Trên Đường Chạy Nạn Nhặt Được Tiểu Phúc Bảo , Cả Nhà Đổi Vận - Chương 170:--- ---
Cập nhật lúc: 2025-10-15 00:28:52
Lượt xem: 2
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/6pnusGzWm9
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Ta thể hỏi han ?
Sau khi lượt dùng bữa sáng xong, các vị khách đến dự yến tiệc thưởng hoa liền lượt rời khỏi Lạc Đình Viên. Vốn dĩ, khi khách khứa rời , vườn nên đến thu dọn hết thảy cúc hoa trong viện. bởi vì Tưởng Viên Ngoại bố trí quá đỗi tinh xảo, nên ít nhà đến hỏi thuê viên tử để đãi khách hoặc dẫn nhà đến du ngoạn. Dù là chẳng kiếm bao nhiêu tiền, còn giữ ở đây tiếp tục bảo dưỡng viên tử. để giữ mối quan hệ , Tưởng Viên Ngoại thà tự bỏ tiền túi cũng sẽ từ chối. Tuy nhiên, chiều cùng ngày, y liền dẫn nhà họ Diệp và các phụ bếp về huyện Phong Lạc .
Về đến Tưởng gia khi dùng bữa tối, Tưởng Viên Ngoại liền chuẩn thanh toán tiền công cho Diệp Đại Tẩu. Theo như thỏa thuận ban đầu, sáu ngày chuẩn đó, mỗi ngày trả Diệp Đại Tẩu năm trăm văn tiền, hai ngày đến Lạc Đình bếp thì mười lượng bạc, tổng cộng là mười ba lượng. Diệp Tam Tẩu mỗi ngày một trăm văn tiền, hai ngày bếp là hai lượng bạc, tổng cộng là hai lượng sáu tiền bạc. Vốn dĩ Tưởng Viên Ngoại còn cho rằng khoan hồng Diệp Đại Tẩu, nhưng giờ thấy chút khó mà đưa . Bữa tiệc của Diệp Đại Tẩu chỉ giúp y nhận lời khen của , nở mày nở mặt, mà quan trọng nhất là giúp y kết nối với Thụy Thân Vương Phủ và Tần Phủ.
Tưởng Viên Ngoại suy nghĩ một lát, cuối cùng chuẩn hai mươi lượng bạc cho Diệp Đại Tẩu, và năm lượng cho Diệp Tam Tẩu. “Diệp Đại Tẩu, đây là tiền công của nàng và Diệp Tam Tẩu, nàng hãy cất giữ cẩn thận. Ta trong nhà vẫn còn thích ở trong thành? Mấy ngày nay các nàng thể ngoài mua sắm đồ đạc, thăm hỏi họ hàng, cần vội vã trở về.” Diệp Đại Tẩu thấy bạc bày bàn vội : “Tưởng Viên Ngoại, ngài cho nhiều quá , đây chẳng là…” “Trước đây cũng , sẽ tiền thưởng mà?” Tưởng Viên Ngoại , “Được , cũng chỉ là tròn cho các nàng thôi, đừng khách khí với . Nên rằng, lợi ích mà nàng mang cho , còn nhiều hơn thế nhiều.” Nghe Tưởng Viên Ngoại đến mức , Diệp Đại Tẩu mới lời cảm tạ, nhận lấy bạc.
Tưởng Viên Ngoại nhắc nhở thêm một câu: “Đông Thăng Tiệm Trang trong thành danh tiếng , chủ tiệm phía là Tần gia. Du nương tử nếu cần đổi ngân phiếu, ngại thể cân nhắc một chút.” Thông tin quả thật là điều Diệp Đại Tẩu đang cần lúc . “Đa tạ Tưởng Viên Ngoại.” Trở về chỗ ở, Diệp Đại Tẩu liền đến phòng của Diệp Tam Tẩu . Thấy nàng từ trong lòng lấy một thỏi bạc đặt lên bàn, Diệp Tam Tẩu mở to mắt hỏi: “Đại tẩu, ý nàng là gì? Ta nhận nhiều , nàng đừng đưa tiền cho nữa!” “Đây cho nàng, mà là tiền công Tưởng Viên Ngoại trả nàng. Vốn dĩ nên là hai lượng sáu tiền bạc, nhưng bởi vì yến tiệc thưởng hoa , nên phần còn là Tưởng Viên Ngoại ban thưởng.” Diệp Tam Tẩu ngờ ngoài mười ngày, kiếm gần ba mươi lượng bạc, thở cũng kìm mà trở nên gấp gáp.
“Đại tẩu, vụng về, thật căn bản chẳng giúp gì cho nàng, mà nàng vẫn nguyện ý dẫn …” Diệp Tam Tẩu , giọng nghẹn ngào. “Đều là một nhà, nàng chi.” Diệp Đại Tẩu vỗ vai nàng , “Tưởng Viên Ngoại , chúng cần vội vã , thể ở thêm vài ngày, nàng thể thăm lão Tam. Hai vợ chồng nàng cũng thể ngoài dạo chơi, xem trong nhà thiếu gì thì mua luôn thể mang về. Số tiền còn , khuyên nàng chỉ nên giữ một ít bạc lẻ, còn thì nên đến tiệm trang đổi thành ngân phiếu sẽ hơn.” Diệp Đại Tẩu xong, còn giới thiệu Đông Thăng Tiệm Trang mà Tưởng Viên Ngoại gợi ý cho Diệp Tam Tẩu. “Đương nhiên, chỉ là đề nghị một chút, rốt cuộc nên thế nào, vẫn là hai vợ chồng nàng bàn bạc mà .” “Đại tẩu, cũng định như , lát nữa sẽ tìm lão Tam, hai chúng cùng lo liệu.” Diệp Đại Tẩu vốn còn lo lắng Diệp Tam Tẩu sẽ hỏi nhận bao nhiêu tiền công, ngờ đối phương chẳng hề nhắc đến.
Thế là nàng liền nhắc đến một chuyện khác: “Ta còn một việc bàn với nàng. Thụy Thân Vương Phi và Tần Phu nhân đều tìm tiệc rượu, khi định ngày họ sẽ liên hệ với Tưởng Viên Ngoại.” Nghe lời , mắt Diệp Tam Tẩu đều mở to. Mấy ngày nàng còn đang vui mừng khôn xiết vì những đơn đặt tiệc rượu ở nông thôn. Mới mấy ngày mà đến Vương Phủ tiệc rượu ư? Bước nhảy vọt chẳng quá lớn ? “Cho nên nghĩ, chỉ hai chúng chắc chắn sẽ xoay sở kịp, kéo Ngọc Mai và Nguyệt Anh cùng , nàng thấy thế nào?” Diệp Tam Tẩu liên tục gật đầu : “Việc tự nhiên là gì hơn nữa , Ngọc Mai hiểu rộng, Nguyệt Anh đao công , mấy ngày nay cũng học ít điều từ các nàng. Dù bây giờ lòng phấn đấu vươn lên, nhưng đây cũng là chuyện một hai ngày là thể luyện thành. Đến những nơi như Vương Phủ Tần Phủ, thể giúp nàng thật sự hữu hạn. Nếu thể kéo hai nàng cùng, thì đương nhiên là gì hơn nữa.”
Thấy Diệp Tam Tẩu thật lòng tán đồng, Diệp Đại Tẩu thở phào nhẹ nhõm, nhưng ngay đó một vấn đề khó khăn khác. “ việc , nên nhập cuộc thế nào đây?” Diệp Đại Tẩu đường trở về vẫn luôn vì chuyện mà phiền não thôi. Bảo nàng món ăn thì nàng còn thể, nhưng những việc , nàng quả thật giỏi. “Nếu như trực tiếp hợp tác, chúng nhận nhiều mối tiệc rượu ở nông thôn , vốn dĩ tiền ít việc nhiều, nếu dẫn thêm hai nàng , một hai lượng bạc cũng chia thế nào. Hay là chỉ khi đến Kinh thành tiệc rượu mới gọi các nàng ?” Bước thật sự quá lớn, khiến Diệp Đại Tẩu đến giờ vẫn còn cảm giác lơ lửng như chạm đất. Mấy hôm nàng còn đang vui mừng khôn xiết vì mỗi tiệc rượu thể kiếm hai lượng bạc, giờ đây bắt đầu cảm thấy tiền ít việc nhiều.
Diệp Tam Tẩu : “Đại tẩu, chuyện nàng hỏi chẳng uổng công ? Cái đầu của thì thể giúp nàng nghĩ chủ ý gì? Theo thấy, nếu Tần Phu nhân để Tưởng Viên Ngoại giúp nàng, nàng chi bằng hỏi y xem ? Dù Ngọc Mai và Nguyệt Anh đều là do y tìm đến mà.” “ , nàng xem cái đầu đây, lẽ nên hỏi Tưởng Viên Ngoại mới .” Diệp Đại Tẩu sắc trời bên ngoài còn sớm, hối hận , “Hôm nay quá muộn , ngày mai hãy .” Diệp Đại Tẩu chuyện với Diệp Tam Tẩu một lát, mới trở về phòng. Nào ngờ còn kịp tìm Tưởng Viên Ngoại giúp đỡ đưa chủ ý, Lâm Ngọc Mai chủ động tìm đến. Lâm Ngọc Mai gõ cửa : “Du nương tử nghỉ ngơi ?” “Chưa , việc gì ?” Diệp Đại Tẩu tới mở cửa. vì Diệp Lão Đại đang ở trong phòng, nên cũng tiện để nàng nhà. May mà Lâm Ngọc Mai sớm nghĩ kỹ , : “Lần may nhờ Du nương tử đề bạt, cho nên và Nguyệt Anh chuẩn vài món nhắm và một vò quả tửu, mời Du nương tử qua đó nhâm nhi một chén nhỏ.” “Được, sẽ qua ngay.” Diệp Đại Tẩu nghĩ, dù vẫn tìm Tưởng Viên Ngoại để xin chủ ý, nhưng Lâm Ngọc Mai là một khá linh hoạt. Hai nàng chủ động mời qua, chắc chắn trong lòng suy nghĩ gì đó, chi bằng cứ xem ý của các nàng là gì.
Lúc trở về cũng như lúc , Tưởng Viên Ngoại một xe, ba miệng ăn nhà Diệp Lão Đại một xe, Diệp Tam Tẩu, Lâm Ngọc Mai, Phùng Nguyệt Anh và Ngô Anh một xe, cho nên xe thể chuyện riêng . Về đến Tưởng gia, Lâm Ngọc Mai nhà nhịn kéo Phùng Nguyệt Anh bàn bạc. Sau khi hai đạt sự đồng thuận, bước tiếp theo chính là tìm Diệp Đại Tẩu để chuyện thẳng thắn. Lâm Ngọc Mai tính tình sốt ruột, ngay cả ngày hôm cũng đợi , liền ngoài mua vài món nhắm cùng một vò quả tửu, trở về thì trực tiếp mời Diệp Đại Tẩu đến. Ba các nàng đóng cửa trò chuyện. Trong khi đó, khi trở về Tần Phủ, Khương ma ma Tần Phu nhân cho về nghỉ ngơi, khỏi cổng viện của Tần Phu nhân thì nha Lan Song trong phòng Tần Hạc Hiên mời đến phòng của Tần Hạc Hiên.
“Ma ma xin mời .” Đối mặt với lão bộc bên cạnh Tần Phu nhân, Tần Hạc Hiên tự nhiên dám lơ là. “Lão nô dám, tiểu thiếu gia gọi lão nô qua đây dặn dò gì?” Khương ma ma ở bên Tần Phu nhân nhiều năm như vẫn là tin tưởng nhất, trong lòng tự nhiên thông suốt rõ ràng. Tần Hạc Hiên khách khí là do giáo dưỡng của y, y tôn trọng cũng bản Khương ma ma mà là nể mặt Tần Phu nhân. Người hầu trọng vọng đến mấy thì rốt cuộc vẫn là hầu, nên nàng mặt Tần Hạc Hiên vẫn luôn giữ thái độ khiêm tốn. “Ma ma cần khách khí, xuống chuyện .” Tần Hạc Hiên thấy , liền xuống . Khương ma ma lúc mới nghiêng , mép ghế thêu. “Dương Hưng và Vương Đại Phượng hiện giờ đang việc ở ?” Tần Hạc Hiên hỏi. Khương ma ma ngờ Tần Hạc Hiên hỏi chuyện , ngẩn một lát mới : “Tiểu thiếu gia nhớ mà hỏi về họ?” “Ta thể hỏi ?” Tần Hạc Hiên khẽ nhấc mí mắt Khương ma ma. Khương ma ma việc trong phủ nhiều năm như , ngay cả trong cung cũng theo Tần Phu nhân qua, hôm nay một đứa trẻ đến mười tuổi mà toát mồ hôi lạnh lưng. “Lão nô ý đó.” Khương ma ma cúi , “Dương Hưng và vợ vì ở ngoài tự ý dùng danh hiệu Tần Phủ khoe khoang thị uy, hỏng danh tiếng phủ, nên sớm phu nhân cho đồn điền phía Nam để trồng trọt .”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/tren-duong-chay-nan-nhat-duoc-tieu-phuc-bao-ca-nha-doi-van/chuong-170.html.]
Tần Hạc Hiên đây cũng từng nghĩ, Tần Phu nhân khi hành vi của vợ chồng Dương Hưng, chắc chắn sẽ xử lý họ, nhưng ngờ chỉ là cho đồn điền việc? “Mẫu quá đỗi rộng lượng !” Tần Hạc Hiên nhíu mày , “Đám nô tài ác độc như thế , đáng lẽ nên đ.á.n.h một trận bán là xong chuyện.” Khương ma ma thấy y hài lòng với cách xử lý , vội giải thích: “Tiểu thiếu gia nào , Tần Phủ chúng xưa nay khoan dung với , từng tiền lệ đ.á.n.h đập bán nô bộc như . Vả , nếu thả đám nô tài ác độc ngoài, chúng ắt sẽ ôm một bụng oán khí. Chúng dám tìm phiền phức với phủ chúng , nhưng chừng sẽ tìm Diệp gia báo thù. Tục ngữ , quân tử dễ đối phó, tiểu nhân khó phòng, chính là cái đạo lý .” Điều Khương ma ma là, đồn điền phía Nam mà Tần Phu nhân cho hai , là nơi như Giang Nam thủy hương, mà là một vùng xa xôi hoang vu, quanh năm ẩm ướt nóng bức, nhiều chướng khí, nhiều rắn rết chuột bọ. Đến đó khai hoang, còn khó khăn hơn nhiều so với việc đuổi khỏi phủ.
Tần Hạc Hiên , trong lòng tức giận giảm bớt. “Mẫu như , chắc chắn sự cân nhắc chu , là suy nghĩ sai lệch .” Khương ma ma nào dám Tần Hạc Hiên , vội vàng : “Tiểu thiếu gia ghét cái ác như thù, trong mắt dung hạt cát, cũng là lẽ thường. Phu nhân quản lý gia đình, khó tránh khỏi suy xét nhiều mặt.” “Ta , hôm nay phiền Khương ma ma .” Tần Hạc Hiên xong, Tùng Đào vội vàng dâng lên bạc thưởng chuẩn sẵn từ . Khương ma ma từ chối một chút mới nhận lấy, : “Nếu tiểu thiếu gia dặn dò gì khác, lão nô xin cáo lui .” “Đi , gần đây cuối năm, mẫu nhiều việc vướng bận, còn nhờ ma ma san sẻ bớt lo âu.” Khương ma ma hiểu ý, : “Lão nô tuổi cao, cũng chẳng giúp việc gì, chỉ mong phiền phu nhân thêm nữa là .” “Ma ma theo bên mẫu nhiều năm như , tự nhiên là đáng tin cậy nhất .” Tần Hạc Hiên lúc mới lộ một nụ nhạt, dậy tiễn khách. Từ phòng Tần Hạc Hiên bước , Khương ma ma thở dài một , lúc mới phát hiện toát mồ hôi lạnh khắp . Khương ma ma trong lòng quyết định, sẽ chuyện cho Tần Phu nhân. Không là nàng đủ trung thành với Tần Phu nhân. tiểu thiếu gia quả thật hổ là lớn lên bên cạnh Văn tướng quân, tuổi còn nhỏ, nhưng khí thế thể xem thường. Cứ đà , đợi y lớn lên … Cả nhà Khương ma ma đều là hồi môn của Tần Phu nhân, nàng cũng vì con cháu
mưu tính cho con cháu mới thỏa. Huống hồ thiếu gia cũng chẳng hỏi chuyện gì quá đáng, cũng gây trở ngại gì cho Tần phu nhân. Trong lúc tình mẫu tử hàn gắn, cũng chỉ khiến nàng thêm phiền não vô ích. Khương ma ma , Tần Hạc Hiên vẫn như thường lệ đến phòng Tần phu nhân thỉnh an, cùng dùng bữa tối. Tối về đến chỗ ở, Lan Song sai chuẩn nước nóng cho tắm rửa.
“Ngươi ở hầu hạ, những khác lui xuống !” Tần Hạc Hiên ngâm trong nước nóng, nhắm mắt, tiện miệng phân phó.
Mèo Dịch Truyện
Lan Song tiễn tất cả những khác ngoài, tự bước tới gỡ b.í.m tóc cho Tần Hạc Hiên, cẩn thận chải cho suôn mượt, nhưng hề hỏi han. Trong phòng nước bốc lên nghi ngút, qua hồi lâu, Tần Hạc Hiên mới đột nhiên mở miệng hỏi: “Lãnh Tranh và Lãnh Vinh an bài thỏa ?”
“Đã thuê một sân viện ở phía nam thành mà ở .” Lan Song khẽ đáp.
“Bảo bọn họ điều tra nhà đẻ của Vương Đại Phượng.” Tần Hạc Hiên đầu cuối phân phó một câu như .
Lan Song cũng hỏi nhiều, trực tiếp đáp ứng một tiếng, tiếp tục gội đầu cho Tần Hạc Hiên. Lại qua hồi lâu, Tần Hạc Hiên mới một câu: “Tìm , đưa họ về phương Nam đoàn tụ.”
Lan Song , cũng lộ vẻ mặt kinh ngạc nào, phảng phất Tần Hạc Hiên chỉ đang với nàng sáng mai ăn gì, khẽ khàng đáp một tiếng. Tần Hạc Hiên lúc mới thả lỏng, để mặc Lan Song kì cọ, lau chùi cho . Sau khi tắm rửa trở về phòng, Lan Song dùng khăn vải khô ráo giúp lau tóc, còn trong tay thì vẫn mân mê vật "Kinh Bát Lăng" mà Tình Thiên tặng, hy vọng thể sớm mài chất ngọc. Đến lúc đó đem cho Tình Thiên xem, nàng nhất định sẽ trợn tròn đôi mắt to, lộ vẻ mặt kinh ngạc.
Lan Song cảm thấy khí thế quanh Tần Hạc Hiên yếu ít, đắn đo mở miệng : “Mấy ngày , lão gia thiếu gia thích hạt óc chó, sai đưa tới một chuỗi tràng hạt thập bát tử từ Kinh Bát Lăng. Nô tỳ thấy phẩm tướng tồi, Kinh Bát Lăng mà tìm đủ một chuỗi thì dễ, nên lấy cho ngài mân mê ?”
Tần Hạc Hiên chút hứng thú đáp: “Đã là phụ ban tặng, thì ghi sổ sách, cất giữ cẩn thận trong kho là .”