Trên Đường Chạy Nạn Nhặt Được Tiểu Phúc Bảo , Cả Nhà Đổi Vận - Chương 136:--- Không lẽ là đầu bếp lớn được mời từ kinh thành về? ---
Cập nhật lúc: 2025-10-14 12:56:38
Lượt xem: 5
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/1B8nPQWmqZ
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Tại bàn ăn ở sương phòng phía Tây, bởi vì tương đối ít hơn so với các phòng khác, nên giò heo dư hai miếng. Lúc mới dọn món, Hoàng Nguyệt Bình vẫn còn mấy hôm nữa nàng sắp thành , nên dám ăn giò heo, lỡ may mập lên mặc áo cưới thì coi như xong. Thế nhưng, khác ăn ngon lành, Tưởng Thu Nghi bên cạnh nàng còn cố tình liên tục : “Ôi chao, thơm quá! Đây là món giò heo ngon nhất mà từng ăn!” Những khác bàn cũng nhao nhao phụ họa. Tưởng Thu Nghi ăn hết một miếng, liền đưa tay gắp thêm một miếng nữa, đưa đến mũi Hoàng Nguyệt Bình mà lắc lư. “Ngươi thật sự ăn ? Nếu ngươi ăn, bọn sẽ ăn hết đấy! Đừng mà hối hận!” “Hối hận, bây giờ hối hận !” Hoàng Nguyệt Bình xong, liền múc một muỗng đầy cả nước, đậu và giò heo bát của . Sau khi nếm một miếng giò heo, Hoàng Nguyệt Bình sung sướng híp mắt . Món ngon quá đỗi! Hoàn mùi tanh nồng thường thấy của giò heo, mà thơm nức, mềm mại, tan chảy trong miệng khiến nàng cảm thấy như bay lên tận mây xanh . Nàng bao giờ nghĩ rằng, giò heo thể ngon đến thế.
Lúc , trong bát chỉ còn hai miếng giò heo, một lớn một nhỏ, nhiều ánh mắt bàn đều đang chằm chằm, nhưng ai dám đưa đũa. Tần Hiểu Phương nhắm trúng miếng giò heo lớn hơn một chút, bèn cầm muỗng lên, miệng : “Ta thử xem đậu nành bên hương vị thế nào.” Nàng học Hoàng Nguyệt Bình nãy, trực tiếp múc một miếng giò heo bát. Ai ngờ, Tưởng Thu Nghi đồng thời động đũa với nàng, gắp miếng giò heo lớn. Tần Hiểu Phương trong lòng bất mãn, cảm thấy Tưởng Thu Nghi một chút phong độ chủ nhà cũng , còn tranh đồ ăn với khách. Ai ngờ Tưởng Thu Nghi bỏ miếng giò heo bát của , mà đặt nó bát của một cô bé khác bàn. “Lý Yến, nhỏ tuổi nhất, hiện đang là lúc cần lớn, ăn .” Với cách sắp xếp , những khác tự nhiên cũng thể chê bai gì . Tần Hiểu Phương cũng đành chịu, chỉ đành đổi hướng muỗng trong tay, chuẩn múc miếng giò heo cuối cùng.
Ai ngờ Hoàng Nguyệt Bình đến phá rối, dùng đũa gắp miếng giò heo đặt bát của Tưởng Thu Nghi. “Ôi chao, ngươi gắp cho gì thế!” Tưởng Thu Nghi hờn dỗi . “Ai bảo ngươi cứ dụ dỗ ăn giò heo chứ! Nếu mập thì chúng cùng mập.” Mọi bàn xong đều phá lên, còn : “Nàng Thu Nghi nhà thành , mập thì ? Ta thấy ngươi vẫn nên ăn ít một chút, kẻo đến lúc thật sự mập đến nỗi mặc áo cưới.” Hoàng Nguyệt Bình vẻ hôm nay bất chấp tất cả mà : “Không , Thu Nghi mời vị đầu bếp tay nghề cao đến thế cho tiệc hồi môn, nếu ăn ít thì chẳng quá thiệt thòi . “Cùng lắm thì hôm nay ăn xong, về sẽ nhịn đói mấy ngày!” Tưởng Thu Nghi nàng chọc đến ngả nghiêng, ngậm miệng. “Ngươi đó, ngươi đó, chính phản đều để ngươi hết , hôm nay ngươi mau ăn nhiều một chút .” Hoàng Nguyệt Bình bèn cái muỗng của Tần Hiểu Phương vẫn còn đặt trong bát lớn rút , cố ý : “Tiểu Liên, ngươi là nếm thử đậu nành ? Trong bát còn là đậu nành , mau ăn !” Răng hàm của Tần Hiểu Phương suýt nữa thì c.ắ.n nát, nàng cố nặn một nụ : “Ừm, ăn đây.”
Sau khi giò heo ăn sạch sành sanh, mới rảnh rỗi để món cá chép om khô. Món cá chép om khô dùng một con cá chép lớn nặng tới bảy tám cân, Diệp Đại Tẩu thậm chí còn tìm chiếc đĩa nào thích hợp để đựng nó. Cuối cùng, Diệp Hoa mượn mấy cái chậu trong thôn về, đặt cá cuộn tròn trong chậu mới coi như chỗ để. Thân cá khứa hoa văn hình bàn cờ, đó đem chiên qua dầu, chiên cho da giòn thịt mềm mới rưới nước sốt, đun một lúc cho thấm vị. Trong chậu đựng món nhiều nước canh, bộ nước sốt rưới lên đều bao bọc lấy cá. Lấp lánh ánh màu hổ phách, trông đặc biệt hấp dẫn. Món vị chua ngọt nhẹ, khi nấu nước sốt, Diệp Đại Tẩu còn cho một chút ớt khô, nên khi ăn còn thoảng một chút vị cay như như .
Tưởng Trung Hữu lúc uống đến đỏ bừng cả mặt, những lời khen ngợi của bàn về các món ăn càng khiến y vui vẻ khôn xiết, bữa tiệc hồi môn thật sự vẻ vang. Kỳ thực đó, khi Diệp Hoa dẫn vợ và con gái đến thôn Dung Khê, Tưởng Trung Hữu còn chút coi thường. Cái nơi nghèo nàn như thôn Dung Khê thì thể đầu bếp giỏi nào chứ? Ai ngờ ba trở về đưa tiền đặt cọc . Điều khiến Tưởng Trung Hữu tức giận vô cùng, cãi vã một trận lớn với Diệp Hoa. cãi qua cãi cũng chẳng , huống hồ Tưởng Thu Nghi một mực nhận định vị Diệp Đại Tẩu , Tưởng Trung Hữu cũng đành bó tay. Cuối cùng chỉ đành buông một câu: “Nếu tiệc hồi môn mà hỏng, sẽ mất mặt cùng các ngươi .” mới qua bốn món ăn, Tưởng Trung Hữu bản tài nấu nướng của Diệp Đại Tẩu thuyết phục.
“Trung Hữu , tiệc hồi môn nhà ngươi thật sự tươm tất đấy!” “ chứ, mấy món ngon bá cháy!” Một chú khác cũng giơ ngón tay cái lên. “Mấy món đây từng ăn!” “ chứ, đây chẳng lẽ là đầu bếp từ Kinh thành mời về ?” “Bỗng chốc bày năm mâm, chắc tốn ít tiền nhỉ?” Tưởng Trung Hữu tít mắt khoác lác : “Đây là tiệc hồi môn mà, là đầu con rể về thăm nhà, , thể khoản đãi tử tế ? “Các ngươi đều thơm lây nhờ con rể đấy!” Lời khiến Lưu Đông Kim đang bên cạnh y mặt càng đỏ hơn vì phấn khích, tự rót đầy một chén rượu dậy kính Tưởng Trung Hữu : “Nhạc trượng đại nhân, tiểu tế xin lời kính rượu.” Tưởng Trung Hữu uống chén rượu con rể kính, càng thêm vui vẻ, đưa đũa gắp một miếng thịt cá lớn từ bụng cá, đặt bát của Lưu Đông Kim. “Mau, nếm thử xem món cá thế nào!”
Lưu Đông Kim nếm một miếng, lập tức mắt sáng bừng. Thịt cá hai chiên, một nửa độ dày bề mặt giòn rụm, còn phần thịt cá ẩn bên vẫn giữ độ tươi mềm. Mà nước sốt của món cũng pha chế vô cùng vặn. Vị chua ngọt mằn mặn tươi ngon xen lẫn một chút cay nhẹ. Khi ngươi thưởng thức kỹ, vị cay bỗng nhiên biến mất. khi ngươi tiếp tục ăn, vị cay sẽ thỉnh thoảng xuất hiện. Cả nhà Lưu Đông Kim đều thích ăn cá, nay bỗng nhiên nếm một cách chế biến mới, mà còn ngon đến thế , quả là niềm vui sướng nhân đôi. “Nhạc trượng đại nhân, cũng nếm thử , món cá chép om khô thật sự ngon!” Hắn gắp một đũa thịt cá từ chỗ ít xương nhất, đặt bát Tưởng Trung Hữu. Hai cha con bên đang bận rộn hòa thuận, những khác thấy thì , cứ thế thì những chỗ ngon nhất cá sẽ hai cha con ăn hết mất. Mọi như tỉnh mộng, nhao nhao đưa đũa về phía món cá chép om khô.
Không chỉ ở chính đường, món cá chép om khô đồng thời cũng chiếm sự yêu thích của nữ quyến và trẻ nhỏ. Nước sốt chua ngọt cùng với cách chế biến chiên giòn, đừng là cá, nó mà là chiên cả đôi dép rơm, lũ trẻ con chắc cũng thể ăn sạch sành sanh. Tuy nhiên điều khổ Tưởng Đại Tẩu (vợ cả nhà họ Tưởng), trong nhà nhiều đứa trẻ như , đứa lớn thì còn đỡ, đứa nhỏ căn bản còn ăn cá, cũng nhả xương, nàng chỉ đành từ từ lọc sạch xương cá mới đút cho chúng ăn. Tưởng Đại Tẩu trong lòng thầm mừng thầm, may mà nãy chồng kéo thằng bé mập , chấn nhiếp những đứa trẻ còn trong nhà. Bây giờ từng đứa một đều ngoan ngoãn chờ nàng giúp thịt cá, nếu thì giờ sẽ loạn đến mức nào. Lúc , Tình Thiên bỗng nhiên nổi bật lên sự khác biệt. Nàng cần chờ Tưởng Đại Tẩu, bởi vì Diệp Hướng Lôi bên cạnh sớm gắp một miếng thịt bụng cá lớn, cẩn thận loại bỏ xương cá xong, từng chút một đút cho Tình Thiên ăn. “Ngon ?” Diệp Hướng Lôi đút hỏi. “Ngon.” Tình Thiên nuốt miếng thịt cá trong miệng, “Món nương đều ngon, đây đường nương cũng cá, nhưng hôm nay ngon hơn.” Thằng bé bên cạnh Diệp Hướng Lôi Tình Thiên ăn ngon lành, nước dãi đều chảy xuống khóe miệng. Thấy bên Tưởng Đại Tẩu còn đợi lâu mới đến lượt , nó lấy hết dũng khí, cuối cùng đưa tay kéo kéo tay áo Diệp Hướng Lôi, nhỏ giọng hỏi: “Ca ca, thể cũng cho một ít thịt cá ?” Diệp Hướng Lôi ngẩng đầu : “Ta quen ngươi, tại thịt cá cho ngươi?” Hắn xong liền một nhét hết phần thịt cá Tình Thiên ăn thừa miệng .
Thằng bé trai khó tin Diệp Hướng Lôi, đoán chừng bình thường ở nhà cũng cưng chiều mà lớn lên, đây là đầu tiên gặp sự từ chối như , viền mắt lập tức đỏ hoe. Diệp Hướng Lôi thấy lập tức hù dọa nó : “Ngươi ? Nếu ngươi , sẽ đưa ngươi , bạn với cái thằng bé mập nãy đó. “Đến lúc đó bọn ở trong nhà ăn ngon, còn hai đứa ngươi thì trong nhà củi đói bụng cùng !” Thằng bé trai lập tức dọa sợ, cố nén những giọt nước mắt chực trào , nén đến nỗi cứ nấc cục. Tình Thiên chỉ món nguội ai động đến bàn : “Tiểu Tô, ăn la bì.” Tưởng Đại Tẩu hỏi: “Tình Thiên, la bì là gì ?” “Chính là cái ở trong đĩa đó!” Tình Thiên chỉ món nguội đầu tiên dọn lên. “Đó là miến sợi rộng ?” Tưởng Đại Tẩu đó vẫn bận dỗ dành lũ trẻ đang quậy phá, căn bản thấy tên món ăn lúc dọn lên, nên đến giờ vẫn nghĩ trong đĩa là miến sợi rộng, trong lòng còn luôn thắc mắc, từng thấy dùng miến sợi rộng trộn gỏi bao giờ. Tình Thiên tuy sớm ăn món la bì Diệp Đại Tẩu , nhưng nàng cũng thể rõ đó rốt cuộc là thứ gì. Nàng chỉ thể ngừng lặp : “Món nương , ngon lắm!” Diệp Hướng Lôi liền gắp một đũa cho nàng bát. Tình Thiên nhỏ nhẹ từng chút một ăn món la bì.
bán cho nhà Diệp Hoa. Lúc , chúng biến thành từng chậu thịt thỏ bóng loáng mỡ, Diệp Đại Tẩu chế biến thơm nức mũi.
Tại bàn ăn ở gian đông, thích ăn thỏ rừng, thấy món dọn lên nhíu mày : “Món mùi hôi gắt lắm, chẳng ngon!”
“Vậy thì ngươi đừng ăn.” Tưởng Vinh Phi bận tâm mấy chuyện đó, vả mấy món củng cố niềm tin của y tài nấu nướng của Diệp Đại Tẩu, nên y vội vàng múc một muỗng lớn bát .
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/tren-duong-chay-nan-nhat-duoc-tieu-phuc-bao-ca-nha-doi-van/chuong-136-khong-le-la-dau-bep-lon-duoc-moi-tu-kinh-thanh-ve.html.]
Những khác cũng nhao nhao động đũa.
Kẻ còn tỏ vẻ ghét bỏ ăn, giờ chút hối hận. Nhất là khi gắp thịt, mùi thơm càng lúc càng lan tỏa, khiến y thèm đến chảy nước miếng, cuối cùng vẫn kìm mà cầm đũa lên.
“Không ăn ư?” Tưởng Vinh Phi trêu chọc y.
“Ta chỉ nếm thử thôi.” Kẻ đó vẫn cứng miệng, nhưng thịt thỏ miệng, y lập tức cảm thấy mặt nóng ran.
Mèo Dịch Truyện
Thịt thỏ rừng những hề mùi tanh hôi, mà còn chắc thịt, thấm vị, quả thực còn ngon hơn thịt heo nhiều.
“Đây thật sự là thịt thỏ rừng ư? Vậy những thứ tanh tưởi mà từng ăn đây là gì ?”
Bởi vì dù cách nào cũng thấy một mùi tanh tự nhiên khử , nên trừ phi lấy lông thỏ rừng, còn hiếm ai chịu khó lên núi săn thỏ. Điều cũng khiến thỏ rừng núi nhiều, nhưng thịt thỏ rừng đáng tiền.
Bởi , khi món ăn dọn lên bàn, Tưởng Trung Hữu trong lòng thực một chút vui. Những dịp như thế , chẳng càng về món ăn càng ngon ? Chẳng lẽ vị đại trù hiểu quy củ, dọn món ngon ?
Nếu , một chậu thịt thỏ rừng dọn lên chân giò heo và cá kho khô?
Cũng đúng, những thứ mà ông mua sắm ở thành, rõ ràng còn chân giò, gà gì đó ở phía mà!
Ông nghi hoặc trong lòng, nhưng đũa ngừng nghỉ, nhắm chuẩn một cái đùi thỏ, gắp một cách chắc chắn và dứt khoát đặt bát con rể.
Lưu Đông Kim thì “đáp lễ”, gắp cái đùi thỏ còn cho Tưởng Trung Hữu. Những khác cùng bàn thầm mắng hai cha con rể thật vô liêm sỉ, bàn còn bậc trưởng bối, mà chẳng chăm sóc ai, chỉ lo ăn uống cho .