Trên Đường Chạy Nạn Nhặt Được Tiểu Phúc Bảo , Cả Nhà Đổi Vận - Chương 125:---: Hạt dẻ rang đường quá đỗi mỹ vị ---
Cập nhật lúc: 2025-10-14 12:56:27
Lượt xem: 3
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Đợi đến khi lúa sân phơi thu về các nhà, quả nhiên nhà vui, nhà buồn. Ngoại trừ nhà Diệp Quyên Nhi tổn thất chút nào, các nhà khác ít nhiều đều lương thực mưa ướt. May mà thu hoạch nhanh chóng, nên chỉ thể là giảm thiểu thiệt hại đến mức tối đa.
Chỉ mấy hộ gia đình đó khinh thường lời của Diệp Đại Tẩu là chịu tổn thất nặng nề nhất. Khi họ bắt đầu thu gom lương thực đang phơi thì mưa bắt đầu rơi. Lương thực những ướt sũng mà còn nước mưa cuốn trôi ít, lúc đó cũng chẳng kịp quản, chỉ thể ưu tiên thu dọn phần còn . Những từng nếu trời mưa sẽ ăn cái cào, giờ đây cũng dám hé răng.
Nhìn cơn mưa xối xả bên ngoài, Diệp Quyên Nhi lau mái tóc ướt sũng : “Hôm nay thật may nhờ hai vợ chồng Diệp Lão Đại, bằng thì t.h.ả.m .”
Lưu Toàn lúc vẫn còn phân vân: “Sao tối nay mưa nhỉ? Nhìn thế nào cũng là dấu hiệu sắp mưa mà!”
“Đâu nhận Diệp Lão Đại những giỏi săn bắn, mà còn xem trời. Nếu hai vợ chồng họ kiên quyết trời sắp mưa, cũng sẽ gọi vội vàng thu hoạch lương thực .” Diệp Quyên Nhi hiểu lầm lời của Tình Thiên đó, còn tưởng là Diệp Lão Đại cho nàng trời sẽ mưa nên nàng mới ôm ch.ó con về nhà.
Lưu Toàn gật đầu : “Chẳng trách của Khâm Thiên Giám sớm tiết Thu phân trời sẽ mưa, bảo chúng tranh thủ thu hoạch hoa màu, xem đúng thật . Nếu cứ theo lệ cũ mà thu hoạch những năm , e rằng giờ hoa màu ngâm hết ruộng !”
Vừa đến chuyện ngâm ruộng, Diệp Quyên Nhi chợt nghĩ: “Nhà Lưu quả phụ vẫn đang tranh thủ thu hoạch, e rằng giờ ngập hết ?”
Lưu Toàn : “Nếu mưa lâu thì còn cứu , nếu cứ mưa ngừng, thì khó mà .”
“Được , nước nóng đun xong, còn nấu canh gừng nữa. Mọi mau lau , uống bát canh gừng ngủ sớm !”
Lúc , ở nhà họ Diệp, mấy mưa ướt sũng cũng đang dùng nước nóng lau . Diệp Lão Thái Thái sai nấu nước gừng đường đỏ, họ mỗi uống một bát lớn mới thôi. Diệp Lão Tứ thích mùi gừng nhất, nhăn nhó mãi mới uống hết, cảm thấy mùi gừng đầy miệng, cả khuôn mặt đều nhăn .
Quách Thị thấy như , trợn mắt lên : “Để ngoài khoe khoang! Đâu lương thực nhà , còn đội mưa giúp khác, thật chẳng nghĩ thế nào nữa.”
“Hàng xóm láng giềng mà, thu hoạch mùa màng là chuyện lớn, thể giúp thì đương nhiên giúp một tay. Thuở còn ở ngoài biên ải, cũng đều giúp đỡ lẫn như cả.”
Quách Thị vui : “Chàng cũng là ở ngoài biên ải , thể giống ? Bây giờ những trong thôn , mấy nhà thật lòng hoan nghênh chúng ? Ai nấy đều chờ xem trò của nhà ! Các còn hăm hở giúp, cám ơn các ? Đằng chừng còn các ngu ngốc!”
Diệp Lão Tứ giúp hai hộ gia đình thu hoạch lương thực, vốn dĩ cảm thấy giúp việc nên tâm trạng khá . Bị Quách Thị , trong lòng quả thật chút thoải mái.
“Vừa đều bận rộn tranh thủ thu hoạch lương thực, ai còn sức cám ơn cám ơn. Nàng thật lắm chuyện, mau ngủ !”
Quách Thị hừ lạnh một tiếng, xoay úp mặt tường, để cho Diệp Lão Tứ một cái lưng. Diệp Lão Tứ thổi tắt đèn dầu lên giường, cũng đắp chặt chăn của , lưng đối lưng ngủ với Quách Thị.
Diệp Tam Tẩu hâm nóng bữa tối bưng đến : “Đại ca, Đại tẩu, hai còn kịp ăn cơm. Ta để riêng phần cho hai , mau ăn lúc còn nóng .”
“Ôi chao, thật là phiền quá!” Diệp Đại Tẩu đang lau tóc, vội vàng dậy nhận lấy đĩa đặt lên bàn nhỏ giường.
“Khách sáo gì, tốn sức mấy .” Diệp Tam Tẩu định rời , thì thấy Diệp Lão Thái Thái ôm Tình Thiên đến.
“Trước đó cũng các con khi nào về, thấy Tình Thiên buồn ngủ chịu nổi, liền cho con bé ngủ ở phòng . Kết quả con bé cũng ngủ yên giấc , thấy các con về tỉnh , cứ đòi tìm nương thôi!”
Diệp Lão Đại vội vàng vươn tay đón lấy Tình Thiên, lo lắng hỏi: “Nương, bệnh của vẫn khỏi hẳn, cứ gọi qua ôm con bé là , cần đích ôm đến chứ!”
“Ta chỉ ho một chút thôi, nghiêm trọng đến .” Diệp Lão Thái Thái để ý , “Hơn nữa, Tình Thiên cũng nặng, mấy bước đường còn bế nổi ?”
Diệp Đại Tẩu vội vàng liếc mắt hiệu cho Diệp Lão Đại, bảo đừng nữa. Người tuổi , trong lòng kỳ thực đều chút mâu thuẫn. Một mặt hy vọng con cái thể quan tâm và đối xử với hơn. Một mặt chút phục lão, một khi khác nghĩ rằng bà còn sức, bà sẽ càng cố gắng chứng tỏ rằng đến lúc vô dụng.
Diệp Lão Đại tuy thể đoán tâm tư nhạy cảm đó của Diệp Lão Thái Thái, nhưng may mắn là lời vợ. Cho nên khi thấy ánh mắt của Diệp Đại Tẩu, lập tức im miệng.
Diệp Đại Tẩu : “Chàng ý đó , chẳng trời đang mưa , bên ngoài lạnh lắm, Cổ đại phu cẩn thận, để cảm lạnh đấy!”
“ , đúng , nương, trời mưa bên ngoài lạnh.” Diệp Lão Đại vội vàng phụ họa theo lời vợ.
Diệp Lão Thái Thái lúc sắc mặt mới dịu đôi chút : “Được , về đây.”
Diệp Tam Tẩu cũng : “Người cứ yên tâm , con sẽ đưa nương về.”
Diệp Lão Thái Thái lời nàng chọc : “Ngay trong nhà, mấy bước đường thôi mà, gì mà yên tâm yên tâm chứ!”
“Ai bảo Đại ca Đại tẩu hiếu thảo chứ!” Diệp Tam Tẩu dỗ dành Diệp Lão Thái Thái , “Nếu con đưa về cẩn thận, hai họ chắc chắn đến bữa ăn cũng yên lòng.”
Nàng thành công chọc mấy trong phòng, đó liền cầm ô đưa Diệp Lão Thái Thái về phòng phía Đông nghỉ ngơi, mới tự về phòng.
Mèo Dịch Truyện
Cơn mưa kéo dài suốt đêm, cho đến sáng hôm thức dậy, vẫn dấu hiệu tạnh. Lúc , dân làng chỉ vô cùng thán phục tài xem thiên tượng của Khâm Thiên Giám, mà thái độ của nhiều đối với nhà họ Diệp cũng đổi.
Vừa ăn sáng xong, cầm ô đến gõ cửa.
“Có ai ở nhà ?”
Diệp Lão Đại tiếng liền mở cửa, thấy bên ngoài là một thôn dân bình thường quen nhiều. Người đến dường như cũng với nhà họ Diệp, liền tự giới thiệu : “Ta tên là Diệp Đông Phú, cùng bối với cha con, con gọi là Đại Phú Thúc là .”
“Đại Phú Thúc, mau nhà .” Diệp Lão Đại vội vàng mời nhà.
Diệp Đông Phú : “Hôm qua nhờ nhà con giúp thu hoạch lương thực, lúc đó cũng kịp cám ơn các con, đây chút hạt dẻ Yến Sơn, mang về cho lũ trẻ ăn !”
Nói đoạn, ông nhét cái rổ trong tay lòng Diệp Lão Đại, tự xoay mất. Diệp Lão Đại chỉ cảm thấy tay nặng trĩu, vội vàng vươn tay ôm lấy, ngẩng đầu lên thì xa .
“Cha, hạt dẻ Yến Sơn là gì ? Có ngon ạ?” Tình Thiên thò cái đầu nhỏ từ lưng Diệp Lão Đại hỏi.
“Hạt dẻ chính là hạt dẻ thôi.” Diệp Lão Đại , cúi bế nàng lên che ô, “Trời mưa thể cứ thế chạy ngoài như , ngoài cầm ô, bằng sẽ ốm đấy, con ?”
“Biết ạ.” Tình Thiên miệng đáp lời, mắt vẫn dán chặt cái rổ tay , “Cha, hạt dẻ ăn thế nào ạ?”
“Hạt dẻ , thể ăn sống, cũng thể hầm gà, còn thể nướng, hạt dẻ rang đường cũng ngon.”
“Vậy nương ạ?” Tình Thiên vòng tay ôm cổ Diệp Lão Đại hỏi.
“Biết chứ, lát nữa sẽ bảo nương con hạt dẻ rang đường cho con ăn.”
Diệp Lão Đại đặt giỏ hạt dẻ gian bếp, còn kịp bế Tình Thiên về phòng, thì thấy tiếng gõ cửa. Mấy hộ gia đình nhà họ Diệp giúp đỡ tối qua, cứ như hẹn , lượt đến cám ơn, chẳng ai đến tay . Nào là lê Kinh Bạch, táo tơ vàng, quả hải đường, khoai lang khô, ít nhiều cũng là tấm lòng.
Lúc , tất cả bọn trẻ nhà họ Diệp đều vui mừng khôn xiết, nhiều món ngon thế , tha hồ mà ăn uống no say.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/tren-duong-chay-nan-nhat-duoc-tieu-phuc-bao-ca-nha-doi-van/chuong-125-hat-de-rang-duong-qua-doi-my-vi.html.]
“Nương, cha nương hạt dẻ rang đường.” Tình Thiên thấy Diệp Đại Tẩu, vội vàng lao lòng nàng, “Chúng rang hạt dẻ ăn ạ?”
“Rang! Nương sẽ rang cho con ngay đây!”
Diệp Đại Tẩu vốn dĩ thể từ chối bất kỳ yêu cầu nào của Tình Thiên, huống hồ tối qua nếu nhờ Tình Thiên, tổn thất của các hộ gia đình trong thôn lớn hơn nhiều. Các đứa trẻ khác sắp ăn hạt dẻ rang đường, cũng reo hò xúm .
Tuy nhiên, hạt dẻ rang đường cũng cứ thế mà đổ chảo rang chín đơn giản như . Diệp Đại Tẩu lấy một xâu tiền đồng nhỏ, sai Diệp Xương Thụy tạp hóa mua ít muối hạt và đường về. Sau đó gọi Diệp Lão Đại đến, đổ một nửa hạt dẻ, rửa sạch bảo khứa từng hạt một.
Khứa hạt dẻ cũng là công việc dễ dàng, những chú ý độ sâu của vết khứa, mà còn cẩn thận kẻo thương tay. May mà Diệp Lão Đại dùng d.a.o găm thành thạo, nhanh khứa xong một chậu nhỏ hạt dẻ. Chàng còn tiện tay bóc mấy hạt dẻ sống, hết cho bọn trẻ giải tỏa cơn thèm.
Hạt dẻ do Đại Phú Thúc mang đến, những hạt to vỏ mỏng, mà còn ngọt. Cứ thế gọt vỏ ăn sống đủ ngọt lịm cả miệng, nếu thành hạt dẻ rang đường hầm gà, thể tưởng tượng sẽ ngon đến mức nào.
Diệp Đại Tẩu đặt hạt dẻ khứa nước ngâm, đó bắc củi lên, khô chảo đổ muối hạt . Nhân lúc muối hạt nóng, liền đổ hạt dẻ ráo nước rang đều. Bước dùng muối hạt là để hạt dẻ nóng đều, từ từ chín.
Sau khi rang một lúc, hạt dẻ giống như những chú chim non há mỏ chờ mớm, từ từ mở miệng. Thế là Diệp Đại Tẩu bắt đầu tăng tốc độ rang, những hạt muối bám hạt dẻ dần dần bong . Diệp Đại Tẩu đúng thời cơ, rắc đều đường trắng chảo. Sau khi thêm đường, màu của muối trong chảo bắt đầu dần đậm hơn, từ từ tỏa mùi caramel thơm lừng.
Lúc , Diệp Đại Tẩu rang mỏi cả cánh tay, liền gọi Diệp Lão Đại đến : “Chàng đến rang một lúc, nhớ là cái xẻng xúc thẳng xuống đáy chảo mới lật lên, tốc độ nhanh, bằng đường sẽ dính hết đáy chảo đấy.”
Diệp Lão Đại sức lớn, kết quả cái xẻng rang nhanh thoăn thoắt, mỗi nhát xẻng đều xúc thẳng xuống đáy chảo. Bọn trẻ đều sắp mùi thơm mê mẩn đến quên cả lối về, đứa nào đứa nấy bám cửa gian bếp thò đầu ngó.
“Đừng sốt ruột, lát nữa là xong ngay.” Diệp Đại Tẩu chú ý lửa trong chảo, thấy rang gần xong, liền lập tức dặn Diệp Lão Đại rút củi, thuận tay đậy nắp vung .
Tình Thiên mấy ca ca đẩy gian bếp, nuốt nước miếng hỏi: “Nương rang xong ạ?”
“Rang xong …” Diệp Đại Tẩu ba chữ, bên ngoài gian bếp vang lên một tràng reo hò. Đôi mắt của Tình Thiên cũng sáng lên mấy phần, ánh mắt từ mặt nàng chuyển sang cái nồi.
Diệp Đại Tẩu đổi giọng : “ bây giờ vẫn ăn !”
Bên ngoài gian bếp tức thì vang lên tiếng thở dài nối tiếp .
“Vì ạ?” Tình Thiên ngửi mùi thơm, cảm thấy cái miệng nhỏ của cũng sắp giữ nổi nước dãi cứ liên tục tiết .
“Còn đậy vung ủ thêm một lúc nữa, đợi vị đường thấm hạt dẻ mới ngon hơn.”
“Vậy đợi bao lâu ạ?” Tình Thiên hỏi vấn đề mà năm ca ca của nàng quan tâm nhất.
“Để Xương Thụy dạy con học một bài thơ, khi nào con thuộc thì ăn .”
“Vâng ạ!” Tình Thiên lập tức đầu chạy tìm Diệp Xương Thụy. Diệp Xương Thụy đây là lời lẽ thường dùng của lớn, chỉ là để bọn họ tiếp tục vây quanh hỏi tới hỏi lui nữa. vẫn lật cuốn tập thơ mà Tần Tiểu Thiếu gia cho Tình Thiên .
Hắn chọn một bài thơ mà Tình Thiên vẫn thuộc lòng để dạy nàng. Kết quả, chẳng rõ là do hạt dẻ rang đường quá đỗi mê hoặc trí nhớ của Tình Thiên giờ trở nên hơn, dạy nàng hai lượt, nàng thể thuộc lòng.
"Đại ca, thuộc đúng ?" Tình Thiên phấn khích hỏi Diệp Xương Thụy.
Diệp Xương Thụy cảm thấy lòng như nhỏ máu, nếu bản cũng thể thuộc bài nhanh như Tình Thiên...
cũng chỉ thể gật đầu, khen ngợi: "Tình Thiên thuộc bài thật nhanh và , sai một chữ nào, đều đúng hết!"
Nhìn sang bốn tên ngốc nghếch đang ngơ ngác bên cạnh, Diệp Xương Thụy kìm thở dài một , nhưng cũng phần nào tìm chút tự tin của một ca ca.
Nhất định là quá ngốc, mà là quá thông minh.
Diệp Đại Tẩu dỗ Tình Thiên bao lâu, thấy nàng chạy về.
"Nương, con thuộc ."
"Thuộc nhanh ?" Diệp Đại Tẩu kinh ngạc hỏi.
"Dạ , đại ca con đều thuộc đúng hết." Tình Thiên gật đầu.
Diệp Đại Tẩu chợt nhớ đưa Tình Thiên thành, nàng chỉ một thể kể mười mấy loại mì sợi mà tiểu nhị tên.
Xem đó ngẫu nhiên, trí nhớ của đứa bé Tình Thiên thật sự !
Diệp Đại Tẩu cúi ôm Tình Thiên lên, hôn mạnh lên má nàng một cái : "Tình Thiên giờ càng ngày càng giỏi , nương ngờ con thuộc nhanh đến , đợi thêm một lát nữa là , ?"
"Dạ ạ—"
Tình Thiên khen đến mức má nhỏ ửng hồng, ngượng ngùng ôm lấy cổ Diệp Đại Tẩu, nàng thấy khuôn mặt đỏ bừng vì hổ của .
"Con hãy bài thơ mà con thuộc cho nương một lượt, xong là hạt dẻ ."
Tình Thiên bắt đầu từ bài thơ đầu tiên trong tập sách, trong bếp lập tức vang lên tiếng trẻ thơ trong trẻo.
Đợi nàng xong hết từng bài một, Diệp Đại Tẩu quả nhiên thất hứa mà vươn tay nhấc vung nồi, dùng vá vớt hạt dẻ rang đường chiếc thúng chuẩn sẵn bên cạnh.
Mùi hương hạt dẻ rang đường nồng nàn lan tỏa khắp gian bếp.
Diệp Đại Tẩu đặt Tình Thiên xuống, bưng chiếc thúng lắc nhẹ vài cái để hạt dẻ lò nguội bớt, đó mới gọi các con nếm thử.
"Các con cẩn thận, đừng để bỏng miệng!"
Diệp Đại Tẩu xong, tự cũng bẻ một hạt, thổi thổi, xác nhận còn nóng nữa thì nhét miệng Tình Thiên.
"Ngon ?"
"Ngon quá ạ!"
Nhấm nháp hạt dẻ rang đường thơm ngọt mềm dẻo trong miệng, Tình Thiên lập tức quyết định, hạt dẻ rang đường vượt qua kẹo hồ lô, trở thành món ăn vặt ngon nhất trong lòng nàng.