Trên Đường Chạy Nạn Nhặt Được Tiểu Phúc Bảo , Cả Nhà Đổi Vận - Chương 146:---: Một tiếng cười lạnh vang vọng ---
Cập nhật lúc: 2025-10-14 12:56:49
Lượt xem: 1
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/9KUV8bsqzA
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Sau khi trở về từ gian bếp, Thu Vi tìm hộp thuốc, lấy t.h.u.ố.c mỡ bảo Đại Tẩu bôi cho Tình Thiên. Thuốc mỡ mát lạnh, bôi lên chỗ sưng đỏ thấy dễ chịu hơn nhiều. Tình Thiên ngọt ngào với Thu Vi: “Đa tạ tỷ tỷ xinh .”
Thu Vi liền bật , cất hộp t.h.u.ố.c xong : “Tiểu cô nương quả là khéo ăn , miệng lưỡi thật ngọt ngào!”
“Tỷ tỷ đúng là xinh mà!” Tình Thiên chớp mắt, vẻ mặt nghiêm túc .
Thu Vi nàng cho nở mày nở mặt, khi cố ý kéo Đại Tẩu sang một bên : “Du nương tử, thấy nàng là thành thật, nên vài lời tâm tình.
“Những trong hậu bếp , nàng cần lo lắng, cứ yên tâm .
“Nàng là chủ bếp mà lão gia coi trọng, bọn họ chẳng qua chỉ là phụ bếp, cần chịu sự chi phối của họ.
“Nói một câu nên , chỉ cần nàng thể món ăn khiến lão gia hài lòng, bọn họ đều quan trọng, chỉ cần nàng một lời, bất cứ lúc nào cũng thể đổi khác.”
Kỳ thực, Thu Vi lúc đầu cũng khá hoài nghi thực lực của Đại Tẩu, dù thì bốn bọn họ chỉ Tình Thiên ăn mặc khá hơn một chút, những khác quả thực quá tầm thường. là hầu trong phủ Viên Ngoại, nàng đối với lão gia một sự tin tưởng mù quáng. Dù thì Tưởng Viên Ngoại từ khi còn trẻ là hành sự theo lẽ thường. sự thật chứng minh, từ lúc ban đầu giấu biển ăn, cho đến vườn ươm, xây vườn... và nhiều việc kinh doanh khác. Có thể mỗi bước , thời điểm đó đều là một nước cờ mạo hiểm, khiến nhiều và bạn bè thi phản đối. sự thật cuối cùng hết đến khác chứng minh, lựa chọn của đều là đúng đắn. Cho nên Thu Vi vô cùng tin tưởng nhãn quan của lão gia , càng cảm thấy Đại Tẩu bản lĩnh lừa Tưởng Viên Ngoại. Giải thích duy nhất chính là — Đại Tẩu chắc chắn là một cao thủ thâm tàng bất lộ.
Sau khi thấy Thu Vi , trong phòng chỉ còn nhà, Tam Tẩu đột nhiên thở phào nhẹ nhõm, phịch xuống : “Ôi chao, việc còn bắt đầu , chút rụt rè đây?”
“Nơi nào , nơi đó thị phi, cách nào khác.” Đại Tẩu đó trong lòng cũng khá rối bời, nhưng khi lời của Thu Vi, liền an tâm hơn nhiều. Chỉ cần món ăn thật , những chuyện khác thì liên quan gì đến . Dù thì với những cũng chỉ hợp tác , đều cùng việc, thèm để ý đến bọn họ là .
Mèo Dịch Truyện
Thế là nàng cũng với Tam Tẩu: “Chúng đến để kiếm tiền, chứ đến để kết giao bằng hữu.
“Ta chỉ lo món ăn thật , cứ chuyên tâm rèn luyện tay nghề, hai chúng cũng thể bạn với , mặc kệ bọn họ thái độ ?”
Nghe Đại Tẩu như , Tam Tẩu cũng tinh thần phấn chấn : “Đại tẩu, vẫn là tẩu rõ ràng nhất, chẳng đạo lý chính là như !”
Chẳng mấy chốc đến giữa trưa, Thu Vi xách hộp thức ăn đến mang cơm trưa. Bốn món, hai mặn hai chay, thêm một bát canh trứng hoa, món chính là cơm trắng và bánh bao bột mì, hơn nữa lượng thức ăn đều nhiều. Mấy bình thường ở nhà đều ăn bánh ngô, bọn trẻ thỉnh thoảng mới ăn bánh ngô trộn bột mì là lắm . Bình thường ăn cơm cũng hiếm khi ăn cơm gạo trắng, nhiều nhất cũng chỉ là cơm gạo lứt. Bột mì trắng tinh và gạo trắng đều là những thứ quý hiếm chỉ dám ăn dịp Tết. Cho nên thấy cơm gạo trắng và bánh bao bột mì, đừng là Tình Thiên, ba lớn cũng kìm mà nuốt nước bọt ừng ực.
Thu Vi : “Các ngươi ăn , sẽ quấy rầy các ngươi nữa, ăn xong thì cứ đặt bát đĩa hộp thức ăn là .
“Lão gia nhà về phủ , cũng đang dùng bữa trưa.
“ các ngươi cũng cần sốt ruột, đợi khi dùng cơm xong, nghỉ ngơi thử món, sẽ đến gọi các ngươi.”
“Được, đa tạ Thu Vi cô nương.” Đại Tẩu lời cảm tạ, tiễn nàng ngoài.
Sau khi trở về, ba lớn và một đứa trẻ, tổng cộng bốn , ăn một bữa no nê. “Cơm gạo trắng thật sự ngon, nương, nhà nếu ngày nào cũng ăn cơm gạo trắng thì mấy.” Tình Thiên xoa xoa cái bụng no căng của . Đại Tẩu cong cả mắt, cúi xuống hôn một cái lên má nàng : “Bảo bối ngoan, câu của con, nhà chắc chắn nhanh sẽ thể sống những ngày như !”
Đại Ca đợi bọn họ ăn no đặt đũa xuống xong, liền quét sạch tất cả những món ăn và cơm còn . Mặc dù Thu Vi cần rửa bát, nhưng Đại Tẩu và Tam Tẩu hộp thức ăn sạch sẽ của , cũng tiện đặt bát đĩa chỉ còn nước canh . May mà trong sân một cái giếng, Đại Ca múc nước lên cho bọn họ, hai bọn họ nhanh chóng rửa sạch tất cả bát đĩa đặt sang một bên cho ráo nước.
Sau khi rửa bát xong, Đại Tẩu dỗ Tình Thiên ngủ , Thu Vi liền đến gọi . Tam Tẩu đặt tất cả bát đĩa rửa sạch hộp thức ăn, xách ngoài. Đại Tẩu đắp chăn nhỏ cho Tình Thiên, bảo Đại Ca ở trông chừng con bé, còn nàng cũng nhanh chân ngoài.
Thu Vi nhận lấy hộp thức ăn, nhưng Tam Tẩu chịu buông tay, đành thôi. Thế là nàng dẫn đường : “Lão gia nhà bình thường ăn cơm trưa xong đều dạo tiêu cơm mới ngủ trưa một lát, hôm nay ngay cả ngủ trưa cũng kịp, ăn xong bảo đến mời nàng đến hậu bếp !”
Đại Tẩu bước hậu bếp liền thấy Tưởng Viên Ngoại đang ở vị trí chủ tọa. Mấy vị phụ bếp buổi sáng còn xoi mói, bới móc , lúc đều như chim cút, ngoan ngoãn co ro một bên, ngay cả thở mạnh cũng dám. Tưởng Viên Ngoại thấy Đại Tẩu bước , tuy hẳn dậy, nhưng vẫn nhổm lên chào hỏi : “Du nương tử đến .”
Chỉ như thôi, cũng đủ khiến năm vị phụ bếp âm thầm kinh ngạc. Bọn họ xưa nay từng đãi ngộ như , Tưởng Viên Ngoại bình thường thậm chí căn bản thèm bọn họ bằng mắt thường. Chẳng lẽ Du nương tử trông vẻ quê mùa , thực sự là một cao thủ thâm tàng bất lộ ?
Tưởng Viên Ngoại cũng bận tâm bọn họ nghĩ gì, trực tiếp gọi Đại Tẩu đến bên cạnh, hỏi nàng sẽ những món ăn nào. Đại Tẩu chút khó xử sờ sờ mũi : “Tưởng Viên Ngoại, thật với ngài, tay nghề của đều là học từ phụ bên nhà đẻ.
“Có vài món tuy , nhưng căn bản gọi là gì.
“Ngài đột nhiên hỏi như , thật sự chút .”
Đại Tẩu lời còn dứt, phía mấy vị phụ bếp đang cúi đầu liền truyền đến một tiếng khẩy. Tưởng Viên Ngoại vui đưa mắt qua, nhưng chỉ thể thấy đỉnh đầu của năm , cũng rốt cuộc là ai . Tưởng Viên Ngoại lười biếng thèm để ý đến bọn họ, nghĩ một lát hỏi: “Trong những món nàng , món nào dùng hoa để nấu ?”
“Hoa hòe, hoa hồng dại, bông thiên lý, hoa bí, đỗ quyên, hoa đào, hoa cúc, hoa mai... đều thể dùng để nấu ăn.
“Lại còn như hoa mộc lan, hoa sen, hoa tử đằng, hoa quế gì đó ở phương Nam, cũng đều phụ qua.
“Chỉ là Quan Ngoại những loại hoa , cho nên từng tự .
“ cách thì , nếu ngài cần , nghĩ thử một chút, chắc cũng vấn đề gì.”
Tưởng Viên Ngoại đến việc dùng hoa cúc nấu ăn, lập tức phấn chấn hỏi: “Nàng xem, hoa cúc nấu ăn thể những món gì?”
“Thật sự nhiều.” Đại Tẩu vô cùng thành thạo : “Ví như lẩu hoa cúc, canh vịt già hoa cúc, canh cá dê hoa cúc, gà hương cúc, bánh tôm hoa cúc, viên cá chiên hoa cúc, món nguội nhân óc ch.ó trộn hoa cúc tươi dầu hành, lê sợi trộn hoa cúc, món chính há cảo gạo hoa cúc, cháo cá lát hoa cúc, xôi hoa cúc, đồ uống mật ong hoa cúc, rượu gạo hoa cúc...”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/tren-duong-chay-nan-nhat-duoc-tieu-phuc-bao-ca-nha-doi-van/chuong-146-mot-tieng-cuoi-lanh-vang-vong.html.]
Nghe những tên món ăn , mắt Tưởng Viên Ngoại đều sáng bừng lên, trong lòng lập tức bắt đầu tính toán. Nếu thể trong buổi tiệc ngắm cúc mà bày một bàn tiệc cúc, thì đây là điều từng ai qua. Nếu thể thành công, còn sợ những quý nhân trong kinh thành ấn tượng sâu sắc về ?
Tưởng Viên Ngoại vui vẻ : “Người , còn mau mang ghế đến cho Du nương tử!”
Thu Vi vội vàng mang đến một cái ghế đẩu nhỏ cho Đại Tẩu . Thái độ của Tưởng Viên Ngoại càng thêm hòa nhã : “Nào, nàng hãy lượt rõ cho .
“Yên tâm, cần cách .
“Nàng chỉ cần cho mỗi món ăn dùng hoa cúc như thế nào, ăn mùi vị là .”
Nhiều món ăn như , Đại Tẩu bản là khéo ăn , miêu tả cũng khá tốn sức, cứ lặp lặp mấy từ đó. Mãi cho đến khi xong xuôi, miệng khô khốc. May mà Tưởng Viên Ngoại cũng chê nàng rõ ràng, thậm chí còn thường xuyên thông qua cách đặt câu hỏi để dẫn dắt nàng từ từ . Sau khi xong tất cả, đôi mắt của Tưởng Viên Ngoại, vốn thường xuyên lơ mơ, giờ mở to tròn, ánh sáng tỏa từ bên trong. Hắn vốn tưởng rằng cái gọi là dùng hoa cúc nấu ăn, chỉ là để bên cạnh vật trang trí, ngờ những món ăn mà Đại Tẩu , đều là thực sự dùng hoa cúc nguyên liệu chính.
Tưởng Viên Ngoại một mặt sai mau chóng dâng , một mặt trong lòng dần dần chủ ý. “Ta thấy bằng thế , ngày tiệc ngắm hoa, buổi trưa chúng sẽ một bàn tiệc cúc, cứ bày ở trong vườn, xung quanh đều là hoa cúc, bàn cũng ăn hoa cúc!
“Đến tối trời lạnh, thì thể ăn ở ngoài nữa, khi đó thì sẽ dùng lẩu hoa cúc, các loại nguyên liệu tươi sống chuẩn nhiều một chút, bọn họ thích nhúng gì thì nhúng nấy.
“Sáng ngày thứ hai, thì món nàng đó, cháo cá lát hoa cúc, thêm vài món ăn kèm hoa cúc.
“À, đúng , cái món rượu gạo hoa cúc nàng đó, bây giờ còn kịp ?”
“Kịp ạ, nếu trong phủ hoa cúc, buổi chiều thể , hai ngày nữa sẽ mang đến cho ngài nếm thử .”
“Được!” Tưởng Viên Ngoại vui vẻ vỗ mạnh tay vịn ghế, “Vậy cứ thế định đoạt , hôm nay cứ rượu gạo , tối đến món lẩu hoa cúc ăn.”
Hắn vốn tưởng rằng lẩu hoa cúc là món đơn giản nhất, chỉ cần nấu một nồi nước dùng, thêm chút hoa cúc nhúng lẩu là xong, liền định nếm thử . Không ngờ Đại Tẩu lắc đầu : “Viên Ngoại gia, nếu lẩu hoa cúc, hôm nay e là kịp , nếu ngài ăn, bây giờ cho mua nguyên liệu, trưa ngày mai chắc thể ăn .”
“Phiền phức đến ?”
Tưởng Viên Ngoại ngẩn một lát, nhưng nghĩ một chút thấy nhẹ nhõm. Cách càng phức tạp, thì càng thể thể hiện giá trị của món ăn , cũng mới càng xứng đáng với phận của khách nhân trong ngày tiệc ngắm hoa.
“Được, nàng cần gì, cứ dặn dò Thu Vi hết, bảo nàng sắp xếp mua sắm, trưa mai chúng thử món thì ăn lẩu hoa cúc !”
“Vậy hôm nay ngài ăn món gì?” Đại Tẩu hỏi.
Tưởng Viên Ngoại nay tuổi, bắt đầu chú ý dưỡng sinh, buổi tối thường ăn khá thanh đạm. Nghe nàng hỏi như , nghĩ một lát : “Nàng buổi chiều rượu gạo lẩu, buổi tối cứ ăn đơn giản một chút , nàng tự liệu lý , chỉ việc chờ ăn thôi.”
“Vậy bằng cho ngài một bát cháo cá lát hoa cúc, kèm theo bánh tôm hoa cúc và lê sợi trộn hoa cúc thì ?”
“Được, cứ ăn món !” Tưởng Viên Ngoại gật đầu , “Thu Vi, Du nương tử cần gì, ngươi cứ mau chóng sắp xếp mua nấy.
“Không bằng thế , mấy ngày gần đây, ngươi cứ theo sát Du nương tử !”
“Vâng!” Thu Vi vội vàng cúi đáp lời. Mặc dù còn nếm thử món ăn do Đại Tẩu , nhưng nàng cần suy nghĩ thể kể nhiều món ăn từ hoa cúc như , Thu Vi liền cảm thấy suy đoán đó của sai, nàng tuyệt đối là một cao thủ thâm tàng bất lộ. Cho nên Tưởng Viên Ngoại bảo nàng theo Đại Tẩu, nàng những bài xích, mà còn cảm thấy khá vui vẻ, như chừng thể đầu tiên nếm thử tay nghề của Đại Tẩu.
Tưởng Viên Ngoại
Sau khi rời , đám hạ nhân cũng dời chiếc ghế từng , căn bếp trở về dáng vẻ ban sáng. Thu Vi mỉm với Đại Tẩu: “Du nương tử, mấy ngày sẽ theo phò tá nương tử. Có việc gì nương tử cứ việc phân phó.”
“Vậy sẽ cho nàng những thứ cần mua.” Đại Tẩu tính toán thời gian khá gấp gáp, nên cũng khách sáo với Thu Vi nữa, “Ta cần dùng gạo nếp, cá, tôm, giò heo, gà…” Nàng một dặn dò một loạt dài các nguyên liệu, Thu Vi ghi nhớ đằng quên mất đằng , vốn tưởng trí nhớ , nhưng giờ phút choáng váng.
“Không , , nhớ đằng quên đằng mất.” Thu Vi cắt ngang lời Đại Tẩu, “Nương tử đợi một lát, tìm chữ tới, để lập một danh sách, sai theo danh sách đó mua, nếu lỡ sai sót thì .” Thu Vi đoạn, nhanh chóng bước ngoài tìm .
Trong gian bếp chỉ còn Đại Tẩu, Tam Tẩu và năm phụ bếp . Thế là những lời chua ngoa từ phía lập tức vang lên. Ba thường ngày thiết tụm năm tụm ba thì thầm to nhỏ, nhưng giọng hề nhỏ, ít nhất là Đại Tẩu ở phía rõ mồn một.
“Ăn thì vẻ đấy, chẳng bừa .”
“Đâu mà đấy, rõ ràng là lắp bắp!”
“Ha ha, chẳng !”
“Chẳng đều phường lừa đảo năng giỏi giang lắm ? Ta thấy cũng chỉ đến thế mà thôi…”
Còn hai thông minh khác, khi thấy thái độ của Tưởng Viên Ngoại đối với Đại Tẩu, lúc lẳng lặng giữ cách với ba . Trong đó một nương tử trẻ tuổi hơn, càng chủ động bước tới thể hiện thiện ý với Đại Tẩu.
“Du nương tử, tên Lâm Ngọc Mai, phu gia họ Hoàng, bình thường đều gọi là Hoàng nương tử hoặc trực tiếp gọi là Ngọc Mai.” Lâm Ngọc Mai : “Tốt, gọi như thiết hơn. Ta là phụ bếp Tưởng Viên Ngoại mời về, chiều nay nương tử định gì, cần giúp đỡ gì cứ việc phân phó cho .”
Lời Đại Tẩu dứt, từ phía ba đang thì thầm , là ai đột nhiên phát một tiếng lạnh vang dội.