Trên Đường Chạy Nạn Nhặt Được Tiểu Phúc Bảo , Cả Nhà Đổi Vận - Chương 218:--- Trả Phu Quân Lại Cho Ta ---

Cập nhật lúc: 2025-10-15 00:32:36
Lượt xem: 3

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/8Uw8rOeVOM

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

 

Tuy con thể nhanh như xe ngựa, nhưng thôn xóm chỉ lớn chừng đó, cần bám sát cũng chiếc xe đến nhà Lão Diệp. Vương Nhị nương tử tăng tốc đuổi theo, đến ngã tư đường thì thấy một lão ông bước xuống từ chiếc xe thứ hai.

 

Phát hiện chiếc xe thứ hai Quách thị Vương Phú Quý gì cả, Vương Nhị nương tử chút thất vọng. nhà Lão Diệp ở đây cũng chẳng còn thích nào, lão ông là ai ? Nhìn trang phục của ông , nom như một phú ông. Chẳng lẽ nhà Lão Diệp tìm cho Diệp Lão Thái Thái một gia đình khác, nên dẫn đến xem mắt ư?

 

Diệp Nhị Tẩu vốn định mon men đến cửa lén, nhưng tiếng ch.ó sủa điên cuồng trong sân cuối cùng khiến nàng từ bỏ ý định . Tuy nhiên, nàng nhanh linh quang chợt lóe, ôm rổ tre rời .

 

Lúc trong sân nhà Lão Diệp, Khiếu Dạ, giờ lớn hơn một vòng, đang vẫy đuôi điên cuồng quanh Tình Thiên, chiếc đuôi vẫy đến mức chỉ còn thấy tàn ảnh, sủa vang ngừng, thỉnh thoảng còn phát vài tiếng "ô ô" nũng nịu. Chỉ là bản nó vốn nhỏ, nay còn lớn đến mức gần như còn to hơn cả một con ch.ó Bắc Kinh thông thường. thực chất nó vẫn chỉ là một chú cún con hết lông tơ.

 

Diệp Nhị Tẩu : “May mà ngày xảy chuyện, sai mấy đứa trẻ mua kẹo, chúng nó cũng mang Tiểu Dạ theo, nếu một con ch.ó con thế , há chẳng Vương, cái tên đó đ.á.n.h c.h.ế.t !” Nàng vốn định Vương Phú Quý tên cẩu tặc đó, nhưng ngẩng đầu thấy Diệp Lão Tứ, lập tức nuốt mấy chữ bụng.

 

Khiếu Dạ dường như hiểu lời Diệp Nhị Tẩu , liền vùi đầu lòng Tình Thiên, miệng ư ử như đang , như cũng mang theo, đừng bỏ rơi nữa.

 

Tình Thiên ôm đầu Khiếu Dạ, xoa xoa đôi tai nhỏ mềm mại của nó : “Nếu Tiểu Dạ ở nhà, nhất định thể bắt tên trộm lẻn , sẽ để chạy thoát.”

 

“Áo ụt!” Khiếu Dạ như đang trả lời.

 

“Con ch.ó e là thành tinh .”

 

Mọi thấy đều bật ha hả.

 

Sầm Lão Gia Tử tới định chuyện, thì Khiếu Dạ đang hưng phấn tột độ bỗng nhiên lùi một bước, giấu gần hết phía Tình Thiên.

 

“Sao, sợ ?” Sầm lão khẽ mỉm , nhưng hề bất ngờ, ngược còn lùi hai bước.

 

“Sầm lão, đây là chuyện gì ? Ta đây là đầu thấy Khiếu Dạ sợ ai đấy!”

 

“Có lẽ vì từng g.i.ế.c chó!” Sầm lão cố gắng một cách nhàn nhạt như mây gió.

 

Tình Thiên lập tức dùng tay che tai Khiếu Dạ , chuyện thể để chú cún con .

 

“Hồi nhỏ nhà nghèo, gặp lúc nạn đói hoành hành, lúc đó gần như c.h.ế.t đói.” Sầm lão thấy ánh mắt của Tình Thiên, liền giải thích, “Ta lúc đó đói đến ngất xỉu con đường nhỏ cửa nhà, từ chạy đến một con ch.ó hoang đang đói lả, chắc là tưởng c.h.ế.t.

 

Nó c.ắ.n một phát cánh tay , kết quả là khiến đau tỉnh.

 

Ta lúc đó cũng lấy sức lực, liền đ.á.n.h với con ch.ó hoang đó, cuối cùng g.i.ế.c c.h.ế.t nó.

 

Ta kéo con ch.ó hoang về nhà, nương tựa thịt con ch.ó hoang đó, vượt qua những ngày khó khăn nhất.”

 

Sầm lão xắn tay áo, để lộ một vết sẹo cánh tay. Đã bao nhiêu năm trôi qua, khoảnh khắc thấy vết sẹo đó vẫn khiến cảm thấy ghê rợn, đủ thấy năm đó c.ắ.n nhẹ.

 

“Nhìn thôi thấy đau !” Diệp Đại Tẩu cảm thán .

 

Diệp Đại Ca thì : “Sầm lão thật là phúc lớn mạng lớn, đúng là đại nạn c.h.ế.t ắt hậu phúc mà!”

 

Tình Thiên khó hiểu hỏi: “Người g.i.ế.c chó, tất cả ch.ó đều sẽ sợ ?”

 

“Cũng chắc, nhưng chẳng đều , từng g.i.ế.c chó, sẽ một loại khí thế đặc biệt.

 

Con thể nhận , nhưng ch.ó thể cảm nhận một cách nhạy bén.

 

Chắc là con ch.ó của con quá nhạy bén, nên lập tức phát hiện gì đó đúng!”

 

Nghe Sầm lão khen Khiếu Dạ, Tình Thiên lập tức vui vẻ, xoa đầu Khiếu Dạ : “ , Tần ca ca cũng Tiểu Dạ là một con ch.ó !”

 

Khiếu Dạ vươn lưỡi dịu dàng l.i.ế.m bàn tay nhỏ của Tình Thiên.

 

Diệp Lão Thái Thái tuy rời khỏi y quán về nhà, nhưng cơ thể vẫn bình phục, khi về thì khỏi phòng nữa. lúc vẫn luôn thấy tiếng chuyện trong sân, mà mãi thấy ai , cuối cùng nhịn cất cao giọng hỏi: “Ngoài , Đại Ca bọn họ về ?”

 

Nghe Diệp Lão Thái Thái , Sầm lão mới nhớ mục đích của là gặp gia. Mặc dù tính theo Diệp Đại Ca và Diệp Đại Tẩu, Sầm lão Diệp Lão Thái Thái gọi một bậc trưởng bối. ông vẫn chủ động đến tận nhà, chỉ để bày tỏ thái độ của , tránh việc Diệp Lão Thái Thái trách móc.

 

Diệp Đại Ca vội vàng nhà, kể tình hình của Sầm lão cho Diệp Lão Thái Thái .

 

“Con , lão Du đầu là ngự trù?” Diệp Lão Thái Thái gần như tin tai , “Đại Ca, dù bệnh, con dỗ vui, cũng cần bịa chuyện hoang đường đến thế.”

 

“Nương, con thật sự dối, đến , nương gặp mặt là ngay.”

 

Diệp Lão Thái Thái xác nhận nhiều với Diệp Đại Ca, lời giả dối, liền lập tức vội vàng dậy : “Mau gọi Nhị Tẩu và Tam Tẩu giúp sửa soạn, xiêm y, thể gặp gia như ! Huống hồ còn là trưởng bối!”

 

Diệp Đại Ca ngoài giúp nàng gọi Diệp Nhị Tẩu và Diệp Tam Tẩu , còn thì tiên đưa Sầm Lão Gia Tử nhà chuyện.

 

Sầm lão nhà bắt đầu đ.á.n.h giá các vật dụng trong phòng. Đồ đạc trong nhà tuy đều là đồ cũ, đây cũng Vương Phú Quý lục lọi khắp nơi, nhưng lúc đều dọn dẹp gọn gàng. Diệp Đại Ca và Diệp Đại Tẩu nhiều ngày về, Diệp Nhị Tẩu cũng luôn giúp bọn họ dọn dẹp vệ sinh, nên trong nhà một hạt bụi. Sầm lão tình hình trong nhà chút hài lòng, nhưng nghĩ đến Mạnh Ngọc ngừng dặn dò đường, đành cố nhịn gì. Diệp Đại Ca mời ông lên sạp , ông cũng khách khí, trực tiếp khoanh chân lên sạp.

 

“Các ngươi mau kiểm tra xem nhà mất những gì, kiểm tra rõ ràng xong thì bảo Mạnh Ngọc giúp các ngươi xuống.

 

Đến khi về thành sẽ giúp các ngươi giao cho huyện thái gia, xem thể đòi chút nào từ tay Vương Phú Quý .

 

Đừng sợ phiền phức, càng chi tiết càng , như dễ tìm.”

 

“Tổ phụ, cần lo lắng, chúng khi ngoài mang theo những thứ đây bên hết , trong nhà chỉ còn một ít chăn đệm và quần áo cũ, gì đáng giá.”

 

Lời thật sự để Sầm lão yên lòng, bởi vì Quách thị từng tiền lệ trộm ngân phiếu, nên xa lâu ngày. Diệp Đại Tẩu những mang tất cả ngân phiếu theo , mang theo tất cả trang sức của , mà cả quà của Tần phu nhân tặng Tình Thiên và ngọc bội của Tần tiểu thiếu gia tặng nàng cũng đều mang theo. Ban đầu Diệp Đại Ca còn nàng quá cẩn trọng, cho rằng để đồ trong phòng Diệp Lão Thái Thái là , giờ đây ngoài việc khen Diệp Đại Tẩu lo xa phòng ngừa, cũng thật sự còn lời nào khác để .

 

Trong chính sảnh, Diệp Lão Thái Thái nhanh sửa soạn xong xuôi bước . Nàng chỉ đợi trong đường đường mà còn đích đến sương phòng đón khách.

 

“Vị chắc là Sầm lão ? Người trẻ thật đó, cứ như bằng tuổi với , khiến một tiếng thúc đến miệng mà gọi !”

 

Diệp Lão Thái Thái khéo ăn , khen Sầm lão đến mức mắt ông cũng khẽ cong lên.

 

“Ta mấy ngày nay đang bệnh, cũng các vị sắp đến, mấy đứa nhỏ cũng chẳng sai đến báo tin cho , khiến kịp chuẩn gì cả, thật là thất lễ quá.

 

Người xem, chúng nên đến đường đường chuyện ? Đại Tẩu, con đây tiếp khách.

 

Nhị Tẩu, Tam Tẩu mua thức ăn chuẩn nấu cơm .”

 

Diệp Đại Tẩu liền : “Vẫn là để nấu cơm !”

 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/tren-duong-chay-nan-nhat-duoc-tieu-phuc-bao-ca-nha-doi-van/chuong-218-tra-phu-quan-lai-cho-ta.html.]

Diệp Lão Thái Thái nắm chặt cổ tay nàng : “Không con thì bọn họ ăn cơm ? Con đây tiếp khách.” Sầm lão Diệp Lão Thái Thái khen nên vui, lúc nàng tự nhiên thuận mắt hơn nhiều, nàng , càng cảm thấy bà chồng của Diệp Đại Tẩu khá .

 

Thế là Sầm lão, Diệp Lão Thái Thái, Diệp Đại Ca và Diệp Đại Tẩu liền chuyển đến đường đường xuống tiếp tục trò chuyện. Tình Thiên cũng dẫn Khiếu Dạ theo ngóng chuyện.

 

Ai ngờ, bên mới xuống, lời khách sáo còn hết, thì bên ngoài cửa loạn cào cào. Khiếu Dạ đột nhiên thẳng dậy, tai cũng cố gắng dựng lên, nhưng nào cũng thất bại. điều cũng ngăn nó cảm nhận một điều bất thường.

 

Ngay đó liền thấy một tiếng “ầm”, cửa sân đẩy mạnh , Diệp Nhị Tẩu xách giỏ chạy , còn dính đầy nước trứng thối, đầu đội lá rau, thể là t.h.ả.m hại vô cùng.

 

“Sao , chuyện gì ?” Thấy vợ như , Diệp Nhị Đệ lập tức yên.

 

“Mau ngoài tiếp ứng Tam Tẩu!” Diệp Nhị Tẩu lo lắng , “Nàng chặn ở ngoài , nếu nàng liều mạng ngăn những đó , căn bản cũng thể về .”

 

“Con rõ là nào !” Diệp Nhị Đệ vội vàng hỏi.

 

Diệp Đại Ca và Diệp Đại Tẩu sợ hãi đồng loạt bật dậy. Vợ chồng hai , đều thấy sự lo lắng trong mắt đối phương—chẳng lẽ là đồng bọn của bọn thổ phỉ tìm đến đây ?

 

Ai là Diệp Đại Ca lời , liền Diệp Lão Tứ phủ nhận.

 

“Người thấy tên thổ phỉ nào g.i.ế.c chớp mắt công phu ném trứng thối ! Chắc chắn là trong thôn!”

 

Diệp Lão Tứ đẩy cửa sân , định xem bên ngoài rốt cuộc xảy chuyện gì, thì từ bên ngoài đạp một cước cửa sân.

 

“Ôi!”

 

Cửa sân trực tiếp đập mặt Diệp Lão Tứ, m.á.u mũi lập tức chảy .

 

“Mau ngẩng đầu lên.”

 

“Lại đây xối nước lạnh, cầm máu.”

 

 

Mọi nhao nhao hỏi han quan tâm Diệp Lão Tứ.

 

Diệp Lão Thái Thái sợ nghĩ quẩn chuyện bốc đồng, nên sức khuyên nhủ: “Con mau về phòng sửa soạn , m.á.u mũi chảy khắp …”

 

còn đợi Diệp Lão Tứ khỏi, thì bỗng nhiên đ.â.m sầm cửa sân xông : “Muốn ? Không cửa !

 

Hôm nay nếu nhà ngươi cho một lời giải thích hợp lý, tuyệt đối bỏ qua cho các ngươi !”

 

Người đến xông , nhà Lão Diệp mới rõ, hóa là Liễu thị, bà chủ tiệm tạp hóa, tin nhà Lão Diệp đều trở về, liền dẫn nhà đẻ đến gây chuyện. Liễu thị cửa thấy Diệp Lão Tứ m.á.u mũi còn ngừng chảy. Nàng tiến lên túm chặt cổ áo Diệp Lão Tứ : “Ngươi về , còn chồng ?”

 

Diệp Lão Tứ từ nhỏ đến lớn đều thói quen động thủ với phụ nữ, lúc im lặng để Liễu thị túm cổ áo, ngược trông như đang đuối lý . Diệp Đại Tẩu thì nổi nữa, tiến lên nắm chặt cổ tay Liễu thị, càng lúc càng dùng sức, cho đến khi ngón tay nàng còn lưu thông m.á.u nữa. Liễu thị nắm đến đau và sưng, thật sự chịu nổi nữa mới buông tay. Diệp Đại Tẩu hất tay nàng sang một bên, vui : “Nói chuyện thì cho đàng hoàng, động tay động chân như thế thể thống gì, một chút thể diện cũng !”

 

Liễu thị phịch xuống đất, đập đất lóc.

 

“Chồng đều bỏ trốn cùng cô em dâu của ngươi , còn cần thể diện gì nữa, thể diện trả chồng cho ?

Mèo Dịch Truyện

 

Nếu nhất định thể diện, thì vợ của lão Tứ nhà ngươi vô liêm sỉ bỏ trốn cùng chồng khác, rốt cuộc là ai thể diện?”

 

Diệp Đại Ca trầm mặt : “Rõ ràng là chồng nàng ôm lòng hiểm độc, lục tung rương tủ trộm đồ nhà , còn bắt vợ lão Tứ con tin.”

 

"Phải đó!" Đại Tẩu tiếp lời, "Vương Phú Quý hại con dâu lão Tứ nhà sảy thai, một thi hai mạng, chôn , mà ngươi còn dám đến tận cửa đòi chúng giao Vương Phú Quý ư?"

 

"Nếu ngươi tìm nam nhân của , sẽ phát lòng từ thiện mà cho ngươi ."

 

"Vương Phú Quý đang ở trong nha môn, chờ xem nhà rốt cuộc bao nhiêu tổn thất, bồi thường xong thì thể tuyên án tống đại lao!"

 

"Nếu ngươi thật sự , thì hãy đến phủ nha huyện thành tìm huyện thái gia mà đòi !"

 

Đại Tẩu một tràng như pháo liên thanh, mấy nhà đẻ của Liễu thị đều đáp thế nào, cuối cùng đành nắm chặt nắm đấm.

 

Lời , thực cũng là bàn bạc đường về, mục đích cũng là để giữ chút thể diện cho Diệp lão Tứ, và cũng để giữ chút mặt mũi cho gia đình .

 

Liễu thị Vương Phú Quý sắp tống đại lao, tức thì cảm thấy trời đất cuồng, cả còn .

 

"Cha của các con ơi, xui xẻo đến chứ, đang yên đang lành để bắt chứ!"

 

"Nếu bề gì, mấy con sống đây..."

 

Người nhà họ Diệp đều dùng ánh mắt như xem trò hề mà Liễu thị.

 

Đại Tẩu vẻ mặt kinh ngạc.

 

Nhị Tẩu khi tự kinh ngạc thì bắt đầu sang biểu cảm của khác.

 

Tam Tẩu thì vô thức một câu: "Đã thành thế mà ngươi còn ? Rời xa ngươi sống nổi ?"

 

"Không kiếm tiền nuôi gia đình, mấy con sống đây!"

 

"Vậy cũng thể vì kiếm tiền mà mặc kệ chuyện ?"

 

"Vậy ngươi xem ? Không kiếm tiền thì uống gió Tây Bắc ? Thật là đau lưng!"

 

Cãi Tam Tẩu xong, Liễu thị sang Diệp lão Tứ.

 

"Lão Tứ , chuyện đá cửa đụng mũi ngươi, là của , xin ngươi."

 

" các ngươi thể với huyện thái gia , cứ trong nhà mất gì cả, giữa hai bên chỉ là hiểu lầm thôi."

 

"Chỉ cần các ngươi thể tha thứ cho , để đại lao, các ngươi cứ việc điều kiện."

 

"Là bao nhiêu tiền chuyện gì? Được ?"

 

Lần đợi Diệp lão Tứ gì, Lão Thái Thái nhà họ Diệp chợt xách chổi từ trong nhà lao , vung chổi đ.á.n.h tới tấp đầu Liễu thị!

 

 

Loading...