Trên Đường Chạy Nạn Nhặt Được Tiểu Phúc Bảo , Cả Nhà Đổi Vận - Chương 132:--- Bị một người bỏ rơi trong lò gốm bỏ hoang ---
Cập nhật lúc: 2025-10-14 12:56:34
Lượt xem: 4
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Diệp Quyên Nhi tức giận giơ tay đ.á.n.h bốp một cái đầu con trai, : “Ngươi tiếng ? Nếu mà đẻ đứa con gái ngoan ngoãn như Tình Thiên, thì còn sinh cái thằng ranh con như ngươi gì? Để ngươi ngày nào cũng chọc tức ?” Diệp Quyên Nhi đầu với Diệp Đại Tẩu: “Đại tẩu đấy thôi, đây là do Tình Thiên hợp duyên với nó, chứ bình thường nó chẳng chút kiên nhẫn nào với lũ trẻ con .
“Mỗi chị cả nó dẫn con về nhà đẻ, thì hoặc là con nó chọc cho , hoặc là chị cả nó nó chọc cho tức phát , nào cũng chẳng yên !
“Giờ Tình Thiên thể mài giũa tính nết của nó, thấy cũng . Chứ thì cái tính nết ương ngạnh của nó, đến vợ cũng chẳng cưới nổi .”
Thôn Song Lâm, nơi nhà chồng của Diệp Hoa ở, gần, bộ chỉ mất hơn nửa canh giờ. Bởi , mấy xe la, , chẳng mấy chốc đến nơi.
Vừa thôn, Diệp Đại Tẩu cảm nhận , Thôn Song Lâm hiển nhiên giàu hơn Thôn Dung Khê nhiều. Trong thôn, ít nhất cũng một nửa nhà xây bằng gạch ngói.
Nhà của Diệp Hoa cũng là nhà gạch ngói, tuy trông vẻ cũ kỹ một chút, nhưng trong thôn cũng thuộc loại khá giả, tuy bằng những nhà giàu nhất, nhưng cũng hơn hẳn những nhà bình thường. Chẳng cần xa, chỉ riêng sự cao ráo và thoáng đãng của nhà gạch ngói hơn đứt nhà đất nhiều.
Vì hôm nay con gái và con rể về thăm nhà đẻ, nên Diệp Hoa dọn dẹp sân trong và các gian phòng sạch sẽ từ sớm, còn treo lụa đỏ, trông vô cùng vui tươi.
Lưu Toàn thuần thục dẫn con la sân buộc chặt, bốc vài nắm cỏ khô ném xuống đất cho nó.
Phía Diệp Quyên Nhi thì bắt đầu hàn huyên với Diệp Hoa.
Tưởng Đại Tẩu dẫn Diệp Đại Tẩu và Diệp Tam Tẩu đến nhà bếp, để các nàng thể bắt tay việc.
“Để giúp các nàng một tay!” Nghĩ bụng đối phương cũng là họ hàng, Tưởng Đại Tẩu chút ngại ngùng tiện lưng bỏ , bèn lễ phép .
“Không cần cần, chúng đến sớm, bên nhà bếp xoay sở kịp.
“Hôm nay Thu Nghi về thăm nhà đẻ, trong nhà chắc chắn sẽ nhiều bằng cố hữu đến, nàng mau giúp chồng tiếp đãi khách !”
Nghe Diệp Đại Tẩu , Tưởng Đại Tẩu mới mỉm ngoài.
Diệp Tam Tẩu gà, vịt, cá, thịt bàn bếp chất đầy đến nỗi gần như còn chỗ đặt, khẽ : “Nhà cô Tiểu Hoa sống sung túc thật! Năm xưa về thăm nhà đẻ, nhà đẻ chuẩn món ăn còn chẳng một nửa .”
“Ta còn chẳng bằng nàng nữa là, nhớ rõ mồn một, ngày về thăm nhà đẻ, bàn đếm đếm cũng chỉ hai món mặn, còn một món là bắp cải xào tiết heo.
“Tức đến nỗi, đường về .
“Cũng may đại ca nàng chê , những phàn nàn mà về nhà còn ăn ngon.
“Bằng lúc đó mới gả cửa, cha chồng, ba đứa em chồng, còn giấu mặt !”
Diệp Đại Tẩu phó thác Tình Thiên cho Diệp Hướng Lỗi chăm sóc, cùng Diệp Tam Tẩu bận rộn.
Diệp Hướng Lỗi ôm Tình Thiên ngoài, : “Đi nào, dẫn tìm những đứa trẻ khác chơi.”
Tưởng Đại Tẩu tổng cộng hai đứa con, đứa lớn là con gái Tiểu Linh Nhi, năm nay năm tuổi . Đứa nhỏ là con trai Tỏa Trụ, mới tròn một tuổi lâu. Diệp Hướng Lỗi dẫn Tình Thiên tìm những đứa trẻ khác chơi, chính là tìm đứa cháu gái Tiểu Linh Nhi .
Vừa tìm thì phát hiện, Tiểu Linh Nhi ở một , bên cạnh còn mấy cô bé cùng tuổi. Hiện giờ khách khứa còn đến, những đứa trẻ chắc hẳn là con của các gia đình trong thôn, đến hóng chuyện mà thôi.
“Tiểu Linh Nhi.” Diệp Hướng Lỗi gọi một tiếng, “Lại đây, giới thiệu một tiểu , cháu dẫn con bé chơi cùng ?”
Tình Thiên đột nhiên thấy mấy chị gái lớn hơn , chút sợ lạ mà rụt rè nép lưng Diệp Hướng Lỗi. May mà Tiểu Linh Nhi là một đứa trẻ hoạt bát, nhiệt tình, trực tiếp chạy đến kéo c.h.ặ.t t.a.y Tình Thiên : “Tiểu , tên gì ? Đến đây, chúng cùng chơi nào!”
“Ta tên Tình Thiên.” Tình Thiên sự nhiệt tình của nàng lôi kéo, : “Các tỷ đang chơi gì ?”
“Các nàng cũng mới đến, chúng còn nghĩ nên chơi gì đây!”
Thế là Tình Thiên hào phóng lấy túi cát của : “Hay là chúng chơi túi cát nhé? Nhà tỷ đá nhỏ ?”
Mấy đứa trẻ thấy chiếc túi cát tinh xảo như , mắt đều tròn xoe. Tiểu Linh Nhi cũng lộ vẻ ngưỡng mộ đối với Tình Thiên.
Mèo Dịch Truyện
Tình Thiên thấy các nàng trả lời, còn tưởng các nàng đá nhỏ, bèn : “Không cũng chẳng , chúng tìm vài viên rửa sạch cũng dùng mà.”
“Muội Tình Thiên, túi cát của quá!” Tiểu Linh Nhi .
“Cái là dì hai cho đó, quần áo cũng là dì .
“Dì hai đồ lắm, còn thể may quần áo cho các gia đình quyền quý ở kinh thành nữa!”
Tình Thiên dốc lực khen ngợi Diệp Nhị Tẩu. sự chú ý của những đứa trẻ khác đều dồn chiếc túi cát của nàng.
Trong đó, một cô bé cao nhất : “Chơi chuyền đá thì nhà lên giường đất, là chúng chơi ném túi cát ?” Nàng đầu Tiểu Linh Nhi: “Tỷ bà nội tỷ từ hôm qua bắt đầu dọn dẹp nhà cửa , bà cho phép chúng nhà lên giường đất ?”
Tiểu Linh Nhi liên tục lắc đầu, dẫn nhiều như nhà lên giường đất chơi túi cát, bà nội mà thấy nhất định sẽ tha cho nàng. Thế là nàng theo lời đối phương : “Được thôi, chúng sân ném túi cát , bên đó rộng rãi hơn.”
Tiểu Linh Nhi xong, kéo tay Tình Thiên về phía . Diệp Hướng Lỗi thấy hai nàng chơi cùng khá vui vẻ, dặn dò một câu: “Tiểu Linh Nhi, cháu là chị, nhất định chăm sóc cho ?”
Tiểu Linh gật đầu bừa một cái, kéo Tình Thiên, cùng các bạn chạy sân .
Tình Thiên từng chơi ném túi cát bao giờ, chỉ thể theo sự sắp xếp của khác. Thế là cô bé cao nhất một nữa nắm quyền chủ động : “Đếm xem chúng tổng cộng mấy ? Trước tiên chia thành hai đội.”
Kết quả đếm xong, tổng cộng bảy . Cô bé cao nhất thấy với Tình Thiên: “Chơi ném túi cát thì hai bên bằng , bảy thể chia đội .
“Hơn nữa nhỏ hơn chúng , lỡ túi cát ném trúng, ném cho thì .
“Muội xem thế , chúng chơi , bên cạnh giúp chúng ghi điểm, lát nữa ai chơi mệt xuống nghỉ thì sẽ để lên chơi.”
Tình Thiên tuy hiểu lắm, nhưng vẫn ngoan ngoãn gật đầu, cô bé cao nhất liền tiến lên cầm lấy chiếc túi cát trong tay Tình Thiên.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/tren-duong-chay-nan-nhat-duoc-tieu-phuc-bao-ca-nha-doi-van/chuong-132-bi-mot-nguoi-bo-roi-trong-lo-gom-bo-hoang.html.]
Sáu nhanh chóng chia thành hai đội, dùng cành cây vẽ những khung lớn mặt đất. Ba ngoài khung ném túi cát, ba còn ở trong trốn tránh và đỡ túi cát.
Tình Thiên lúc mới trò ném túi cát thì là chơi như , lập tức đau lòng cho chiếc túi cát của . Nàng rằng đó là chiếc túi cát dì hai mới may cho , chiếc túi cát đẽ như , bình thường khi chơi nàng còn rửa tay , đó lau sạch giường đất, những thế còn lau từng viên đá nhỏ cho sạch bóng mới . Giờ các nàng ném túi cát qua , những liên tục rơi xuống đất, thậm chí còn khác vô ý giẫm một cước.
Chiếc túi cát vốn dĩ sạch sẽ xinh lập tức trở nên xám xịt, khuôn mặt nhỏ nhắn của Tình Thiên vì đau lòng mà nhăn nhó cả . Nàng dám chạy lên ngăn cản, chỉ thể bên gọi: “Các tỷ đừng ném nữa, túi cát bẩn hết !”
Cô bé cao nhất dừng bước, trợn mắt : “Ném túi cát thì ai cũng chơi như cả, đồng ý ?
“Vả chẳng qua chỉ là một cái túi cát thôi mà, bẩn thì giặt sạch là chứ gì, keo kiệt thế!”
Nàng xong, một tay nhặt chiếc túi cát đất lên, ném xuống chân Tình Thiên, sang những khác : “Thôi , đừng chạy lung tung nữa, chơi , đổi ý cho chúng mượn túi cát nữa .”
Tình Thiên vội vàng nhặt chiếc túi cát yêu quý của lên, thầm nghĩ may mắn là mang cái túi dây tua rua , nếu chắc chắn cũng sẽ cho bẩn thỉu, lộn xộn mất. Nàng dùng sức đập chiếc túi cát để sạch đất bám đó, nhưng thế nào cũng thể sạch , màu sắc cũng còn tươi sáng như , khiến nàng đau lòng thôi.
Còn những đứa trẻ khác vốn dĩ đang chơi vui vẻ, đột nhiên gián đoạn, trong lòng đều mấy vui vẻ. Bị cô bé cao nhất kích động bằng vài ba câu, tất cả đều nảy sinh bất mãn đối với Tình Thiên. Ngay cả Tiểu Linh Nhi cũng chút vui. Nàng là chơi túi cát, mà là cảm thấy Tình Thiên như , khiến nàng mất mặt mặt bạn bè.
Tình Thiên cảm nhận sự thiện ý của các nàng, sợ hãi lùi một bước, nhưng vẫn phân bua: “Túi cát của như , đáng lẽ chơi chuyền đá giường đất sạch sẽ chứ, thể ném xuống đất .”
Cô bé cao nhất mất kiên nhẫn : “Tùy , chúng còn lười chơi với nữa là, tự lên giường đất chơi túi cát . Nàng xong với những cô bé khác: “Đi nào, chúng ngoài chơi.”
Tiểu Linh Nhi thấy mấy bạn đều bỏ , tự nhiên lo lắng, chút oán trách Tình Thiên. nhớ đến lời dặn dò của Diệp Hướng Lỗi, nàng vẫn nắm lấy tay Tình Thiên, dẫn nàng cùng ngoài.
“Chúng đây là chơi ?” Tiểu Linh chủ động tiến lên bắt chuyện hỏi.
Cô bé cao nhất : “Đi lên núi phía thôn, chúng đến lò gạch đổ nát nhặt mảnh sành vỡ ?”
Phía Thôn Song Lâm một xưởng gốm lớn, là từ triều đại nào, cũng chẳng vì bỏ hoang. trong lò gốm tích trữ nhiều mảnh sứ vỡ của những món đồ hỏng đây đập bỏ, đều là những vật cũ tuổi đời lâu năm. Bọn trẻ trong thôn khi rảnh rỗi đều thích đến đây lục tìm mảnh sành. Mảnh sành tìm nếu , còn thể mang đến tiệm tạp hóa đổi lấy kẹo ăn. Bởi là tìm mảnh sành bỏ , Tiểu Linh Nhi cũng nghĩ nhiều, dẫn Tình Thiên cùng theo.
Tình Thiên cố gắng theo kịp bước chân của mấy cô bé, nhưng nàng còn nhỏ tuổi, đến nơi chút mệt . Tuy nhiên những khác vẫn còn đang , nàng chỉ thể nghiến răng kiên trì. Cũng may lò gạch đổ nát quá xa, chẳng bao lâu cuối cùng cũng đến nơi.
miệng lò đen kịt, Tình Thiên chút sợ hãi : “Chị Tiểu Linh Nhi, chúng nên ?”
Thấy Tình Thiên sợ hãi, Tiểu Linh Nhi đột nhiên thò tay trong cổ áo kéo một sợi dây đỏ, phía sợi dây buộc một mảnh sành mài nhẵn bóng. Trên mảnh sành còn một đóa hoa văn xanh sống động như thật.
“Đẹp ?” Tiểu Linh Nhi đắc ý hỏi.
“Đẹp thật!” Tình Thiên đưa tay nhẹ nhàng sờ sờ.
Tiểu Linh Nhi lập tức nhét mảnh sành trong quần áo, : “Cái của là nhặt ở trong về đấy, bên trong nhiều mảnh sành .
“Nhặt về những thể đeo , còn thể mang tiệm tạp hóa đổi kẹo ăn nữa.”
Nghe thứ đẽ như thì là nhặt ở bên trong, cần tốn tiền còn thể đổi kẹo ăn, Tình Thiên lập tức động lòng. Tiểu Linh Nhi vỗ n.g.ự.c cam đoan: “Ta thường xuyên đến đây, cứ theo , sẽ chuyện gì .”
Thế là Tình Thiên liền theo nàng bước lò gốm bỏ hoang.
Mái lò sụp một phần, để ánh nắng bên ngoài thể lọt một chút. Nơi đây thực chỉ là một cái lò gốm, vì hư hỏng và đổ nát, nó sớm nối liền với các lò gốm và kiến trúc bỏ hoang khác phía , bên trong chằng chịt như một mê cung.
Tình Thiên ban đầu còn thể theo kịp bước chân của Tiểu Linh Nhi, nhưng đó nàng càng lúc càng nổi, còn Tiểu Linh Nhi thì chỉ lo cho lục tìm mảnh sành, ý định dừng chờ Tình Thiên.
Thế là nhanh, hai lạc . Tình Thiên yên tại chỗ, những con đường xung quanh đều đen ngòm, một nàng dù thế nào cũng dám tiếp tục về phía .
Ngay khi nàng chuẩn trở theo đường cũ, đột nhiên một đến phía nàng, vỗ vai nàng một cái.
“Á ——” Tình Thiên dọa cho giật la lớn.
Một tiếng kêu vang vọng trong lò. “Kêu gì mà kêu ghê thế, tai sắp điếc đây .”
Tình Thiên thấy giọng quen thuộc, đầu mới phát hiện là cô gái vóc dáng cao .
“Tỷ tỷ, xin , tìm thấy tỷ Tiểu Linh Nhi .” Tình Thiên đáng thương .
“Vậy thì ngươi cứ theo , đưa ngươi tìm Tiểu Linh Nhi.” Cô gái vóc dáng cao , liền dẫn Tình Thiên sâu bên trong lò hoang.
Khoảng gần nửa canh giờ , vài cô gái lượt từ lò hoang bước . Ai nấy tay đều ít nhiều thu hoạch.
Tiểu Linh Nhi là cuối cùng , thấy bạn bè trong thôn đều ở đây, duy chỉ thấy Tình Thiên , liền chuẩn tìm.
Cô gái vóc dáng cao : “Không cần tìm , nàng về .”
“Về ư? Một nàng ?” Tiểu Linh Nhi chút tin.
Cô gái vóc dáng cao với vẻ hết sức khẳng định: “Phải đó, khi nàng lạc mất ngươi trong lò hoang, gì cũng chịu sâu hơn nữa, sắp đến nơi . Ta thấy nàng liền qua định gọi nàng cùng , nào ngờ mới tới gần, nàng sợ hãi kêu lớn. Sau đó thấy nàng sắp , thực sự hết cách, đành đưa nàng đến cửa lò. Ta vốn bảo nàng đợi chúng cùng về, nhưng nàng cứ nằng nặc đòi về, đợi ngoài thì thấy nàng nữa, chắc chắn nàng về nhà ngươi ."
Tiểu Linh Nhi vẫn yên tâm : “ nàng trong thôn chúng , nàng đường về nhà mà!”
“Vừa nãy chúng chẳng cùng tới đây , nàng chắc chắn nhớ , dù nơi cách nhà ngươi cũng xa. Thực sự thì nàng còn thể hỏi đường, chắc chắn sẽ lạc .”
Bị cô gái vóc dáng cao một phen lừa gạt, Tiểu Linh Nhi cuối cùng cũng gạt bỏ lo lắng, còn bận tâm về Tình Thiên nữa, liền cùng các nàng tới tiệm tạp hóa ở đầu của thôn, xem những mảnh sứ vỡ nhặt hôm nay thể đổi lấy mấy viên kẹo ăn.
Còn lúc , Tình Thiên một bỏ trong lò sâu hun hút tối đen, nàng thậm chí thể rõ xung quanh, chỉ thể dùng tay chậm rãi mò mẫm.
“Ô ô—tỷ Tiểu Linh Nhi? Người ở ? Nương, nương ơi con nhớ , ô ô, con về nhà—”