Trên Đường Chạy Nạn Nhặt Được Tiểu Phúc Bảo , Cả Nhà Đổi Vận - Chương 177:--- ---

Cập nhật lúc: 2025-10-15 00:28:59
Lượt xem: 1

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/Vt6cHAxjv

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

 

Hảo hài tử, mau gọi Thái Lão Gia!

 

Ông lão Sầm sống gần hết đời, tử của ông đến trăm cũng vài chục . Du Bân là mà ông dốc sức nhiều nhất và cũng là một tài năng mà ông ưng ý nhất. Ban đầu, ông chỉ thấy đứa bé mồ côi cha đáng thương, nên tiện tay chút việc thiện. Du Bân là một đứa trẻ ơn, nhận ơn huệ của ông liền luôn báo đáp, thường xuyên đến nhà giúp đỡ việc. Cứ qua như , hai càng lúc càng quen thuộc. Lão Sầm càng ngày càng yêu thích đứa trẻ , cuối cùng dứt khoát nhận y con nuôi, đưa y về nhà.

 

Sau khi nhận nuôi, Du Bân vẫn vô cùng cần mẫn, tìm cách giúp Lão Sầm việc. Cũng chính vì sự cần mẫn của y, Lão Sầm mới thiên phú của y, chính thức thu y đồ , bắt đầu dạy y tài nghệ nấu nướng. Du Bân cũng phụ sự kỳ vọng lớn lao của Lão Sầm, y như một hạt giống cuối cùng cũng gặp nước, nhanh chóng đ.â.m rễ, nảy mầm, đ.â.m chồi, xanh lá... Khi , trong nghề ở Kinh thành hầu như ai cũng , Lão Sầm thu nhận một vị tử chân truyền vô cùng đắc ý, khắp nơi khoe khoang với bạn cũ. ngoài ngưỡng mộ cũng chẳng còn cách nào khác, bởi sự xuất sắc của Du Bân là điều ai cũng thấy rõ. Khi cũng từng thu đồ cùng Du Bân tranh tài cao thấp. Thế nhưng khi đó, Du Bân trong các học đồ ở Kinh thành, thể đối thủ.

 

Cũng chính vì lẽ đó, Lão Sầm khi phần mù quáng tự tin mà đưa y Ngự Thiện Phòng. Song, cuộc sống trong cung, ngay cả ở Ngự Thiện Phòng, cũng tuyệt đối chỉ cần nấu ăn ngon là . Du Bân chân ướt chân ráo trổ tài xuất chúng, còn Hoàng thượng hết lời khen ngợi, những khác trong lòng thể vui vẻ?

 

Thế là kẻ nhân lúc Tiên Hoàng băng hà, tân đế đăng cơ, lén lút bỏ thịt băm món ăn mà Du Bân chuẩn cho Hoàng thượng. Trong thời gian quốc tang, đây tuyệt nhiên chuyện nhỏ. Số phận của Du Bân , tất thảy đều trong một niệm của Hoàng thượng. Lão Sầm lòng Du Bân nhận tội, nhưng kẻ giở trò nghĩ đến điều ? Bọn chúng cố tình chọn lúc Lão Sầm mặt tại Ngự Thiện Phòng để đương chức. Du Bân năm đó cũng chỉ là một thanh niên hai mươi tuổi, gặp chuyện , sợ đến mức hồn vía lên mây. May , tân đế đăng cơ, bất kể là vì dựng nên hình tượng một vị minh quân nhân từ tạo sát nghiệt mà tổn hại vận của , cuối cùng chỉ đày Du Bân ngoài quan ải, mà lệnh c.h.é.m đầu y để chôn cùng Tiên đế.

 

Khi Du Bân rời Kinh thành, Lão Sầm chuẩn cho y nhiều tiền bạc vàng ngọc và đồ vật quý giá, dặn y cất giữ cẩn thận để phòng . Thậm chí còn quyến luyến rời mà tiễn y xa. Vài năm đầu Du Bân vẫn gửi thư về Kinh, thời gian lâu dần thì mất liên lạc. Lão Sầm Du Bân sống , nhiều nhờ các đoàn thương đội ngoài quan ải giúp đỡ dò la tin tức, nhưng vẫn luôn kết quả. Nay khó khăn lắm mới gặp hậu duệ của Du Bân, còn tưởng cuối cùng thể thầy trò cha con gặp mặt, nào ngờ nhận tin tức thế , khó trách trong lòng ông đau xót.

 

Tưởng Viên Ngoại an ủi : “Ông lão Sầm, gặp thiên tai thế cũng là chuyện bất khả kháng. Tuy nhiên tục ngữ câu, tin tức chính là tin tức nhất. Huống hồ, Du nương tử và bọn họ cũng trải qua muôn vàn khó khăn mới trở về Kinh thành, mới an cư lạc nghiệp lâu. Lát nữa sẽ sai ngoài quan ải dò la thêm, nay tên và cả tình hình gia đình khác, như tìm sẽ tiện lợi hơn nhiều.”

 

“Phải đó, Lão Sầm, cũng thư cho quen ở ngoài quan ải, hỏi thăm tung tích nhà đẻ của . Chỉ là tình hình bên ngoài quan ải hiện giờ , nhiều quen cũng tứ tán chạy nạn, nhất thời tìm kiếm chút khó khăn. tin rằng, nhà đẻ phúc lớn mạng lớn, chắc chắn sẽ xảy chuyện gì.”

 

Nghe hai an ủi, Lão Sầm thở dài : “Hiện giờ xem cũng chỉ thể như . Lát nữa nàng kể cho tình hình gia đình, sẽ sắp xếp ngoài quan ải tìm kiếm cẩn thận.”

 

Khi tâm trạng Lão Sầm dần bình tĩnh , ông mới chợt nhận , Diệp Đại Tẩu mà ông trăm bề hiểu lầm ghét bỏ đó, hóa là con gái của con nuôi ? Cũng chính là cháu gái của ? Nghĩ đến đây, trong lòng Lão Sầm cuối cùng cũng trỗi dậy vài phần sự hổ đến muộn.

 

“Khụ khụ!” Y hắng giọng hỏi: “Vậy hiện giờ nàng đang ở ? Cuộc sống gặp khó khăn gì ?”

 

“Phu quân làng Dung Khê, chúng hiện đang ở nhà tổ trong làng, cuộc sống trôi qua , khó khăn gì.” Diệp Đại Tẩu đáp.

 

Lão Sầm thấy tìm chỗ nào thể giúp đỡ, vắt óc suy nghĩ một hồi, chợt nhớ đó Diệp Đại Tẩu đang ôm con. “Khi dùng bữa trưa, mà nàng ôm là con gái nàng ?”

 

“Phải.” Diệp Đại Tẩu hiểu Lão Sầm ý gì, cẩn trọng trả lời.

 

Vẫn là Tưởng Viên Ngoại, ngoài cuộc sáng suốt, một cái thấu rõ tâm tư của Lão Sầm. Y : “Nếu , thật Du nương tử nên gọi Lão Sầm một tiếng tổ phụ, còn Tình Thiên thì càng nên gọi một tiếng thái lão gia mới !”

 

Bị Tưởng Viên Ngoại , mạch suy nghĩ của Lão Sầm lập tức thông suốt: “Vừa nãy món mì sợi của các nàng đưa nhầm đến đây, nghĩa là nàng và đứa bé vẫn ăn tối đúng ?”

 

Chưa đợi Diệp Đại Tẩu trả lời, Tưởng Viên Ngoại trực tiếp dặn dò Thu Vi: “Mau gọi hậu bếp thêm vài món nóng, kêu Diệp lão đại mang Tình Thiên qua đây, nãy cũng ăn no, chúng cùng ăn chút nữa!”

 

Vừa Tưởng Viên Ngoại , mắt Lão Sầm sáng bừng, liên tục phụ họa. Thế là đợi Diệp Đại Tẩu đưa ý kiến, Thu Vi nhanh nhẹn bước xuống thi hành mệnh lệnh . Diệp Đại Tẩu bất đắc dĩ đành ngầm chấp nhận tình hình hiện tại. Tuy nhiên nàng vẫn chút thắc mắc hỏi: “Lão Sầm, một vấn đề...”

 

Tưởng Viên Ngoại ngắt lời nàng : “Còn gọi gì Lão Sầm nữa, gọi tổ phụ mới đúng chứ.”

 

“Tổ... tổ phụ...” Diệp Đại Tẩu từ nhỏ đến lớn từng gọi xưng hô , gọi vô cùng ngượng nghịu.

 

Lão Sầm thấy rưng rưng nước mắt : “Nàng hỏi gì?”

 

“Người chỉ dựa một bát mì sợi mà nhớ phụ ...”

 

“Phụ nàng từ nhỏ thích mì sợi, mì càng lớn càng , mà nàng thừa hưởng tài nghệ của y , nếm vị liền nhận .” Lão Sầm đoạn, khỏi chút cảm thương.

 

Tưởng Viên Ngoại y tính tình cố chấp, ương bướng, nên y giải thích với Diệp Đại Tẩu: “Du nương tử, nàng điều , Lão Sầm cả đời con cái, năm xưa thật lòng xem phụ nàng như con ruột mà nuôi dưỡng, mong rằng phụ nàng sẽ phụng dưỡng y lúc về già, lo hậu sự tang ma. Kể từ khi phụ nàng đày ngoài quan ải, Lão Sầm cũng nhận thêm con nuôi nào khác, nay lớn tuổi vẫn sống một . May mắn là các đồ đều ơn, thường xuyên đến thăm y, chăm sóc y. Nếu tuổi cao như , một thật đáng thương bao!”

 

Mấy lời của Tưởng Viên Ngoại lập tức mềm lòng Diệp Đại Tẩu.

 

Rất nhanh, Diệp lão đại ôm Tình Thiên đến, cửa thấy Tưởng Viên Ngoại và một lão ông xa lạ đều ở trong phòng, trong lòng hiểu, y đến bên Diệp Đại Tẩu , thấp giọng hỏi: “Có chuyện gì ?”

 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/tren-duong-chay-nan-nhat-duoc-tieu-phuc-bao-ca-nha-doi-van/chuong-177.html.]

Tình Thiên lúc đói bụng, mãi đợi bữa tối, tuy nàng vẫn luôn nhịn lên tiếng, nhưng khi thấy Diệp Đại Tẩu, liền lập tức nũng đòi nàng ôm. Mà kể từ khi Diệp lão đại bước phòng, ánh mắt Lão Sầm cứ như dán chặt y, đ.á.n.h giá ngừng. Lông mày rậm, mắt to, vóc dáng khá cao, trông thật cường tráng khôi ngô. Ôm Tình Thiên nhẹ nhàng như ôm một con búp bê. cách ăn mặc thì giống tiền. Xem cuộc sống gia đình hẳn là khá chật vật. Cũng là vốn dĩ khá giả vì cớ chạy nạn mà thành... Hơn nữa Du nương tử đến chỗ Tưởng Viên Ngoại là để cỗ bàn, y mang theo con đến gì? Chẳng lẽ là một nam nhân dựa vợ kiếm tiền nuôi sống ?

 

Lão Sầm càng nghĩ càng lo lắng, Diệp lão đại cũng bắt đầu thấy chướng mắt khắp nơi. Cảm thấy y căn bản xứng với cháu gái nhà . Tưởng Viên Ngoại sợ y cho cục diện mới hòa hoãn trở nên khó xử, vội vàng hỏi: “Tình Thiên đói bụng ? Đều tại gia nhân nhà việc qua loa, mang bữa tối vốn dĩ cho các nàng đưa đến chỗ . Cho nên dứt khoát bảo Thu Vi gọi các nàng qua đây, cùng ăn. lúc Du nương tử còn một tin mừng báo cho các nàng .”

 

Diệp lão đại vốn dĩ đang đến chút tự nhiên, thấy lời lập tức thu hút sự chú ý. “Tin mừng gì ?”

 

Tưởng Viên Ngoại liền lập tức kể chuyện nhận nãy một . Sau khi y xong, Diệp lão đại lập tức lộ vẻ mừng rỡ đưa bình luận gì, mà đầu biểu cảm của Diệp Đại Tẩu. Hai phu thê nhiều năm, nhiều khi vẫn khá tâm ý tương thông. Diệp Đại Tẩu thấy y tới, khẽ lắc đầu, với Lão Sầm: “Chuyện hôm nay thật sự quá đột ngột, lẽ cần thêm chút thời gian để tiêu hóa...”

 

lúc , hậu bếp bưng món ăn xong đưa lên. Tưởng Viên Ngoại lập tức hòa giải. “Mọi đừng nữa, xuống ăn chuyện.”

 

Diệp Đại Tẩu do dự một lát, chợt bụng nhỏ của Tình Thiên kêu ùng ục, cuối cùng vẫn ôm nàng xuống. Diệp lão đại thấy nàng xuống , mới theo đó nhập tiệc.

 

Thấy biểu hiện như của Diệp lão đại, trong lòng Lão Sầm phần phức tạp. Một mặt cảm thấy y khá để ý đến cảm xúc và tâm trạng của thê tử, một mặt càng nghi ngờ y là một kẻ sống nhờ vợ. Trước đây loại nam nhân như khi ngoài đều ngẩng mặt lên . Thế nhưng những năm gần đây, cùng với sự hưng thịnh của hải vận, phong khí Kinh thành cũng ngày càng cởi mở. Kể từ khi triều đình cho phép nữ tử thể kinh doanh kiếm tiền, liền một nam nhân ham ăn lười phát hiện “cơ hội ăn”, chuyên tìm những nữ tử như để kết hôn, đó ở nhà một con sâu gạo ham ăn lười . Nếu Diệp lão đại thật sự là loại như , thì y tuyệt đối sẽ đồng ý.

 

Diệp Đại Tẩu xuống xong, liền bắt đầu chăm sóc Tình Thiên ăn cơm. Diệp lão đại liền thỉnh thoảng gắp thức ăn bát cho nàng. Lão gia tử Sầm suy nghĩ một chút, bắt đầu hỏi thăm tình hình của Diệp lão đại, từ gia đình hỏi đến cá nhân, cuối cùng nhịn thốt lên một câu: “Vậy hiện giờ ngươi so với thê tử của ngươi, ai kiếm nhiều tiền hơn?”

 

Diệp lão đại hỏi đến ngẩn , nhưng vẫn thản nhiên thẳng thắn : “Hiện giờ là nàng kiếm nhiều hơn, nhưng nhất định cũng sẽ cố gắng hơn nữa.”

 

Lão Sầm nhíu mày, nghĩ rằng chuyện lo lắng quả nhiên ứng nghiệm. “Nói như , ngươi chẳng là...”

 

Lời phía của Lão Sầm còn khỏi miệng, Diệp Đại Tẩu nhịn bật dậy. “Lão Sầm, nếu cứ nhất định như , thì bữa cơm ăn cũng !”

 

Mèo Dịch Truyện

Diệp Đại Tẩu xong, ôm Tình Thiên liền bước ngoài. Diệp lão đại vội vàng đặt đũa xuống đuổi theo ngoài.

 

Lão Sầm bỏ bàn, thậm chí còn nhận sai điều gì. Tưởng Viên Ngoại đặt đôi đũa mà vẫn luôn vẻ cầm lên, thở dài : “Lão Sầm ơi là Lão Sầm, bảo thế nào đây? Ta theo đủ kiểu giúp hòa giải, lẽ nào chút cảm giác nào ? Khó khăn lắm mới tạo cho các một cơ hội xuống ăn cơm, chuyện, rút ngắn cách, nắm bắt thì thôi , còn cứ hỏi đông hỏi tây như thẩm vấn phạm nhân ?”

 

“Ta...” Lão Sầm y hỏi đến nghẹn lời, “Ta thấy nàng mặc quần áo như , cảm thấy cuộc sống của nàng hẳn , cho nên... đây chẳng vì quan tâm nàng !”

 

“Lão Sầm của ơi!” Tưởng Viên Ngoại quả thực bất lực, nhưng ánh mắt mờ mịt của Lão Sầm, vẫn đành bóc tách sự việc .

 

Ta vò nát lòng , rõ với lão: “Tục ngữ câu: hôn nhân đại sự, phụ mẫu chi mệnh, mai mối chi ngôn. Chớ ngài chỉ là một tổ phụ mới nhận hôm nay, dù là tổ phụ ngày ngày sớm tối kề cận, việc hôn sự của cháu gái, ngài cũng chỉ thể riêng tư đưa đôi lời kiến nghị, còn thì đó là chuyện của cha nàng, ngài nào quản ! Huống hồ, xưa nay nào còn một vị tổ phụ như ngài tồn tại, nhưng phu quân của nàng cùng nàng trải qua hơn mười năm cuộc đời, cái nào nặng, cái nào nhẹ? Ngài khi mở lời, chẳng lẽ hề suy nghĩ ?”

 

“Ta...” Lão Tôn cuối cùng cũng đến cứng họng, “Ta đây nào kinh nghiệm về phương diện ! Vậy mà giờ chọc giận mà bỏ , tính đây?”

 

Tưởng Viên Ngoại suy nghĩ một chút : “Đã là do ngài chọc giận , ngài nên chủ động hòa mới .”

 

Lão Tôn xong thì đầu óc nổ tung, lắc đầu: “Để xin cái tên ngốc nghếch ư? Ngươi đừng mơ.”

 

“Đương nhiên .” Tưởng Viên Ngoại nào dám đưa đề nghị như , trừ phi tuyệt giao với Lão Tôn. “Ta nghĩ, việc thể tìm lối từ Tình Thiên.” Tưởng Viên Ngoại nghĩ hồi lâu , “Ngày mai sai mua chút đồ chơi và quà vặt mà trẻ con yêu thích, đến lúc đó ngài mang tặng. Chỉ cần thể dỗ dành Tình Thiên gọi ngài một tiếng thái lão gia, thì dù Du nương tử giận đến mấy cũng bảo đảm sẽ nguôi ngoai.”

 

“Thật ?” Lão Tôn bán tín bán nghi.

 

“Ngài cứ yên tâm, mối quan hệ vợ chồng của Du nương tử dám bảo đảm, nhưng đối với Tình Thiên thì tuyệt đối là yêu thương tận xương tủy, trăng nào chẳng cho đó.”

 

Lão Tôn hồi tưởng , so với đôi vợ chồng , Tình Thiên quả thực ăn mặc mới hơn, chất liệu y phục cũng hơn.

 

“Được, ngày mai sẽ tự phố mua.” Lão Tôn xong, dậy trở về khách phòng của .

 

Sáng sớm hôm , Lão Tôn mua một đống lớn đồ lỉnh kỉnh trở về, xách đồ thẳng tiến đến chỗ ở của ba . Diệp Đại Tẩu Tưởng Viên Ngoại gọi bàn chuyện nên ở đó, Diệp Đại Ca cũng đang gì, chỉ một Tình Thiên đang chơi trong sân. Lão Tôn thấy , cơ hội ngàn năm một, liền xách đồ tới, cố gắng nặn một nụ hiền từ nhất.

 

“Bé ngoan, mau gọi thái lão gia nào! Xem thái lão gia mua cho con những món đồ lành gì đây!”

 

 

Loading...