Trên Đường Chạy Nạn Nhặt Được Tiểu Phúc Bảo , Cả Nhà Đổi Vận - Chương 18:---: Lòng ngọt hơn uống mật ---
Cập nhật lúc: 2025-10-14 12:53:45
Lượt xem: 33
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/8Uw8rOeVOM
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Trước khi đoàn xe chuẩn tiếp tục khởi hành, Diệp Đại Tẩu vẫn hỏi ý kiến Tình Thiên. “Bảo bối ngoan, Tần phu nhân con lên phía mã xa cùng các nàng, con ?”
Tình Thiên , lập tức nhớ đến vị tiểu ca ca tuấn tú trong xe lúc . Nàng định gật đầu, nhưng thấy Diệp Xương Niên bên cạnh vẫn còn nấc cục vì , lập tức do dự.
Diệp Tam Tẩu một tay xách con trai giao cho Diệp Lão Tam, với Tình Thiên: “Đừng để ý đến thằng bé, lát nữa sẽ thôi.”
Diệp Xương Thụy hiểu chuyện : “Thân thể yếu ớt, mã xa sẽ thoải mái hơn.”
“ , vẫn là Xương Thụy nhà chúng hiểu chuyện nhất.” Diệp Tam Tẩu liên tục gật đầu.
Diệp Nhị Tẩu thì từ trong gói đồ lục lọi một bộ y phục mà nàng tranh thủ thời gian may mấy ngày nay, chuẩn cho Tình Thiên . Đó là một bộ áo váy màu hồng nhạt, chất liệu gần như mới tinh, phía còn thêu những chấm hoa mai đỏ.
“Thủ nghệ của Nhị tẩu thật khéo léo, bộ y phục may thật !”
Quách Thị bên cạnh mà mắt cứ đăm đăm, chất liệu và mới như , còn hơn cả y phục cưới của nàng khi xuất giá, tại chỉ để may y phục cho Tình Thiên? Chẳng lẽ đây là bảo bối quý giá mà Diệp Lão Thái Thái cất đáy rương?
Quách Thị định bước tới, liền Diệp Đại Tẩu : “Chất liệu quen mắt thế nhỉ, hình như thấy ở ?”
“Có ngươi lén lấy đồ quý đáy rương của nương ?” Quách Thị còn tưởng đoán đúng , lập tức nhảy chất vấn.
Diệp Nhị Tẩu nàng hỏi mà mặt mày ngơ ngác. “Ngươi cái gì ? Ai thó đồ của nương? Đây là y phục hồi môn của năm đó sửa đó.”
Mèo Dịch Truyện
“Phì!” Quách Thị khạc một tiếng , “Ngươi gả cửa gần mười năm , y phục hồi môn còn mới như thế ? Lừa quỷ chắc!”
Diệp Đại Tẩu vỗ đùi một cái : “Ôi chao, quen mắt như , chẳng đúng là đồ hồi môn của ! Ta còn nhớ năm đầu tiên về nhà, dịp năm mới mặc chính là bộ . Lúc đó trong thôn chẳng ai mặc loại vải màu , là đầu tiên đó! Cả giữa tuyết, thật là tươi sáng và mắt, ai trong thôn khen ngợi!”
“Vẫn là Đại tẩu trí nhớ , chẳng chính là bộ !” Diệp Nhị Tẩu ngẩng đầu liếc Quách Thị một cái, tiếp tục : “Đáng tiếc , bộ y phục như , chỉ mặc một đêm ba mươi thôi.”
Diệp Tam Tẩu lập tức hỏi: “Tại như ?”
“Sáng sớm mùng một, đang chuẩn cùng nương thăm họ hàng, còn kịp bước khỏi cửa sân, thì lão Tứ ném một cái pháo lên. Bộ y phục đó những cháy một lỗ to bằng miệng bát ở vạt áo. Mà còn b.ắ.n khắp nơi tia lửa, cháy ít vết thủng nhỏ màu đen!”
Diệp Đại Tẩu gật đầu phụ họa: “ mà, lúc đó xót ruột vô cùng! Đệ còn ở nhà cả ngày, đến cả việc thăm họ hàng cũng . Nương lúc đó cũng tức giận thôi, quản là mùng một Tết, liền đè lão Tứ lên giường sưởi, đ.á.n.h cho một trận bằng cái cán chổi thật mạnh.”
Quách Thị ngờ, chuyện cuối cùng liên quan đến chính gia đình . Nàng vội vàng chuồn , nhưng Diệp Tam Tẩu gọi .
“Đệ , chi bằng ngươi hỏi lão Tứ xem, năm đó còn nhỏ, gì. giờ trưởng thành lập gia đình , chừng nào mới bồi thường tiền y phục cho Nhị tẩu đây?”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/tren-duong-chay-nan-nhat-duoc-tieu-phuc-bao-ca-nha-doi-van/chuong-18-long-ngot-hon-uong-mat.html.]
Quách Thị mất tự tin, giọng lập tức trầm xuống tám độ. “Trẻ con nghịch ngợm là chuyện thường tình, nương chẳng cũng đ.á.n.h ! Chúng phân gia, đều là một nhà, gì chuyện bồi thường bồi thường, như chỉ thêm sứt mẻ tình cảm. Huống hồ, chuyện qua nhiều năm như , thật khó cho Đại tẩu, Nhị tẩu vẫn còn nhớ rõ. Ta sẽ về hỏi lão Tứ ngay, lẽ còn nhớ nữa !”
Quách Thị gượng gạo, tìm cớ chuồn . Diệp Tam Tẩu hề nể mặt nàng , bóng lưng nàng khuất xa mà gọi lớn: “Vậy ngươi hỏi cho rõ ràng đó!”
Diệp Đại Tẩu yêu mến vuốt ve chiếc áo bông với đường kim mũi chỉ tỉ mỉ trong tay, lúc mới cuối cùng hiểu , sở dĩ Diệp Nhị Tẩu vẫn còn phí công thêu lên đó những đóa hồng mai là để che những lỗ thủng vốn tia lửa đốt cháy.
“Thật ngờ, bộ y phục ngươi vẫn còn giữ!”
“Thật chỉ nỡ bỏ miếng vải .” Diệp Nhị Tẩu , mặt lộ nụ ngọt ngào, “Các ngươi , đây là năm chúng định , lão Nhị cố ý huyện thành thuê ba tháng, cầm tiền công kiếm mà còn nỡ xe, cứ thế bộ một ngày một đêm đến phủ thành mua cho đó, nếu thì lúc đó đau lòng đến thế!”
Diệp Đại Tẩu xong cũng chút cảm động, liên tục : “Vậy ngươi tiếp tục cất giữ cẩn thận, dù đó cũng là tấm lòng của lão Nhị, đem sửa y phục cho Tình Thiên chứ!”
“Ban đầu giữ là vì nỡ, nhưng ngày tháng trôi qua lâu , ai còn nhắc mấy chuyện vớ vẩn đó nữa. Không vứt cũng là vì nghĩ, lỡ sinh con gái, thì thể sửa cho con mặc. Ai ngờ liên tiếp sinh ba thằng nhóc thối, khiến tài nghệ may vá chẳng chỗ nào dùng. Phải , may mà vứt, ngươi xem, sửa như , Tình Thiên mặc thật bao!”
Trong lúc chuyện, ba y phục cho Tình Thiên xong. Tình Thiên đây ở Thiện gia tuy chịu ít ngược đãi, nhưng cốt cách nàng trời sinh . Hiện giờ Diệp Đại Tẩu chăm sóc kỹ lưỡng hơn nửa tháng, càng ngày càng lộ rõ vài phần dáng vẻ của một mỹ nhân tương lai. Bộ áo váy màu hồng nhạt mặc lên , lập tức nàng thêm môi hồng răng trắng.
Diệp Nhị Tẩu như phép thuật, rút hai sợi dây buộc tóc may từ mảnh vải vụn. Diệp Đại Tẩu tháo tóc Tình Thiên , chải cho nàng thành hai búi tóc nhỏ, buộc dây buộc tóc, buông thõng xuống hai bên, thật thể nào hơn .
“Tình Thiên nhà chúng thật sự quá xinh .” Diệp Đại Tẩu nhịn hôn mạnh một cái lên má nàng.
Diệp Đại Ca cũng nhịn xích gần khen: “Tình Thiên nhà chúng giống con nhà thôn quê, thế , rõ ràng là một tiểu thư khuê các của một đại gia đình!”
“Phải là thủ nghệ của thật khéo.” Nhìn Tình Thiên trang điểm như một tiểu tiên nữ, Diệp Đại Tẩu khỏi chút động lòng, “Xem thật sự học hỏi may vá từ cho mới , ngày nào cũng trang điểm cho Tình Thiên thật xinh .”
“Đại tẩu, thích !” Diệp Nhị Tẩu cố ý mặt nghiêm túc , “Tình Thiên còn gọi là Nhị thẩm mà! Sau việc gì, còn thể quan tâm ?”
“Xem ngươi cái tính bắt bẻ ! Ta ý đó?” Diệp Đại Tẩu vội vàng , “Ta đây chẳng cũng trải nghiệm niềm vui tự tay trang điểm cho con gái !”
Diệp Đại Tẩu ôm Tình Thiên trang điểm tươi mới tìm Lý Phúc. Nào ngờ Lý Phúc thấy Tình Thiên liền ngây , vẻ kinh ngạc trong mắt vô cùng rõ ràng.
“Lý đại thúc, ạ?” Diệp Đại Tẩu lo lắng ôm chặt lấy đứa trẻ.
Lý Phúc lúc mới hồn, thông minh : “Tiểu Tình Thiên trang điểm xinh quá, già mắt mờ , thoạt còn nhận , còn tưởng cô nương đổi đứa trẻ khác chứ!”
Diệp Đại Tẩu Lý Phúc khen Tình Thiên, trong lòng ngọt hơn uống mật. “Chúng mau thôi, đoàn xe sắp khởi hành .”
Lý Phúc dẫn về phía , thầm lau mồ hôi trong lòng. Chẳng trách phu nhân thấy Tình Thiên cảm thấy đặc biệt quen thuộc, hợp nhãn duyên. Trông giống vị đến , quen thuộc mới là chuyện lạ!