Trên Đường Chạy Nạn Nhặt Được Tiểu Phúc Bảo , Cả Nhà Đổi Vận - Chương 235:---: Liễu Đại Tẩu gieo mình xuống sông tự tận! ---
Cập nhật lúc: 2025-10-15 00:32:53
Lượt xem: 3
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Đại Tẩu giơ bàn tay lên, nhưng cuối cùng cũng đ.á.n.h xuống, mà đổi từ đ.á.n.h sang ôm, ghì chặt nàng lòng. “Con bé ngốc , chẳng sợ gì cả!”
“Cha——cha——” Tình Thiên Đại Tẩu ôm trong lòng, nhưng vẫn cố chấp gọi về phía Đại Ca đang sấp đất.
Mèo Dịch Truyện
Đại Ca lúc đầm đìa máu, quả thật mệt đến mức thể cử động. Miệng y ngừng đáp tiếng gọi của con gái, nhưng đến cả sức lật cũng thể nhấc lên.
Cuối cùng, Đại Tẩu ôm Tình Thiên xổm xuống, ghé sát bên Đại Ca, vắt tay y lên . Tình Thiên cũng chê Đại Ca dính m.á.u bẩn, vội vàng nghiêng đầu biểu cảm mặt y.
“Cha, chứ?” Tình Thiên chớp chớp mắt hỏi.
Đại Ca chạm mặt nàng, nhưng cuối cùng chỉ đầu ngón tay run rẩy vài cái. Tình Thiên như thể hiểu ý y, liền trực tiếp áp khuôn mặt nhỏ nhắn trắng nõn của tay Đại Ca.
Lúc , dân làng ủn ủn xông lên, xác nhận gấu c.h.ế.t thật, lúc mới trói chặt bốn chi của nó , mấy cùng dùng gậy gỗ khiêng về phía sân phơi lúa trong thôn.
Vương Quảng Bình hiệu cho dân làng theo , còn thì gọi Diệp Khánh Phi và Diệp Khánh Viễn cùng những khác , cùng Diệp Đông Khôi cùng.
“Còn mau đỡ Khánh Thần ca của con!” Diệp Đông Khôi quát lão nhị nhà là Diệp Khánh Phi.
Diệp Khánh Viễn cũng theo, giúp Diệp Khánh Phi cùng đỡ Đại Ca dậy.
Diệp Khánh Phi khom lưng : “Khánh Viễn, đỡ Đại Ca lên lưng , sẽ cõng y về, xem lão tứ thế nào !”
“Huynh cõng nổi ?” Diệp Khánh Viễn chiều cao cao lắm của Diệp Khánh Phi, Đại Ca cao hơn y nửa cái đầu, lo lắng hỏi.
Ai ngờ câu hỏi đó của khơi dậy ý chí chiến đấu của Diệp Khánh Phi. “Ngươi xem thường ai đấy! Đừng là một Khánh Thần ca, thêm một nữa cũng cõng nổi.”
Thế là y dốc sức cõng Đại Ca lên, bắt đầu về phía sân phơi lúa. Mấy phía bộ dạng y cõng đều rơi im lặng. Nếu bảo y cõng nổi ư, quả thật cõng . nếu bảo y cõng nổi ư, hai chân Đại Ca vẫn còn lê đất.
Diệp Đông Khôi cảnh đó cũng cảm thấy chút mất mặt, đầu hắng giọng hỏi Vương Quảng Bình.
“Thôn trưởng, con gấu đen định phân chia thế nào đây?” Lời của y tuy phần lớn là để đ.á.n.h trống lảng, nhưng cũng thật lòng .
“Tuy trong thôn ít giúp, nhưng sáng suốt đều thấy, sở dĩ gấu g.i.ế.c, công lao hầu như đều thuộc về Đại Ca. Nếu vẫn như những năm cả thôn chia đều, thật sự chút bất công với lão Diệp gia!”
Vương Quảng Bình thực trong lòng cũng đang suy tính chuyện , lúc Diệp Đông Khôi hỏi , lập tức với Đại Ca: “Đại Ca , theo lý mà , con gấu do một săn g.i.ế.c, dân làng thực tư cách để chia phần. nghĩ, dù cũng nhiều trong thôn đến giúp đỡ, cũng tiện chút gì gọi là bày tỏ. Hay là thế , lát nữa sẽ tìm , ngay tại sân phơi lúa, xẻ thịt gấu đen , da gấu đương nhiên thuộc về , phần thịt còn mỗi nhà trong thôn hai cân, phần còn bất kể còn bao nhiêu, đều là của , thấy thế ?”
Con gấu nặng chừng ba trăm cân, trừ da gấu, đầu, chân, nội tạng và các thứ khác, phần thịt ngon còn nếu hơn trăm cân là lắm . Trong thôn tổng cộng hơn ba mươi hộ gia đình, mỗi nhà hai cân thịt, gần như chia một nửa.
Diệp Đông Khôi nhanh chóng tính toán trong lòng một lượt, cảm thấy sắp xếp của Vương Quảng Bình vẫn coi như hợp lý. Lượng hai cân thịt mỗi nhà khá hợp lý, quá ít thì đủ thể diện, quá nhiều thì thực sự kham nổi. Y lo lắng Đại Ca đầu óc linh hoạt, vội vàng y: “Ta thấy sắp xếp của thôn trưởng khá hợp lý, Đại Ca, xem?”
Đại Ca tuy vô lực thể cử động, nhưng đầu óc vẫn thể hoạt động bình thường. Y trong lòng rõ ràng, Vương Quảng Bình và Diệp Đông Khôi thật lòng suy nghĩ cho . Y mới ở sân phơi lúa nhận lời khen thưởng và bạc ban của Hoàng thượng. Như chắc chắn một trong lòng nghĩ lão Diệp gia gặp vận may ch.ó ngáp ruồi, nếu tự gặp , chắc chắn thể hơn Đại Ca. vì là lời khen thưởng và ban tặng của Hoàng thượng, khiến những dù trong lòng ghen tị đến phát điên, cũng chỉ thể chôn giấu trong lòng.
bây giờ y tiếp đó săn một con gấu, điều khác với tình huống đó. Nếu Đại Ca chọn nuốt trọn một con gấu đen lớn như , về lý mà thực cũng vững. nếu y thực sự , sự ghen tị và bất mãn mà nhiều trong thôn tích tụ trong lòng đây, sẽ lợi dụng chuyện bùng nổ .
Ngay khi Vương Quảng Bình và Diệp Đông Khôi còn đang suy tính nếu Đại Ca đồng ý thì để thuyết phục y, chỉ Đại Ca : “Thôn trưởng, đồng ý cách chia của ngài . Nếu lát nữa thịt lọc tương đối nhiều, mỗi nhà chia ba cân thịt cũng là thể.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/tren-duong-chay-nan-nhat-duoc-tieu-phuc-bao-ca-nha-doi-van/chuong-235-lieu-dai-tau-gieo-minh-xuong-song-tu-tan.html.]
“Ôi chao, Đại Ca , thật sự quá hào phóng, hiểu chuyện lớn!” Vương Quảng Bình ngờ Đại Ca dễ chuyện như , vui đến nỗi vỗ đùi bôm bốp, quyết đoán : “Không cần ba cân , nhiều hộ gia đình như , mỗi nhà hai cân là đủ , nhà ít nhiều cũng giữ chút chứ? Hơn nữa, bây giờ thời tiết lạnh , giống như hồi mùa thu giữ đồ. Nay trời lạnh, những năm giờ đều nên đổ tuyết . Thịt thà gì đều thể cất trữ , thịt thừa mang về ướp muối, thể ăn mãi đến tận mùa xuân năm !”
Nghe Vương Quảng Bình nhà tính toán tỉ mỉ như , Đại Ca đương nhiên đồng ý. Đợi đến khi mấy chuyện cõng đỡ, dìu dắt lẫn trở về sân phơi lúa, về cơ bản nam nữ già trẻ trong thôn việc gì đều hết . Mọi vây quanh con gấu đen ở giữa, xem thứ hiếm lạ líu lo trò chuyện.
“Thôn chúng bao lâu ai săn gấu?”
“Ít nhất cũng hơn hai mươi năm , nhớ ăn thịt gấu là hồi còn bé!”
“Cha, cha từng ăn thịt gấu ? Ngon ?” Con trai kinh ngạc hỏi.
“Vội cái gì, lát nữa thôn trưởng đến chia thịt, tối nay bảo nương con hầm cho con nếm thử.”
Vương nhị nương tử lời : “Ôi chao, ngươi đừng hứa hẹn lung tung với con trẻ, con gấu là do một Đại Ca g.i.ế.c, liên quan gì đến dân làng . Lão Diệp gia từ đến nay nào sẽ chia thịt gấu cho dân làng ?”
“Cái ...” Người chuyện lập tức nghẹn lời. Đứa trẻ còn đầy mong đợi chờ ăn thịt gấu, "oa" một tiếng òa lên.
“Cha, con ăn thịt gấu, cha cũng săn gấu ?”
Người đàn ông ban đầu thấy con trai còn chút đau lòng, nhưng đến nửa câu thì hận thể tát cho con trai một cái. “Con cái tên tiểu tử thối , thật sự coi mạng cha con là mạng !” Người đàn ông xoa đầu con trai một cái, “Cha con mà bản lĩnh đó, còn cần ở đây đợi khác chia thịt cho chúng ? Nếu con thật sự ăn thịt gấu như , chi bằng mau lớn lên, tự bản lĩnh săn, để cha con cũng thể nhờ con mà thơm lây chút!”
“Vậy con từ bây giờ bắt đầu học săn bắn!”
Hai cha con đang chuyện, khí dần dần trở về cảnh cha hiền con hiếu, ai chú ý đến Vương nhị nương tử buông lời ly gián đổi sang chỗ khác chuyện với khác .
Ngay khi Vương nhị nương tử đang khắp nơi gây rối, cuối cùng cũng thấy bóng dáng Vương Quảng Bình và những khác. Thấy Đại Ca đầm đìa m.á.u khác cõng từ núi xuống, sân phơi lúa lập tức im lặng như tờ.
“Con trai ơi——” Lão Thái Thái ré lên một tiếng, suýt chút nữa ngất xỉu ngay tại chỗ.
Nhị Tẩu và Tam Tẩu một bên trái một bên dìu chặt Lão Thái Thái, trong lòng cũng đập loạn xạ, tay cũng run rẩy kiểm soát . May mà Diệp Đông Khôi còn cách xa hét lớn: “Mọi yên tâm, ai thương, Đại Ca chỉ là kiệt sức thôi, m.á.u đều là của con gấu mù, cả.”
Trên sân phơi lúa lượt vang lên tiếng thở phào nhẹ nhõm của . Lão Thái Thái xong cơ thể lập tức mềm nhũn , phịch xuống sân phơi lúa, miệng ngừng niệm A Di Đà Phật.
“Trời phật phù hộ, là , là !”
Vương Quảng Bình thì trực tiếp lên cái bục nhỏ dựng tạm đó để biểu dương Đại Ca và lão Tứ, hiệu cho phía im lặng. “Mọi đều yên tĩnh một chút, chuyện tuyên bố.” Diệp Đông Khôi hắng giọng, học theo bộ dạng của Mục Tranh đó, chỉ tiếc y dùng đan điền khí, cuối cùng vẫn kéo cổ họng mà hét.
“Đại Ca , tuy gấu y một đòn chí mạng. ...” Vương Quảng Bình dừng một chút, tận hưởng ánh mắt ngày càng chăm chú của tất cả phía , đó mới tiếp tục . “ y , nếu dân làng liên tục hù dọa và vây hãm, một y cũng thể đấu một con gấu mới mất con. Cho nên con gấu hôm nay, mỗi nhà mỗi hộ trong thôn đều thể chia hai cân thịt, phần còn ở những chỗ khác sẽ thuộc về lão Diệp gia. Hãy để chúng cùng cảm ơn Diệp Khánh Thần, hôm nay thôn chúng cùng khai mặn, ăn thịt gấu !”
Mọi ban đầu đều nghĩ sẽ chia thịt, Vương Quảng Bình , lập tức đều kích động. Bọn trẻ là dễ kích động nhất, cả thôn cùng khai mặn ăn thịt, liền cùng reo hò tiên. Người lớn chịu ảnh hưởng của khí, cũng bằng mắt thường thể thấy đều vui vẻ theo. Trong thôn nhất thời dường như chút khí vui vẻ cùng g.i.ế.c heo ăn Tết.
Vương nhị nương tử khắp nơi ly gián suốt nửa ngày, chỉ đến khô cả cổ họng, mà chút hiệu quả nào, thậm chí còn mơ hồ cảm giác áo cưới cho nhà họ Diệp. Thấy hai đứa trẻ đang vui vẻ vì chia thịt, nàng càng lúc càng tức giận, tiến lên mỗi đứa cho một cái tát. “Ăn ăn ăn, chỉ ăn!”
Đứa trẻ "oa" một tiếng òa lên, phá vỡ khí vui vẻ sân phơi lúa. Cùng lúc đó, chạy lảo đảo đến hét lớn: “Không , Liễu Đại Tẩu nhảy sông tự vẫn !”