Trên Đường Chạy Nạn Nhặt Được Tiểu Phúc Bảo , Cả Nhà Đổi Vận - Chương 226:---: Mục đại nhân, lời không thể nói như vậy! ---
Cập nhật lúc: 2025-10-15 00:32:44
Lượt xem: 2
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/8Uw8rOeVOM
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Vài phụ bếp mà Vương Quảng Bình tìm nhanh chóng đều đến Lão Diệp gia. Phải , dù chỉ là một thôn trưởng, nhưng Vương Quảng Bình thực sự vai trò của . Những chọn, hoặc là trong Diệp thị tộc, bình thường quan hệ với Diệp Quyên Nhi, từ đó cũng chút tình nghĩa với Lão Diệp gia. Hoặc là những trong thôn đặc biệt hiền lành chất phác, gây chuyện thị phi. Tuyệt nhiên ai dù chỉ một chút khả năng gây rối, loạn.
Thủ hạ của Mục Tranh lúc cũng mang hết rau và thịt mua đường tới. Mục Tranh hì hì tiến đến với Diệp Đại Tẩu: “Mấy trướng đều là những kẻ ăn khỏe, ăn uống kén chọn, chỉ cần thịt, ăn no là , phiền tẩu tẩu .”
“Phiền hà gì chứ! Nói chẳng khách sáo ! Cứ yên tâm, đảm bảo nhiều thịt, đủ ăn mà còn ngon nữa.” Diệp Đại Tẩu đeo tạp dề, gọi Diệp Tam Tẩu giúp.
Nếu là đây, dù Vương Quảng Bình đưa đến giúp, Diệp Đại Tẩu e rằng cũng ngại sai bảo họ. kể từ khi Tưởng Viên Ngoại nhắc nhở nhiều ở thành, giờ đây nàng cũng dám sắp xếp khác việc . Cũng nhờ thôn trưởng chọn , thêm đó những cũng hiểu rõ đến đây để gì, nên tất cả đều thành thật xuống tay việc.
Những thủ hạ Mục Tranh mang đến hôm nay, tất cả đều là quân lính ngày đó diệt phỉ. Bởi , những hiểu về Diệp Đại Ca vẫn chỉ dừng ở lời kể của khác. Khi thấy mấy con hươu xe, lập tức sôi trào lên.
“Diệp Đại Ca, đây thật sự đều là tự tay b.ắ.n trúng ?”
“Trời đất ơi, nhiều thật đó!”
“Lại còn đều là hươu , thật là lợi hại quá!”
Mục Tranh đó gần xem , nên lúc ngậm một cọng cỏ trong miệng, cạnh Diệp Đại Ca mái hiên, mấy thủ hạ của vui vẻ chạy nhảy, khóe miệng cũng nở một nụ .
“Diệp Đại Ca, định xử lý mấy con hươu thế nào?”
“Thật lúc săn, cũng ngờ săn nhiều hươu đến , về nhà bao lâu các ngươi tới, căn bản còn kịp nghĩ đến chuyện !”
“Ta thấy chi bằng thế , chỉ cho một con đường sáng.” Mục Tranh .
“Đường sáng gì?” Diệp Đại Ca hiểu ý .
“Ngày mai khi về, sẽ mang hươu về luôn. Thịt chúng tự ăn, còn da, sừng thì thuộc về . Ta sẽ tìm giúp xử lý, bán xong tiền sẽ mang đến cho , thế nào?”
“Như , thế chẳng chiếm lợi quá !” Diệp Đại Ca liên tục xua tay.
Một thủ hạ của Mục Tranh : “Diệp Đại Ca, đừng để lão đại của chúng lừa gạt, đây là ‘tay bắt hươu ’, định trả tiền thịt cho !”
Diệp Đại Ca liền xua tay : “Lão đại nhà các ngươi đây là nhường , cho chiếm lợi đó!”
Trên hươu , thịt là thứ ít giá trị nhất. tìm gia công da, sừng hươu, bán giá , thì cái giá trả còn cao hơn nhiều so với giá trị thịt hươu.
Diệp Đại Ca rõ ràng tính toán khác, : “Mục đại nhân, ngài , thật cũng chút ý tưởng, ngài giúp xem sắp xếp như hợp lý ?”
“Diệp Đại Ca, cứ xem.”
“Ngài theo Tần đại nhân việc, từng Tần tiểu thiếu gia ủy thác đến bảo vệ an cho nhà . Ngài hẳn , rốt cuộc nhà nợ Tần gia bao nhiêu ân tình, thực sự là cố gắng thế nào cũng trả hết . Cho nên nghĩ mấy con hươu , chi bằng nhờ ngài giúp mang về kinh thành, biếu Tần đại nhân, Tần phu nhân và Tần tiểu thiếu gia ! Còn việc Tần phủ xử lý thế nào, cũng hỏi nhiều nữa. Đương nhiên, cũng , chút đồ căn bản thể báo đáp một phần vạn ân tình Tần phủ dành cho nhà , chỉ là chút lòng thành của chúng mà thôi.”
Mục Tranh ngờ Diệp Đại Ca , ngây một chút, vỗ vai : “Diệp Đại Ca, thật sự cần nghĩ nhiều đến , đối với Tần phủ mà , giúp các cũng chỉ là chuyện động miệng, căn bản cần tốn công sức gì.”
Hắn quanh sân viện Lão Diệp gia rõ ràng cũ kỹ: “So với Tần gia, nhà mới càng thiếu tiền, chi bằng bán lấy tiền mà cải thiện cuộc sống cho gia đình. Miếng da hươu đó nhờ mang về, giao cho Tần tiểu thiếu gia , coi như mang tấm lòng của đến, những thứ khác thật sự cần thiết .”
Quan hệ giữa Mục Tranh và Tần gia, là thích thì huyết thống, là cấp cấp càng giống một gia đình. Bởi Mục Tranh nhất thời liền góc độ của Tần gia, những lời như .
Không ngờ Diệp Đại Ca nhíu mày : “Mục đại nhân, lời thể như ! Chính vì Tần gia gia đại nghiệp đại, nên vẫn còn nhớ đến nhà những bách tính bình thường như thế , thể nhớ đến chúng , phân phó thủ hạ chiếu cố chúng , thì là chuyện vô cùng hiếm , thể vì tự tay mà cho rằng đáng gì chứ? Hơn nữa tục ngữ câu ‘ân một giọt nước, báo bằng suối phun’, chúng tuy khả năng đó, nhưng cũng trong khả năng của mà báo đáp một chút.”
Mục Tranh xong những lời của Diệp Đại Ca, đột nhiên : “Thảo nào phu nhân và tiểu thiếu gia khi về kinh, chỉ một khen nhân phẩm nhà , phẩm hạnh đoan chính. Bây giờ xem , họ thật đúng. Nếu ai cũng ơn báo đáp như nhà , chắc chắn sẽ ngày càng nhiều sẵn lòng giúp đỡ kẻ khác.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/tren-duong-chay-nan-nhat-duoc-tieu-phuc-bao-ca-nha-doi-van/chuong-226-muc-dai-nhan-loi-khong-the-noi-nhu-vay.html.]
Sau khi trò chuyện thêm vài câu, Mục Tranh càng cảm thấy Diệp Đại Ca , tuy từng học cũng chữ, nhưng là một vô cùng minh bạch. Huynh đối với nhiều chuyện đều những kiến giải đỗi mộc mạc của riêng .
“Diệp Đại Ca, bằng hữu của kết giao !” Mục Tranh chạm nắm đ.ấ.m với Diệp Đại Ca, “Đợi khi nào rảnh rỗi, sẽ mang cung tiễn của tới cùng tỉ thí vài đường.”
Diệp Đại Ca liên tục xua tay: “Ôi chao, hôm qua chỉ là trong lúc cấp bách mà phát huy vượt trội, căn bản tính là gì. Hôm nay thể bắt nhiều hươu như , cũng nhờ chúng quá ngu ngốc. Không chỉ hai con đ.â.m tự choáng váng, còn một con rơi xuống nước, bơi một vòng bơi về chúng tóm gọn tại chỗ. Tuyệt đối vì tiễn pháp của chuẩn!”
“Không , tỉ thí mà! Huynh mạnh hơn thì dạy , giỏi hơn thì dạy , cần căng thẳng.”
Dần dần, hai bắt đầu trò chuyện phiếm giới hạn. May mà Mục Tranh khá nhiều, nếu thì sớm rơi cảnh im lặng. Diệp Đại Ca cảm thấy chút ngượng nghịu, may mà bên nhà bếp đột nhiên truyền đến tiếng gọi của Diệp Đại Tẩu: “Mọi chuẩn ăn cơm thôi.”
“Đã cơm , Mục đại nhân mau nhập tiệc thôi!” Diệp Đại Ca như trút gánh nặng mà dậy.
Chẳng Mục Tranh phía lộ một nụ nhạt. Dù nữa, Tần Hạc Hiên cũng là mà trông coi, bảo vệ từ nhỏ đến lớn. Mặc dù bây giờ miệng thì trêu chọc Tần tiểu thiếu gia, nhưng cũng tuyệt đối cho phép kẻ ý đồ nào ở bên cạnh . Tuy nhiên qua thăm dò , Lão Diệp gia quả thực tồi, loại hám danh lợi, Tần Hạc Hiên nếu thật lòng thích qua với họ, thì cũng chuyện gì . cũng sẽ dõi theo Lão Diệp gia, một khi họ dám nảy sinh ý đồ bất chính nào, tuyệt đối sẽ khoanh tay .
Dưới đại sảnh bày một chiếc bàn tròn, Mục Tranh, Sầm Lão, Vương Quảng Bình và ba nhà họ Diệp . Lão Thái Thái nhà họ Diệp bảo các nàng dâu đều dẫn con cái phòng ăn, còn phòng phía Tây thì bày một bàn lớn chuyên để đãi thủ hạ của Mục Tranh. May mà cũng quá đông, nếu thì căn nhà cũ của Lão Diệp gia e là chứa hết .
Tài nấu nướng của Diệp Đại Tẩu tuyệt đối chê , Mục Tranh cũng là chịu chi. Thịt heo, bò, dê, gà, vịt, ngỗng, bất kể nguyên liệu nào bán ở chợ huyện Phong Lạc, hầu như đều mua về hết. Diệp Đại Tẩu cũng cố gắng hơn nửa bàn đầy món chính, còn thì đành xếp .
Một miếng thịt bụng, phòng phía Tây lập tức vang lên tiếng reo hò như điên dại. Mục Tranh tức thì cảm thấy mặt đỏ, ho khan hai tiếng. Phòng phía Tây lập tức im lặng. Mục Tranh bên tiên nâng một chén rượu, kính tất cả bàn.
“Ta , chúng đều loại câu nệ hư lễ, nên cạn chén , đó cứ thoải mái, ăn gì thì ăn, uống gì thì uống, ?”
Mọi vốn dĩ để đấu tửu, tự nhiên đều tán thành. Mục Tranh xuống, tiên tùy tiện gắp một đũa món gần nhất. Món ăn miệng, nhai hai cái, tức thì hiểu vì phòng phía Tây lúc nãy phát tiếng reo hò lớn đến . Cứ như một đám từng ăn qua, từng thấy qua, đột nhiên nếm mùi vị mỹ thực .
“Phải là, tay nghề của Diệp Đại Tẩu thật sự tồi chút nào!” Mục Tranh đặt chén rượu xuống, bắt đầu chuyên tâm ăn thức ăn, khi nếm thử hết mười mấy món bàn, đột nhiên , vô cùng nghiêm túc về phía Diệp Đại Ca : “Diệp Đại Ca, một thỉnh cầu phép. Ta đại tẩu sẽ thành tiệc? Đến lúc đó bảo đại tẩu thông báo cho , chỉ cần việc công, sẽ đến giúp bảo vệ an cho đại tẩu, ?”
“À, cái …” Diệp Đại Ca nghĩ thầm, kinh thành chắc cũng nhiều nguy hiểm đến chứ? Còn đến mức dùng Mục Tranh bảo vệ ?
Mục Tranh căn bản đợi mở miệng, trực tiếp cắt ngang lời : “Diệp Đại Ca, cứ yên tâm, quan hệ chúng đến , tự nhiên sẽ đòi tiền . Chỉ cần đại tẩu lo một bữa cơm là !”
Nghe những lời của Mục Tranh, Diệp Đại Ca thực sự chút dở dở . Vòng vo một hồi lớn như , hóa chỉ là để ăn chực một bữa cơm.
“Thật sự ngon đến ?” Diệp Đại Ca khó hiểu hỏi.
“Ngon!” Mục Tranh gật đầu, còn , “Diệp Đại Ca, thấy đúng là ‘ở trong phúc mà phúc’, đại tẩu tay nghề đến , còn cảm thấy ngon ?”
“Ta nào như .” Diệp Đại Ca liên tục xua tay.
Mọi đang cắm đầu ăn cơm ở phòng phía Tây cũng mơ hồ thấy lời của Mục Tranh. Lập tức cất cao giọng : “Lão đại, khi nhớ mang theo nhé!”
“ , thể giúp khiêng đồ, cái đầy sức lực bình thường còn dùng .”
“Lão đại, ăn một là hành vi !”
“Giàu sang chớ quên nhé lão đại!”
Mèo Dịch Truyện
“Được , tất cả im miệng , còn đồng ý cho , từng các ngươi còn phấn khích hơn cả nữa.”
Mục Tranh vội vàng dừng chủ đề , định từ công khai chuyển sang bí mật, tìm Diệp Đại Ca chuyện riêng .