Trên Đường Chạy Nạn Nhặt Được Tiểu Phúc Bảo , Cả Nhà Đổi Vận - Chương 114:---: Bọn Sơn Phỉ Này Cũng Quá Ngông Cuồng ---
Cập nhật lúc: 2025-10-14 12:56:16
Lượt xem: 4
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/9KUV8bsqzA
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Mụ quả phụ Lưu hôm nay quả thực là xui xẻo tột độ. Chiều đến huyện thành, ăn chút gì đó bán thịt lừa. vì mụ quả phụ Lưu giá quá cao, thêm đó Vương Đại Long cắt thịt quen tay, cắt lộn xộn cả lên, nên vẫn bán mấy thuận lợi. Cuối cùng mụ quả phụ Lưu đành chịu, chỉ thể hạ giá bán tống bán tháo, mới coi như xử lý xong xuôi thịt lừa. Điều khiến mụ quả phụ Lưu trong lòng vô cùng bực bội, nào ngờ Giang thị tìm đến bốc t.h.u.ố.c cho Xuân Hoa mà tiền đủ dùng. Mụ quả phụ Lưu mắng Giang thị một trận, cam lòng mà đưa cho nàng hai trăm văn tiền. Mãi mới bốc xong thuốc, mua xong đồ về nhà thì trời tối mịt.
Vương Đại Hổ kéo xe, đến chỗ con lừa ngã lúc sáng, chân vấp một cái. Y cúi đầu kỹ, mới phát hiện đất ngổn ngang mấy thi thể. Vương Đại Hổ sợ đến quên cả đang kéo xe, "ào" một tiếng liền bỏ chạy thục mạng. Y tự ngã một cú đau điếng đành, còn hất văng mụ quả phụ Lưu và Vương Chính Bảo xe ngoài. May mà Giang thị cõng Xuân Hoa chậm hơn bọn họ, ngược tránh một kiếp. Mụ quả phụ Lưu còn chuyện gì, ngã đến tối tăm mặt mũi, cái eo vốn đau nay như gãy đôi. Mụ đầu định c.h.ử.i rủa, ngờ mặt đối mặt với một t.h.i t.h.ể mặt đầy máu, mắt trợn tròn. Mụ quả phụ Lưu sợ đến hồn bay phách lạc, hai mắt trợn ngược ngất lịm .
Còn Vương Đại Hổ thì ngã gãy chân, thể kéo xe nữa. Giang thị đành đặt Xuân Hoa xuống ven đường, tự kéo mụ quả phụ Lưu thương đến bên Xuân Hoa, đỡ Vương Đại Hổ qua, còn đau đầu dỗ dành Vương Chính Bảo đang ngừng. May mắn , bọn họ phát hiện chuyện xảy đường, bèn đến huyện thành báo quan. Vậy nên mụ quả phụ Lưu mới tỉnh , thì bổ đầu nha môn dẫn theo hơn mười bổ khoái, thúc ngựa phi như bay tới nơi. Mụ quả phụ Lưu khi tỉnh dậy, ngửi thấy mùi m.á.u tanh nồng nặc trong khí, nhịn mà chạy một bên nôn thốc nôn tháo. Về thì chẳng còn gì để nôn nữa, nhưng dày vẫn ngừng cồn cào. Mà của nha môn khi đến, những thèm để ý đến gia đình mụ quả phụ Lưu, trái còn trực tiếp trưng dụng xe của nhà mụ. Vừa bổ đầu dùng xe nhà kéo thi thể, mụ quả phụ Lưu định phản đối, lời còn khỏi miệng thể kiểm soát mà nôn khan, vặn Diệp Lão Thái Thái bắt gặp.
Nhìn dáng vẻ t.h.ả.m hại của mụ quả phụ Lưu, Diệp Lão Thái Thái đại khái cũng hiểu chuyện gì xảy . May mà lúc những t.h.i t.h.ể mặt đường đều các bổ khoái khiêng sang một bên, và cũng phủ khăn vải trắng. Diệp Lão Thái Thái cố gắng khống chế về phía đó, cũng nghĩ đến những vệt màu sẫm lớn đất là thứ gì. tiếng chuyện của các bổ khoái rõ ràng lọt tai bà.
"Bọn sơn phỉ quá ngang ngược, dám chặn đường cướp bóc giữa ban ngày, nào cũng để kẻ sống sót."
" , may mà con đường bình thường ít qua , nếu là chỗ khác, buổi chiều, còn c.h.ế.t bao nhiêu nữa!"
"Huyện thái gia sẽ phái chúng tiễu phỉ đấy chứ?"
"Ngươi thì cứ ! Nghe kinh thành phái đến tiễu phỉ , đến lượt chúng ."
"Vậy thì , thấy chúng chắc là đối thủ của bọn ..."
"Lão Đại, Lão Tứ, mau thôi!" Diệp Lão Thái Thái mà lòng đập thình thịch, ánh mắt rơi Tình Thiên đang Diệp Đại Tẩu ôm trong lòng. Nếu Tình Thiên đột nhiên gặp ác mộng ngừng, nhà lẽ đụng mặt bọn sơn phỉ khát m.á.u . Nghĩ đến việc đó còn vì chậm trễ thời gian mà mắng Diệp Đại Tẩu, Diệp Lão Thái Thái trong lòng nhất thời cảm thấy mấy dễ chịu.
Khi năm cuối cùng cũng kiệt sức trở về nhà, trong làng vang lên tiếng "cắc, cắc, cắc; keng, keng, keng" của chiêng và mõ. Người đ.á.n.h canh trong làng kéo dài giọng hô: "Canh ba giờ Tý, bình an vô sự —"
Vợ chồng Diệp Lão Nhị còn ngủ, vẫn luôn chờ cửa. Nghe tiếng gõ cửa, cún con lập tức bắt đầu "gâu gâu" sủa ầm ĩ. Diệp Lão Nhị vội vàng dậy, khoác áo mở cửa. Diệp Nhị Tẩu cũng dậy thẳng tiến bếp đun nóng cơm cho họ.
"Nương, giờ mới về !"
Diệp Lão Nhị mở cửa mới phát hiện, kéo hai chiếc xe kéo phẳng, chỉ kéo về một chiếc? nghĩ lẽ là vì chất đồ mua nên để trong thành, y cũng hỏi nhiều. Diệp Nhị Tẩu thò đầu từ bếp : "Nương, Đại ca Đại tẩu, Lão Tứ, nhà một lát, cơm canh bên của sắp nóng xong ."
Diệp Lão Thái Thái trong lòng thoải mái, cũng tinh thần, phất tay : "Các con ăn , ăn nữa, về phòng ngủ đây."
Diệp Lão Đại và Diệp Lão Tứ thực cũng chút khẩu vị nào, nhưng buổi chiều kéo xe quá lâu, tiêu hao quá nhiều, bụng sớm đói đến chịu nổi. Dù khẩu vị, cũng cố ăn một chút, nếu đợi đến sáng mai, sợ là sẽ ngất xỉu vì đói mất.
"Ta bộ y phục sẽ ." Diệp Lão Đại nhà.
Cún con cả ngày thấy Tình Thiên, lúc cứ quanh quẩn bên chân Diệp Đại Tẩu, "gâu gâu" gọi Tình Thiên xuống chơi cùng nó. Diệp Đại Tẩu khẽ đá nhẹ nó một cái : "Đừng kêu nữa, Tình Thiên ngủ , đừng ồn đ.á.n.h thức ."
Cún con dường như hiểu , khẽ "ừ ừ" hai tiếng trong cổ họng, theo Diệp Đại Tẩu nhà. Diệp Lão Đại nhà xong, trải sẵn chăn nệm sập . Diệp Đại Tẩu thẳng đặt Tình Thiên lên sập, đắp chăn cho nàng. Tình Thiên đột nhiên di chuyển từ trong lòng Diệp Đại Tẩu lên sập, nàng lật một cái, miệng khẽ rên rỉ. Diệp Đại Tẩu vội vàng vỗ nhẹ nàng mấy cái, thấy nàng ngủ say, mới dậy. Cún con thì quen đường quen nẻo xuống chỗ gần Tình Thiên nhất, cằm gác lên chân , nhắm mắt chuẩn ngủ. Vì cún con luôn kiên quyết ngủ ở chỗ gần Tình Thiên nhất, nên Diệp Đại Tẩu dứt khoát trải một tấm đệm ở đó cho nó, nay trở thành ổ nhỏ của nó, khi đổi chỗ ngủ còn tự tha qua. Nay cún con càng ngày càng quen , Diệp Đại Tẩu thầm nghĩ, lát nữa xong việc của công gia, mau chóng bảo Tình Thiên đặt cho nó một cái tên. Cứ gọi là cún con, cún con mãi, nó thật sự nghĩ tên đó thì sửa .
Diệp Lão Đại, Diệp Lão Tứ và Diệp Đại Tẩu ba thực đều chút khẩu vị nào, cũng đang ăn gì, lấp đầy bụng bừa bãi ai nấy về phòng nghỉ ngơi. Diệp Lão Tứ cố gắng nhẹ nhàng hết mức nhà, nhưng vẫn Quách thị thức giấc.
"Giờ là giờ nào , còn đường về ư?" Quách thị đang ngủ say, nửa đêm đột nhiên đ.á.n.h thức, tâm trạng quả thực mấy . May mà Diệp Lão Tứ cũng chuẩn , y trực tiếp nhét mảnh vải mà Diệp Lão Thái Thái mua ban ngày tay Quách thị.
"Nàng xem vải thế nào? Nương thành xong đặc biệt mua cho chúng , quần áo nhỏ, chăn nhỏ của hài tử đều nên tranh thủ sớm , kẻo gần sinh thì bận xuể."
Quách thị Diệp Lão Thái Thái mua vải cho , một bụng tức giận lập tức tiêu tan sạch sẽ. Nàng vẫy Diệp Lão Tứ thắp đèn lên, vươn tay sờ sờ mảnh vải, mềm mại tinh tế, loại mỏng loại dày đều , tâm trạng lập tức lên ít. Lại trải xem xét độ dài ngắn, thấy mua cũng ít, càng thêm vui vẻ. Nàng dậy cất vải trong hòm sập, : "Lần nương đúng là nghĩ cho chúng !"
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/tren-duong-chay-nan-nhat-duoc-tieu-phuc-bao-ca-nha-doi-van/chuong-114-bon-son-phi-nay-cung-qua-ngong-cuong.html.]
"Nàng xem nàng kìa, nương khi nào mà nghĩ cho chúng chứ? Trong nhà ngoài Nhị tẩu m.a.n.g t.h.a.i Xương Thụy thì nương mua vải mới, chỉ nàng là riêng một phần đó! Như Xương Tuyết, Xương Triệu, Xương Phong và Xương Niên hồi nhỏ, đều mặc quần áo cũ sửa đấy."
Lời của Diệp Lão Tứ Quách thị đặc biệt thích , đến ngậm miệng . Tục ngữ đúng, con út, cháu đích tôn, là mệnh căn của lão thái thái. Vinh dự mua vải mới , chỉ Xương Thụy và đứa trẻ trong bụng mới , điều khiến Quách thị cảm giác đặc biệt coi trọng.
Quách thị cũng coi như tự : "Khâu vá của , thể phiền Nhị tẩu giúp một chút ."
Nào ngờ Diệp Lão Tứ : "Nhị tẩu hiện giờ đang giúp Tần Tiểu thiếu gia y phục, gì thời gian, quần áo trẻ con mặc, cũng cần quá tinh xảo, nàng tự là . Thật sự , nàng cứ học Nhị tẩu. Hài tử lớn nhanh, quần áo nhanh sẽ mặc nữa, chẳng lẽ cứ mãi phiền Nhị tẩu ?"
"Ha—" Diệp Lão Tứ ngáp một cái, "Hôm nay mệt c.h.ế.t , mau ngủ thôi!"
Y liền chuẩn thổi đèn lên sập, nào ngờ Quách thị nãy còn ha ha đột nhiên biến sắc.
"Diệp Lão Tứ, ý gì?"
"Hả?" Diệp Lão Tứ ngớ Quách thị, "Ta mau ngủ , mai chẳng dậy sớm ?"
"Không câu đó, câu phía kìa!" Quách thị lớn tiếng.
"Phía ? Chẳng lẽ cứ mãi phiền Nhị tẩu?" Diệp Lão Tứ buồn ngủ chịu nổi, nhớ mãi một lúc mới nhớ gì. lời cũng gì sai? Diệp Lão Tứ hiểu về phía Quách thị.
"Sao , nhị tẩu của thể y phục cho Tình Thiên, thì thể giúp y phục cho hài tử của hai chúng ư?" Quách thị giận dỗi , "Hài tử của hai chúng dù cũng là con cháu của lão Diệp gia các mà! Tình Thiên là cái gì..."
Diệp Lão Tứ lời , cơn buồn ngủ lập tức tan biến, mặt cũng sa sầm xuống.
"Nàng là ý gì? Lời nương đây nàng đều quên hết ? Nàng Tình Thiên là cái gì? Tình Thiên là cháu gái của !"
"Vậy đứa trong bụng vẫn là con trai ruột của đấy!" Quách thị thấy Diệp Lão Tứ dám lớn tiếng với , càng thêm tức giận, "Dù đều là ruột thịt, cũng đạo lý nào thiên vị bên bỏ bên chứ? Nhị tẩu của thể y phục cho Tình Thiên, thể cho con trai ?"
Diệp Lão Tứ lúc nãy Quách thị dẫn lạc hướng suy nghĩ, giờ cơn buồn ngủ biến mất mới nhận vấn đề, cau mày : "Nhị tẩu khi nào y phục cho hài tử nhà chúng ? Dù cho, chúng cũng thể cứ mãi trông mong chứ? Đại tẩu hiện giờ chẳng cũng tự y phục cho Tình Thiên !"
Mèo Dịch Truyện
"Đó là vì Nhị tẩu hiện giờ đang y phục cho Tần Tiểu thiếu gia nên thời gian!" Quách thị chịu bỏ qua, "Dù cũng quản, Nhị tẩu cho Tình Thiên , thì cũng cho con trai !"
Diệp Lão Tứ định gì đó, bên ngoài đột nhiên truyền đến tiếng của Diệp Lão Đại.
"Lão Tứ, mệt ? Mau ngủ ! Không ngủ nữa là đủ hai canh giờ đấy!"
"Đại ca, ngủ đây." Diệp Lão Tứ đáp lời, một thổi tắt đèn dầu, lên sập chui chăn. Y hôm nay thật sự mệt mỏi , đầu chạm gối ngáy khò khò. Quách thị thì tức đến tài nào ngủ , mở mắt thao thức mãi đến sáng.
Trời còn sáng, Diệp Lão Tam và Diệp Tam Tẩu dậy . Đây là điều bọn họ bàn bạc với vợ chồng Diệp Lão Nhị tối qua. Vợ chồng lão nhị ngủ muộn một chút chờ mở cửa, vợ chồng bọn họ dậy sớm bữa sáng, xong sẽ gọi cả nhà dậy. bên Diệp Lão Tam mới nhóm lửa trong bếp lò, những khác trong nhà lượt thức dậy.
"Nương, ngủ thêm một lát !" Diệp Tam Tẩu thấy Diệp Lão Thái Thái vẻ mặt mệt mỏi, lo lắng , "Lát nữa cơm xong con sẽ gọi !"
"Ta nào ngủ chứ!" Diệp Lão Thái Thái dậy. Sau một hồi rửa mặt chải đầu, bà tự gương, gọi Diệp Đại Tẩu đến giúp chải một búi tóc. Nhìn trong gương, Diệp Lão Thái Thái khỏi cảm thán: "Thoáng cái bao nhiêu năm , nếp nhăn mặt càng ngày càng nhiều,
Tóc bạc cũng ngày càng nhiều hơn. “Nếu cha các ngươi thấy thế , e là sẽ chẳng nhận nữa.” “Nương, gì ai già , chừng cha ở thành lão già !” Diệp Đại Tẩu giúp Diệp Lão Thái Thái cố định búi tóc, chỉ cài một cây trâm bạc. “Cây trâm là cha các ngươi tặng năm xưa, vẫn luôn cẩn thận cài, tiếc là lúc địa long trở thì sứt một vết.” Diệp Lão Thái Thái đưa tay khẽ vuốt cây trâm bạc đầu, “Không cha các ngươi trách .” “Cha nhỏ nhen như .” Diệp Đại Tẩu an ủi , “Huống hồ chỉ sứt một vết nhỏ, cho dù trâm gãy, cha cũng chỉ , là .” Diệp Đại Tẩu đến câu cuối cùng còn cố ý bắt chước giọng điệu của Diệp Lão Gia Tử. Diệp Lão Thái Thái quả nhiên khóe miệng khẽ nhếch lên, thở phào : “ là lời cha các ngươi sẽ !” Diệp Tam Tẩu nhanh xong bữa sáng và bưng lên. Ba chị em dâu ai về phòng nấy gọi con cái dậy quần áo, rửa mặt. Thế là một hồi trẻ con mè nheo lóc và lớn giục giã, cả nhà mới chịu xuống cùng ăn bữa sáng. Sau bữa sáng, Diệp Lão Thái Thái mới sơ qua tình hình ngày hôm qua, lập tức khiến nhà sợ hết hồn, ai nấy đều thầm may mắn vì họ gặp sơn phỉ. “Thế nên chúng chỉ còn một chiếc xe dùng .” Diệp Lão Thái Thái , “Khi , lão nhị và lão tam luân phiên kéo xe, cùng các hài tử và con dâu lão tứ xe, những khác đành bộ. “Đợi đến huyện thành, sẽ thuê thẳng hai chiếc xe la, chở chở đồ.” Diệp Lão Thái Thái sắp xếp như , những khác tự nhiên ý kiến gì. Lúc bên ngoài chân trời hửng màu hừng đông, thu dọn tranh thủ thời gian ngoài. Đi đến chỗ xảy sự việc ngày hôm qua, mặt trời nhô khỏi đỉnh núi, trời sáng rõ. Các bộ khoái sớm vận chuyển t.h.i t.h.ể hết, cái rãnh cũng lấp đơn giản. đất những vệt bùn lớn thấm đẫm m.á.u tươi và mùi tanh nồng tan hết trong khí, vẫn khiến cả nhà họ Diệp biến sắc, kinh hãi càng thêm may mắn.