Trên Đường Chạy Nạn Nhặt Được Tiểu Phúc Bảo , Cả Nhà Đổi Vận - Chương 224:---: Luận Công Hành Thưởng ---
Cập nhật lúc: 2025-10-15 00:32:42
Lượt xem: 1
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/8pYOUfPdMO
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Vương nhị nương tử bên ngoài đến nước bọt văng tung tóe.
Diệp lão tứ thể tiếp. Chàng một tay kéo mở cửa sân, hướng về phía Vương nhị nương tử quát lớn: “Ngươi cái thá gì mà ở ngay cửa nhà hươu vượn? Hươu là do ca ca dùng tên b.ắ.n trúng, nhà ngươi mới dùng tà thuật gì !”
“Ngươi cho rằng ca ca ngươi là Võ Trạng nguyên chắc? Lại còn thể một b.ắ.n trúng mấy con hươu ư? Xem đại ca ngươi giỏi giang đến mức hỏng mất !” Vương nhị nương tử liếc xéo Diệp lão tứ một cái, “Ngươi cũng khá lắm đấy, xảy chuyện lớn như mà còn tâm tư nhàn rỗi ?”
“Ngươi...” Diệp lão tứ tức giận giơ tay đ.á.n.h Vương nhị nương tử, nhưng Diệp lão đại từ phía một tay kéo .
Nếu cứ thế tay , dù lý cũng hóa thành vô lý.
Vương nhị nương tử ăn quả thực chọc tức khác.
Chưa đợi Diệp lão đại mở lời, phía đám đông dân làng vây xem chợt truyền đến tiếng của Mục Tranh: “Diệp đại ca tuy Võ Trạng nguyên, nhưng tài b.ắ.n cung , hề thua kém bất kỳ ai!”
Vương nhị nương tử đang hăng say, khác cắt ngang liền liếc xéo một cái : “Ngươi từ đến ? Ngươi cái gì!”
Diệp lão đại thấy Mục Tranh, vô cùng kinh ngạc : “Mục đại nhân, ngài đến đây?”
Chàng chỉ Mục Tranh là do Tần tiểu thiếu gia phái đến, đường về thôn cứu giúp mới , hóa việc trướng Tần đại nhân.
Tuy Mục Tranh rốt cuộc giữ chức vụ gì, nhưng đối với những bách tính bình thường mà , gọi một tiếng “đại nhân” cũng chẳng sai.
“Mục đại nhân?” Trong lòng Vương nhị nương tử giật thót một tiếng, vội vàng đầu về phía .
Chỉ thấy một thanh niên chừng hai mươi tuổi, tuy sinh tướng mạo phi phàm, nhưng mặc quan phục.
Trẻ như chắc thể là quan lớn ?
Nói chừng Diệp lão đại cố ý bậy, đến cũng chắc thật sự là đại nhân gì.
Vương nhị nương tử cố gắng tự trấn an trong lòng, nàng thấy Vương Quảng Bình chỉnh sửa y phục lon ton chạy đến.
C.h.ế.t tiệt !
Vương nhị nương tử gả về đây nhiều năm như , nhà chồng và nhà Vương Quảng Bình là cùng tộc, ít nhiều chút họ hàng, nên nàng thể là hiểu rõ .
Người nào mà khiến Vương Quảng Bình thành thế , chắc chắn hề đơn giản.
Hoặc là thể đắc tội, hoặc là chỗ dựa thể đắc tội.
Vương nhị nương tử theo bản năng lùi vài bước, giấu giữa những dân làng khác, tìm cơ hội thích hợp để chuồn .
Vương Quảng Bình lúc chạy đến, nụ mặt hỏi: “Không Mục đại nhân đến thôn chúng , thiếu sót trong việc nghênh đón từ xa, còn mong Mục đại nhân thứ . Không hôm nay ngài đến vì việc gì? Toàn thể dân làng chúng nhất định sẽ hết lòng hợp tác.”
“Vậy thì , ngài hãy thông báo một tiếng, bảo dân làng đều đến sân phơi thóc tập hợp, chút chuyện .”
“Vâng, , sẽ gọi ngay.” Vương Quảng Bình lập tức lĩnh mệnh.
Còn Mục Tranh thì theo Diệp lão đại cùng sân nhà họ Diệp.
Vương nhị nương tử nhân cơ hội vội vàng hỏi: “Thôn trưởng, vị đại nhân từ đến? Trẻ tuổi như quan ư?”
“Có với ngươi thì ngươi cũng chẳng hiểu!” Vương Quảng Bình thời gian nhảm với nàng , liền phân phó lấy chiêng, gõ khắp thôn.
“Mọi lập tức đến sân phơi thóc... Mọi lập tức đến sân phơi thóc, việc ...”
Rất nhanh, dân làng đều lục tục bước khỏi nhà, bắt đầu về phía sân phơi thóc.
Phía Mục Tranh bước sân, liền thấy xe chất chồng từng con hươu .
“Ối chà! Hay thật!” Mục Tranh cũng nhịn thốt lên một tiếng kinh ngạc.
Không từng thấy nhiều con mồi như , khi ở nhà họ Văn, Văn tướng quân mỗi năm đều dẫn núi săn bắn, mỗi mang về con mồi đều chất thành núi nhỏ.
Hàng năm cứ đến lúc , đều là thời điểm náo nhiệt nhất trong doanh trại.
Da thú thu thập để tiến cống cung, thịt thì đều để cho doanh trại, thể thoải mái uống rượu ăn thịt, tha hồ náo nhiệt vài ngày.
đó đều là mấy trăm ngàn núi vây săn, Diệp lão đại và Diệp lão tứ hai thể săn nhiều hươu như , thật sự dễ chút nào.
“Ngươi quả thật vài phần bản lĩnh đấy!” Sau khi vòng quanh xe một lượt, Mục Tranh vỗ vai Diệp lão đại, cảm thán một câu.
Diệp lão đại vội vàng kể sơ lược chuyện lúc đó một , khiêm tốn : “Đều là do vận khí mà thôi.”
Không ngờ Mục Tranh xong lời liền : “Lời quen tai quá, tối qua Tần phu nhân mới xong!”
“A? Tần phu nhân gì ?” Diệp đại tẩu giật kinh hãi, Tần phu nhân tự dưng nhà vận khí ?
Chẳng lẽ chuyện vận khí của Tình Thiên khác phát hiện ?
Chẳng lẽ Tần tiểu thiếu gia đối xử với Tình Thiên như , cũng là vì chuyện ?
Bọn họ sẽ cướp Tình Thiên chứ?
Diệp đại tẩu tự chột , Mục Tranh còn gì, nàng tự dọa đến mức lưng đầy mồ hôi lạnh.
“Hôm qua chẳng một mẻ tóm gọn mấy tên thủ lĩnh thổ phỉ cùng đám tay sai bên cạnh chúng đó , sáng sớm hôm nay, Tần đại nhân liền dẫn chúng về Kinh thành báo tin vui với Hoàng thượng .
Sau khi từ cung về phủ, Tần đại nhân với Tần phu nhân về việc tiễu phỉ , nhà họ Diệp các ngươi cũng giúp đỡ ít.
Phu nhân liền , sớm cảm thấy nhà các ngươi chút vận khí.
Bất kể là chuyện gì, gặp nhà các ngươi, hình như đều thể gặp dữ hóa lành, thuận lợi vượt qua.”
“Ồ, hóa là như .” Diệp đại tẩu lúc mới thở phào nhẹ nhõm, “Tần phu nhân quá khen , chi bằng là chúng vận khí , bằng là mỗi đều nhờ phúc của Tần phủ.
Chi bằng chúng vận khí , bằng là Tần đại nhân và Tần phu nhân luôn việc thiện, nên trời cao phù hộ, kéo theo chúng cũng hưởng lợi!”
Nàng dọa giật , căng thẳng đến mức thần kinh tưởng chừng đứt lìa.
Giờ đây khi phát hiện là một trận hú vía, nàng năng lưu loát hẳn .
Diệp lão đại liếc vợ một cái, luôn cảm thấy phản ứng của nàng chút kỳ lạ.
lúc cũng thời điểm để truy hỏi cặn kẽ, đành tạm gác trong lòng, nghĩ bụng chờ tối về phòng hỏi .
“Mục đại nhân, ngài đến muộn như là việc gì? Chẳng lẽ phía chúng còn bọn thổ phỉ đang chạy trốn bên ngoài ?”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/tren-duong-chay-nan-nhat-duoc-tieu-phuc-bao-ca-nha-doi-van/chuong-224-luan-cong-hanh-thuong.html.]
Mục Tranh chỉ lắc đầu, bí hiểm : “Đi, chúng cùng đến sân phơi thóc , sẽ mặt tất cả dân làng.”
Lúc , tất cả những khác trong thôn đều đợi sẵn ở sân phơi thóc.
Hàng trăm mỗi một kiểu, quả thực vô cùng ồn ào.
“Đang chuẩn cơm nước, gọi chúng đến đây gì ?”
“Ngươi còn đỡ, nhà rau cho nồi , chỉ đành múc để sang một bên, lát nữa về xào tiếp thôi!”
“Trời sắp tối , lạnh c.h.ế.t , rốt cuộc là gì ? Sao còn bắt đầu nhanh lên?”
“Chẳng lẽ đợi đến đông đủ mới bắt đầu ? Hình như còn đến thì ?” Vương nhị nương tử vẫn luôn chú ý đến tình hình nhà họ Diệp, phát hiện nhà đó một ai đến, liền lập tức giữa đám đông.
“Không thể nào? Nhà ai còn đến?”
“Mọi xem xung quanh, nhà ai đến ?”
“Nhà ai mà coi trọng phép tắc như , bắt cả thôn đợi họ ?”
Vương nhị nương tử những lời xong, căn bản cần là ai, nhanh phát hiện .
“Ta nãy giờ, trong thôn chúng đều đến đủ , chỉ thiếu nhà họ Diệp mới đến thôi!”
“Chắc là quy củ trong thôn chứ? Bọn họ đến đây hình như từng tập hợp theo tiếng chiêng.”
“Vừa nãy chỉ là gõ chiêng, còn lớn tiếng hô vang mấy lượt, bảo đến sân phơi thóc tập hợp, đều đến , chỉ nhà họ là hiểu?”
“Quá đáng thật, mà thì ngay từ đầu nên đồng ý cho bọn họ ở , bọn họ mới đến bao lâu mà gây bao nhiêu chuyện .”
“Ai bảo chứ! Đáng tiếc gia tộc họ Diệp nhà chi nhánh sum suê, bản lĩnh hơn gia tộc họ Vương chúng , gì là nấy, chúng chỉ đành theo!
Các ngươi thấy nhà Lưu quả phụ cũng bọn họ 'chèn ép' ?”
Diệp Quyên Nhi một mặt sai Lưu Toàn mau chóng đến nhà họ Diệp gọi , một mặt nhịn đáp trả: “Vương nhị nương tử, ngươi bớt ở đây gây chuyện thị phi .
Cái gì mà bảo Lưu quả phụ 'chèn ép' , Lưu quả phụ nhà rõ ràng là thành sống cuộc sống hơn .
Nếu điều cũng gọi là 'chèn ép', thì các ngươi mau đến mà 'chèn ép' đây.
Có thể thành sống cuộc sống , ai ở trong thôn mặt đối đất vàng lưng đối trời mà cày cuốc kiếm sống chứ!”
“Lời lý.”
40_“Chẳng , cũng thành sống đây!”
“Đáng tiếc ai 'chèn ép' chúng cả!”
“Haha, là chúng hai cùng 'chèn ép' lẫn xem ?”
Vương nhị nương tử thấy Diệp Quyên Nhi vài ba câu hóa giải lời lẽ khiêu khích của , sắc mặt lập tức trở nên khó coi.
Nàng ngậm miệng nữa, nhưng trong lòng vẫn luôn chú ý, xem chỗ nào thể thêm dầu lửa một phen.
Đáng tiếc chủ đề của nhanh Diệp Quyên Nhi cho lạc hướng.
Vương nhị nương tử khó chịu lườm Diệp Quyên Nhi một cái, chua chát : “Ôi chao, còn vẻ bảo vệ nhà cháu rẻ của ngươi lắm đấy nhỉ!
Chẳng chỉ là đưa con trai ngươi đến Kinh thành học việc thôi , đáng như ?
Hơn nữa, trúng là hài tử Hướng Lỗi , chứ nhà họ Diệp giúp ngươi cửa mà .
Điều chứng tỏ hài tử Hướng Lỗi bản lĩnh, vốn dĩ nên mai một, liên quan gì đến nhà họ Diệp chứ?”
Diệp Quyên Nhi chẳng thèm để ý đến nàng , nhưng trong lòng rõ ràng mồn một, nếu nhà họ Diệp, phận như Tần tiểu thiếu gia, đến bao giờ mới thể đến thôn Dung Khê một chuyến.
Dù cho Hướng Lỗi tài giỏi đến mấy, ngay cả mặt cũng gặp , thì thể khác ưng.
Ngay khi sân phơi thóc tiếng phản đối ngày càng nhiều, Mục Tranh cuối cùng cũng dẫn nhà họ Diệp đến.
Một đoàn nhanh chậm bước sân phơi thóc, bên cạnh còn hai hàng cầm đuốc chiếu sáng.
“Mục đại nhân, ngài đến, trong thôn chúng đều đến đủ, đợi ngài phân phó.”
Những cầm đuốc khi sân phơi thóc liền tản khắp nơi giúp chiếu sáng, còn mấy thì vây quanh Mục Tranh.
Vương Quảng Bình vô cùng mắt mà chuẩn cho Mục Tranh một cái bục gỗ, mời lên đó để chuyện.
Vương Quảng Bình rướn cổ họng hướng xuống hô lớn: “Tất cả đừng nữa, Mục đại nhân chuyện quan trọng với chúng !”
Những bên thấy nhà họ Diệp cùng Mục Tranh đến, đang kỳ lạ mà xì xào bàn tán.
Mèo Dịch Truyện
xong lời của Vương Quảng Bình, vẫn nhanh liền yên tĩnh trở .
Mục Tranh lên bục gỗ mà Vương Quảng Bình chuẩn , nhưng là luyện võ, phát âm từ đan điền, chuyện bình thường cũng thể khiến tất cả rõ.
“Chư vị dân làng thôn Dung Khê mến, tên là Mục Tranh, việc trướng Tần đại nhân Tần Tùng Dận.
Gần đây vẫn luôn phụ trách các sự vụ tiễu phỉ trong huyện Phong Lạc của chúng .”
Lời của , phía nãy còn yên tĩnh đột nhiên nổi lên chút xôn xao nhỏ.
“Giờ đây gần cuối năm , chẳng lẽ đám thổ phỉ đó ngoài gây án ?”
“Đáng sợ quá, bọn chúng thấy là g.i.ế.c, chừa một ai sống sót cả!”
“Ôi chao, năm nay sắm Tết, chúng cùng , lỡ chuyện gì, cũng thể nương tựa lẫn .
Phỉ phỉ phỉ, ngươi sắm Tết mới xảy chuyện đó!”
“ đó, chuyện thì ngươi ít thôi, đây chẳng là khác khó chịu !”
“Ôi chao, ý đó, là ... giải thích rõ nữa !”
“Nói rõ thì câm miệng !” Vương nhị nương tử mất kiên nhẫn , “Ngươi rõ , bọn họ là sơn phỉ, đều cầm đao lớn cả, như chúng tay tấc sắt, đừng là ba năm , mười tám bó cũng đối thủ của bọn chúng, còn gì mà kết bạn cùng
." "Yên tĩnh! Tất cả hãy yên tĩnh!" Vương Quảng Bình bắt đầu nhảy dựng lên mà quát. Những tiếng ồn ào phía lúc mới dần lắng xuống. "Hỡi các lão hương, chư vị chớ lo lắng, hôm nay sở dĩ đến thôn Dung Khê chúng , chính là một tin vui thông báo cho !" "Bọn sơn phỉ lớn nhỏ vốn quanh quẩn gây án khắp vùng kinh kỳ, tất cả đều bắt gọn từ hôm qua, hiện giờ đều áp giải về kinh. "Sau chư vị xuất hành, hẳn thể an tâm hơn nhiều , nhưng sự cảnh giác cần , chư vị vẫn nên giữ lấy." "Bọn thổ phỉ g.i.ế.c chớp mắt bắt ư?" "A Di Đà Phật, thật quá, lâu lắm dám thành!" "Quả nhiên vẫn là Tần đại nhân bản lĩnh, đây cứ tiễu phỉ mãi mà chẳng chút tiến triển nào, Tần đại nhân mới tới đây bao lâu mà bắt hết bọn chúng !" "Há chẳng ! Hèn chi Hoàng thượng trọng dụng Tần đại nhân đến !" Những lời nịnh hót , Vương Quảng Bình liền nhãn lực mà ngăn cản. Mục Tranh vài câu, giơ tay xuống hiệu, bên lập tức trở nên yên tĩnh. "Ta hôm nay đến đây, chỉ để báo cho chư vị tin mừng , mà còn là để luận công ban thưởng." "Luận công ban thưởng ư?" Đây quả là chuyện lạ lẫm? Chẳng lẽ trong thôn còn từng sức, lập công trong việc tiễu phỉ ? Khi đều đang ngạc nhiên, chỉ Mục Tranh : "Hai vị thôn dân hôm nay gia thưởng, chính là Diệp Khánh Thần và Diệp Khánh An." "Ai cơ?" "Trong thôn còn tên như ?" "Nghe tên thì đúng là bối phận 'Khánh', nhưng khi nào tìm nhầm thôn chăng? Chắc là của thôn khác ?" Hai cái tên vô cùng xa lạ khiến phía đều mà hồ đồ. Ngay cả Diệp lão đại và Diệp lão tứ cũng kịp phản ứng rằng Mục Tranh đang đến chính . Mục Tranh đành hướng về Diệp lão đại và Diệp lão tứ phía mà : "Diệp đại ca, Diệp tứ ca, đang gọi hai vị đó!" "Sao hai vị chỉ lo vui mừng, đến cả tên của cũng nhớ nữa?" "Chúng ư?" Vương Quảng Bình vội vã chạy tới, đẩy Diệp lão đại và Diệp lão tứ phía , cùng Mục Tranh cạnh . Bỗng chốc mặt thể thôn dân, cả hai đến tay chân cũng đặt . Đặc biệt là Diệp lão tứ, dù trong nhà mới xảy chuyện như , đột nhiên đối mặt với thể thôn dân, hận thể tìm một cái khe đất mà chui .