúc sớm chiều. Diệp lão Tam chẳng gây họa, Tề Mạnh Huy ngược tự rước lấy đại họa. Hắn theo Diệp lão Tam quá đỗi buồn chán, bèn đưa tay che miệng định ngáp một cái. Ai ngờ, giơ tay, khuỷu tay vô tình đụng một vật giá.

 

Sắc mặt Tề Mạnh Huy tức thì biến đổi, "phịch" một tiếng quỳ xuống đất, nâng vật rơi lên. Khi phát hiện một thanh ngang gãy, y lập tức mặt mày tái mét như tro tàn.

 

“Thôi , thế là xong đời .”

 

Hắn giờ còn là một học đồ, hỏng đồ vật, chỉ bồi thường, mà chắc chắn sẽ đuổi khỏi Tưởng Tác Giám. Thế thì tiền đồ xem như hủy hoại sạch, còn kể nhà y chắc đền nổi khoản tiền !

 

Diệp lão Tam cũng chẳng ngờ xảy chuyện , vội vàng xổm xuống giúp xem xét. “Hỏng ở ?”

 

Tề Mạnh Huy cũng ngẩn , mặt mày ủ rũ, giơ vật đang ôm trong lòng cho Diệp lão Tam xem. “Ngươi xem, chính là chỗ , gãy .” Tề Mạnh Huy càng nghĩ càng sợ, bắt đầu run rẩy, “Ta tiêu đời , Lưu sư phụ nhất định sẽ đ.á.n.h c.h.ế.t mất… Nếu đuổi về nhà, phụ cũng chắc chắn sẽ đ.á.n.h c.h.ế.t … Gia đình tốn bao nhiêu tiền mới khó khăn lắm mới đưa học đồ, nếu đuổi về nhà…”

 

Tề Mạnh Huy càng càng tuyệt vọng, cuối cùng nhịn nữa, bèn há miệng bật lớn tiếng. Diệp lão Tam nhanh tay lẹ mắt bịt miệng . “Khoan , xem nào!”

 

Hắn từ tay Tề Mạnh Huy nhận lấy vật , nhưng lật lật cũng chẳng điều gì bất thường. Tề Mạnh Huy tuyệt vọng bệt đất: “Thôi bỏ , là do xui xẻo, tự tự chịu…”

 

 

Loading...